Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Tây Quyết thấy cái bàn uống trà nhỏ bị phá hỏng, cũng cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, lập tức gọi điện thoại cho người mang một cái bàn mới đến.

Khi anh hỏi Ngôn Tiểu Nặc thích loại bàn uống trà như nào, Ngôn Tiếu Nặc chỉ liếc nhìn Mặc Tây Quyết một cái, tức giận nói: “Kiểu gì cũng không thành vấn đề, em chỉ

muốn một cái bàn đạp không vỡ.”

Câu nói này suýt chút nữa làm cho Mặc Tây Quyết nghẹn chết.

Nhưng Mặc Tây Quyết vẫn làm theo lời cô nói: “Mang một cái bàn trà bằng gỗ đến đây, làm bằng gỗ Hoàng Đàn, bền chắc chịu được lực.”

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nở nụ cười.

Thấy cô cuối cùng cũng cười Mặc Tây Quyết mới thật sự yên tâm, xoay người đi vào phòng bếp.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện Mặc Tây Quyết bây giờ càng ngày càng có tính người hơn, khác xa với cái người nóng nảy vô cớ không thèm nói đạo lý lúc trước.

Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm của mì, Mặc Tây Quyết bưng hai tô mì đi ra.

Còn có bốn quả trứng ốp la.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bàn ăn, cô nhìn bát mì nóng hối trước mặt, cảm thấy anh làm tốt hơn nhiêu so với những lần trước.

Mặc dù là mì sợi, nhưng cô cũng không hề so đo.

Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ cô còn chưa uống lấy một ngụm nước, ngửi thấy mùi thơm của mì cùng mùi thơm của trứng liền không nhịn nổi cầm đũa lên ăn.

“Ngon quá.” Ngôn Tiểu Nặc ăn một miếng mì, cười với Mặc Tây Quyết: “Hì hì, tài nấu nướng của anh tiến bộ lên nhiều đó.”

Mặc Tây Quyết đưa tay giúp cô lau đi nước mì trên miệng, nói: “Ăn từ từ, anh nấu rất nhiều mì, trong nồi vẫn còn.

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu, tiếp tục ăn mì.

Sau khi ăn uống no nê, cô che miệng ngáp một cái, nằm luôn lên giường ngủ.

Mặc Tây Quyết ngủ cùng cô một lúc, thấy cô ngủ say cũng không đành lòng quấy rầy, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi thức dậy.

Mặc Tây Quyết nhìn vào tin nhắn trong điện thoại di động, lông mày nhíu lại, mau chóng thay quần áo rời khỏi biệt thự.

Bóng chiều ngả về tây, Ngôn Tiểu Nặc ngủ một giấc thật ngon mới lười biếng vươn vai ngôi dậy.

Trong phòng tối om, cô bật đèn đầu giường lên rồi mặc quần áo, sau đó kéo rèm cửa số ra.

Bàn tay cô vẫn còn đặt trên rèm cửa, ngoài cửa số là vườn hoa nhỏ. Bên ngoài hàng rào sắt của vườn hoa, Lục Đình đang đứng ở đó, khẽ mỉm cười với cô.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài, cái gì nên đến dù sao cũng sẽ không thể tránh khỏi.

Cô kéo cửa số sát đất ra, đi ra ngoài, rồi bước đến mở cửa vườn hoa ra.

“Học trưởng Lục, vào ngồi một chút đi” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói.

Lục Đình nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Anh sẽ đi sang Mỹ, bay lúc tám giờ tối nay, trước khi đi anh muốn nhìn thấy em.”

Dừng một chút, anh ta dường như muốn giải thích thêm với cô: “Nơi này là biệt thự Hằng An, em yên tâm, sẽ không có phóng viên nào dám vào nơi này, chuyện lúc trước là do anh lỗ mãng, tạo ra nhiều phiền phức cho em.”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không sao, những chuyện đó đều đã qua rồi.”

Lục Đình gật đầu: “Vậy thì tốt” Anh ta cười: “Lần này đi cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, lần trước đã tặng em quà sinh nhật, em không thích, nên anh lại chuẩn bị thêm một món quà nữa.”

Anh ta lấy ra một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.

Ngôn Tiểu Nặc cũng không mở quà ra ngay, chỉ nhận lấy hộp quà. Hộp quà rất nhẹ, cô cũng không đoán được bên trong có thứ gì.

Nhưng tấm lòng này của Lục Đình cô cũng không thể làm như không thấy, chỉ có thế cười nói: “Cảm ơn anh, học trưởng Lục.” Sau đó cô chớp chớp mắt, cản môi nói: “Học trưởng Lục, chuyến đi Mỹ này của anh, mong anh, mong anh tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Lục Đình nghe được câu nói này, tay chân vốn dĩ lạnh như băng dường như ấm áp trở lại, nụ cười đau khổ cũng trở nên rạng rỡ hơn.

“Cảm ơn em” Lục Đình nhẹ giọng nói, “Em cũng phải chăm sóc tốt cho mình, anh, có thể anh cũng sẽ về nhanh thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc lại.”

Ngôn Tiểu Nặc không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của anh ta, nếu như Mặc Tây Quyết đã ra tay, Lục Đình e là, e là sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô nữa có phải không?

Sao cô có thể vì mình mà làm liên lụy đến Lục Đình được, liên lụy đến tập đoàn Lục thị vốn dĩ không có thù oán gì với cô?

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi, lệ ra một nụ cười lạnh nhạt, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Học trưởng Lục, hẹn gặp lại ”

Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng khép lại cửa vườn hoa, cô xoay người, ôm hộp quà trong tay, khẽ nhắm hai mắt lại.

Lục Đình cứ đứng đó nhìn cô từng bước từng bước đi về phía cửa biệt thự.

Nắng chiều phía chân trời cuối cùng cũng lụi tắt, Lục Đình nhìn mọi thứ xung quanh dần dần chìm vào trong bóng tối thật giống như cuộc đời anh ta, bắt đầu từ khoảnh khắc bỏ lỡ đó, cũng đã từ từ chìm vào trong đêm đen.

Ba vô cùng tức giận với anh ta, nếu như không có mẹ ở bên cạnh khuyên ngăn, chỉ sợ anh ta cũng chẳng thế đủ sức đứng ở nơi này, không thể đến gặp mặt cô lần nữa.

Thấy cô được bình yên, anh ta cũng không còn gì lưu luyến ràng buộc.

Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong phòng, nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ lên, đèn trong phòng vẫn sáng như cũ, còn tâm trạng của cô lại vô cùng u tối.

Không liên quan đến chuyện tình cảm, Lục Đình là bạn từ bé của có, là học trưởng Lục luôn luôn chăm sóc giúp đỡ cô bao lâu nay, cũng là người đi tìm cô mười mấy năm.

Bởi vì cô, anh ta còn chưa tốt nghiệp đã bị bắt đi Mỹ, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc sao có thể thờ ơ, sao có thể không áy náy được?

Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, nhẹ nhàng mở hộp quà trong chiếc túi xinh đẹp kia. Bên trong cũng không có thứ gì quý giá, mà là một bức tranh vẽ nửa khuôn mặt cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK