Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lạnh lùng quét qua, Duy Đức vội vàng lui xuống.

Ngôn Tiểu Nặc lại càng thêm kinh ngạc, cấm dường, cũng là vì tìm cô? “Cô tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Mặc Tây Quyết tiến lại gần cô, bóp lấy cằm cô , “Nói đi chứ!”

“Em xin lỗi.” Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu nhìn anh ánh mắt tràn đầy ân hận và có lỗi.

“Tôi không cần lời xin lỗi của cô!” Mặc Tây Quyết lạnh lùng trả lời cô một câu.

Muốn cô nói cái gì? Muốn cô nói thực ra cô đi gặp Lục Đình? Mặc Tây Quyết nghe xong chỉ sợ vứt cô ở lại?

Một cơn đau nhói ở vùng bụng dưới đột nhiên phát lên, cứ thế phát lên đầu cô, mắt cô mờ nhoà đi, cả cơ thể như không còn sức lực.

Mặc Tây Quyết thấy sắc mặt cô nhợt nhạt rồi đổ vào lòng anh, cơn thịnh nộ của anh liền tan biến đi trong chớp mắt.

Đâu còn tâm trạng truy hỏi cô nữa, Mặc Tây Quyết vội vàng bế cô lên xe, gấp gáp lái xe về biệt thự Hằng An. Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy thì cô đã nằm trên giường của mình rồi, cô chỉ nhớ là bụng cô rất đau sau đó ngất đi.

Bên tai cô vang lên giọng nói trầm trầm của Mặc Tây Quyết: “Em tỉnh rồi à?”

Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, vẻ mặt của Mặc Tây Quyết đầy mệt mỏi, trong đôi mắt của anh đỏ ngầu lên, trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi, giọng rất nhẹ nhàng: “Em ngủ bao lâu rồi?”

“3 tiếng rồi.”

“Em làm sao vậy?”

Mặc Tây Quyết không trả lời cô, vẻ mặt anh có chút không được bình thường cho lắm, “Không có bị gì cả, em đừng có nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Thấy dáng vẻ vòng vo của anh khiến Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên trầm xuống, “Không phải em mắc bệnh nan y gì chứ?”

Mặc Tây Quyết nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt thậm chí càng ngượng ngùng hơn, “Không phải nan y, em đang nghĩ linh tinh gì thế?”

Ngôn Tiểu Nặc vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được, mà còn lo lắng hơn, “Vậy…Em, có phải em đã?”

“Ừ?”

Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, cô nói không ra lời.

Mặc Tây Quyết cau mày, “Em không sao cả, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.” Nói xong anh liền đi ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến những lúc như này cô và Mặc Tây Quyết hay ngọt ngào cùng nhau…không phải cô có thai rồi chứ?

Cô hốt hoảng sợ hãi, lúc này, một luồng nhiệt chảy ra từ đùi cô, cảm giác này rất quen thuộc.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, cô nhìn thấy miếng băng vệ sinh dưới đáy quần con và vết máu đỏ.

Sự thật nói với cô, cô chỉ là đến tháng, chả trách mặt của Mặc Tây Quyết trở nên lúng túng như vậy, có phải cô lo lắng quá rồi hay không?

Trời đất thương hại cô, không phải cô mang thai, Mặc Tây Quyết vì thấy cô đột nhiên bị ngất, không còn truy cứu sự việc nữa, cuối cùng cô cũng gặp may.

Tâm trạng của cô tự nhiên vui hẳn lên, nhẹ nhàng đi rất nhiều, có cảm giác mây đen qua đi bầu trời lại sáng vậy.

Ngôn Tiểu Nặc thay xong băng vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong, rồi thay một bộ váy tối màu, vừa làm xong thì Mặc Tây Quyết đi vào, trên tay còn bưng một bát có hoa văn trùng lặp, trong bát có chất lỏng màu đỏ thẫm vẫn còn nóng.

“Uống hết nó đi.”

Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy bát rồi uống một ngụm nhỏ, gương mặt nhỏ nhăn lại, “Cay quá, đây là gì vậy?”

“Nước đường đỏ hồ tiêu.”

Chả trách vị lại khó uống như vậy, suýt nữa thì cô nôn ra ngoài.

“Rất khó uống sao?” Mặc Tây Quyết cau mày, lấy cái bát trong tay cô, thử một ngụm nhỏ rồi lập tức quay người lại phỉ hết nước đường đỏ ra ngoài.

“Shit! Đây là đồ cho người uống sao?” Mặc Tây Quyết để bát đặt lên bàn, lấy điện thoại ra gọi đến một số điện thoại.

“Phó Cảnh Thâm, cái đồ bác sĩ lang băm, tay nghề y của anh học từ tay lừa đảo giang hồ nào vậy? Cái thứ đó thì để ai uống chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh doạ cho sợ một trận, đang định khuyên anh vài câu thì không biết Phó Cảnh Thâm đã nói những gì, Mặc Tây Quyết không nói thêm gì nữa, vứt điện thoại lên giường.

Anh cầm bát lên, nhanh chóng ngậm một ngụm đầy rồi ôm cô vào lòng và dùng đôi môi mỏng của anh phủ kín lên môi cô.

Môi và răng bị anh cạy mở ra và nước đường đỏ từng chút một từ miệng của anh được đưa vào miệng cô, như thể khi đi qua miệng của anh, hình như nó không còn khiến cô thấy nghẹn nữa mà dễ uống hơn.

Anh cứ như vậy mà mớm hết một bát nước đường đỏ hồ tiêu cho cô, sau đó đi vào nhà tắm với khuôn mặt lạnh lùng, cô nghe thấy tiếng anh đang đánh răng, rồi xúc miệng liên tục.

Lông mày của Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười dịu dàng, Mặc Tây Quyết đi ra từ phòng tắm, vẫn không có một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt: “Em đứng đó cười cái gì vậy, còn không mau đi đánh răng đi?”

“Cho anh.” Ngôn Tiểu Nặc bước tới trước mặt anh, đưa vào miệng anh một thứ.

“Cái thứ gì vậy?”

“Kẹo sô cô la.”

Mặc Tây Quyết ngậm trong miệng, kẹo sô cô la dân dần tan chảy và mùi hương ngọt ngào êm dịu lan ra từ miệng anh, biểu cảm cứng nhắc của anh cũng vì hương vị ngọt ngào này mà trở nên dịu dàng hơn.

“Em ăn kẹo à?”

“Không có.’ “Ồ, vậy em còn không?”

Ngôn Tiểu Nặc lấy hết kẹo sô cô la trong cặp đưa hết cho anh, Mặc Tây Quyết lấy kẹo xong nhưng lại không ăn, trực tiếp vứt vào thùng rác.

“Anh… Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt nhìn anh, thực sự không thể hiểu nổi hành vi của anh.

“Phó Cảnh Thâm có nhắc là, lúc này em mà ăn sô cô la bụng sẽ càng đau.”

Mặc Tây Quyết giải thích hành vi của mình với cô ấy một cách vụng vê, lạnh lùng.

Ngôn Tiểu Nặc quay người lại bĩu môi rồi cô đi vào phòng tắm đánh răng, vừa nãy vội vàng rửa mỗi mặt không chú ý, khi cô soi mình kỹ hơn trong gương mới phát hiện những lời mà Mặc Tây Quyết vừa nói đều là sự thật.

Gương mặt hình như lại gây hơn một chút, nhợt nhạt đi nhiều, đôi mắt to của cô có chút bọng mắt, trông hơi đáng sợ, Cô vặn mở nước nóng ra, dùng khăn mặt ấm dấp qua mặt, vì có chút ấm làm cho mặt trở lên hồng hào hơn.

Cô đánh răng mất đến 10 phút thì hơi thở mới hết mùi của thuốc.

Sau khi cô đánh răng xong đi ra ngoài nhà tắm, thấy Mặc Tây Quyết đang xem bức vẽ của cô trên giá vẽ.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng hỏi anh: “Em sửa thấy thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK