Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không khí có một mùi thơm nhẹ nhàng quen thuộc, mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ửng lên, cô phát hiện cơ thể của Mặc Tây Quyết cứng đờ, sau tai anh đỏ ửng lên đến nỗi như thể chảy máu.

Cô không những đè lên Mặc Tây Quyết, mà còn khiến anh…

Trời ơi, cô đang làm cái gì vậy!

Cái khuy áo đáng chết! Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy sau khi gặp người phụ nữ này, cuộc sống của anh trở nên thật bối rối.

Anh lập tức cởi bỏ chiếc áo sơ mi rồi sải bước lớn đi nhanh vào phòng tắm.

Mặc Tây Quyết quay đầu lại liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, ánh mắt sắc bén như dao băng, Ngôn Tiểu Nặc không giám cười nữa, “Vậy, để em đi giặt đồ cho anh!”

Nói xong, cô túm lấy chiếc áo gây ra rắc rối và chạy vào phòng tắm, không giám nhìn vào Mặc Tây Quyết.

Cô đi lòng vòng qua mấy phòng mới tìm thấy phòng tắm, bước vào phòng tắm. mới phát hiện phòng tắm này to như cái phòng ngủ.

Có một phòng tương đối nhỏ trong phòng tắm, đó là phòng giặt ủi.

Bên trong cái giỏ giặt là chiếc quần dài mà Mặc Tây Quyết vừa thay, và chiếc quần sip có mấy vệt màu trắng.

Mặt của Ngôn Tiều Nặc đỏ lên, cúi đầu chầm chậm lấy cái chậu, rồi cho nước giặt vào giặt quần cho anh.

Mặc Tây Quyết dựa vào khung cửa một cách uể oải, khoanh tay nhìn cô ấy giặt đồ cho mình.

Gương mặt nhỏ của cô đỏ ửng, nhưng lại rất nghiêm túc giặt đồ, động tác rất thuần thục, trong ánh của Mặc Tây Quyết hiện lên một chút tò mò.

Một tiểu thư được nuông chiều chăm sóc, lại hay ở nhà giặt đồ sao?

Cô sống với anh cũng gần một tháng rồi, cô thường xuyên xin về nhà, nhưng lại chưa từng nhắc đến bố mẹ. “Em ở nhà thường tự giặt quần áo sao?” Mặc Tây Quyết đột nhiên lên tiếng hỏi cô.

Ngôn Tiểu Nặc bị giật mình một trận, tay cô còn run, cho quần áo vào chậu nước rồi cô gật đầu, “Quần áo cá nhân phải tự giặt.”

Các cô gái luôn yêu thích sự sạch sẽ và sự tò mò trong mắt của Mặc Tây Quyết tan biến ngay lập tức. “Em giặt sắp xong rồi, anh chờ một chút.” Ngôn Tiểu Nặc cầm quần áo trong nước lên rồi tiếp tục vò.

Mắt của Mặc Tây Quyết sáng lên, thậm chí khoé môi anh lộ ra ý cười: “Quên nói với em, bộ quần áo chỉ có thể giặt khô chứ không được giặt nước.”

Ngôn Tiểu Nặc sững người ở đó, khóc không ra nước mắt: “Vậy phải làm sao, thế quần áo của anh không phải bị hỏng rồi sao?”

“Bị hỏng rồi thì thôi, đền cho anh một bộ khác là được, Mặc Tây Quyết nói khá dễ dàng. “Em không đủ khả năng để đền.” Ngôn Tiểu Nặc nói dứt khoát, quần áo của anh còn đắt hơn của cô gấp nhiều lần, cô đầu có tiền.

Khoé miệng của Mặc Tây Quyết càng cười sâu hơn, “Anh không voi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn xuống quần áo trong chậu và tỏ vẻ buồn bã, cô đúng là kẻ ăn hại, làm hỏng cả quần áo của anh.

Tâm trạng của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất tốt, sự bối rối vừa rồi của anh bị quét đi nhanh chóng.

Lúc này tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Mặc Tây Quyết cau mày và đi ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc cũng bỏ quần áo xuống, rửa tay rồi đi ra ngoài. Cô thấy Toàn Cơ đến, bước chân của cô tự nhiên dừng lại.

Bây giờ ra ngoài, cô Toàn Cơ sao có thể không nghi ngờ chứ? Cô muốn vượt qua cuộc thi thiết kế một cách bình an. Ngôn Tiều Nặc đứng lấp sau cánh cửa, đi cũng không được mà lùi cũng không xong. “Anh Quyết, đây là trà bạc hà.” Cô Toàn Cơ đặt một hộp gỗ màu đỏ sẫm được hoạ khắc rất tinh sảo lên bàn làm việc của Mặc Tây Quyết, ánh mắt dịu dàng nhìn lên môi của Mặc Tây Quyết, “Vào thu rồi, anh cũng nên hạ hoả, anh xem môi của anh sưng hết cả lên rồi.” = Mặt Ngôn Tiểu Nặc đen lại, nhìn từ góc độ của cô thì thấy tai của Mặc Tây Quyết bắt đầu dần dần đỏ lên.

Anh chàng này, chỉ cần có một chút xấu hổ là vành tai lại đỏ lên, Ngôn Tiểu Nặc che miệng cười thầm.

Quả nhiên trên mặt Mặc Tây Quyết lộ rõ vẻ mất tự nhiên nhưng vẫn nhẹ nhàng cười một cái: “Càm ơn m, Tiểu Toàn.”

Úi giời, trước mắt cô Toàn Cơ thì ra vẻ như một quý ông, nhưng trước mắt cô thì hoàn toàn trở thành một tên khốn.

Ngôn Tiều Nặc cắn răng giận dữ.

Toàn Cơ giật mình, “Có chuyện gì vậy, hình như có tiếng cắn răng?”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức che miệng và nín thở.

Mặc Tây Quyết chớp mắt rồi liếc nhìn qua cánh cửa bị che kín một nửa, nói một cách dí dỏm: “Là một con heo nhỏ, có lẽ chưa cho ăn nên đói quá mới cắn rằng.”

Ngôn Tiểu Nặc thề với chiếc đèn chùm trên đầu, cô nhất định sẽ trả thù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK