Lục Khinh nghe nàng nói, giống như đang dạy dỗ mình lại giống như giáo huấn trẻ con, trong lòng cảm thấy ấm áp, nước mắt vừa mới lau khô lại trực rơi xuống. Nhưng nàng ta cũng biết chừng mực, lại vì xấu hổ nên cũng không thể nói được lời nào, đành ngoan ngoãn đi đến đỡ A Yên xuống xe.
Đây là chùa Tướng quốc, không phải dọc đường, sớm đã có người đặt một tảng đá vuông vức bên dưới, Lục Khinh liền đỡ A Yên đạp lên tảng đá mà xuống xe.
Mọi người được trụ trì nghênh đón, đi vào chùa Đại Tướng quốc.
Chùa Đại tướng quốc cũng có đến mấy trăm năm lịch sử, có thịnh có suy, nhiều lần chìm nổi. Sau nhờ có ba triều nữ đế liên tiếp đều thờ phụng Phật giáo, chùa Đại tướng quốc là ngôi chùa lớn nhất lại ở gần Yến Kinh nhất, vì thế mà được trùng tu rất hoành tráng, hương khói phồn thịnh.
Đương kim Vĩnh Hòa Đế tuy không thờ phụng Phật giáo như ba vị nữ đế lúc đầu, nhưng cũng chưa từng bài xích. Địa vị của chùa Đại tướng quốc vẫn như cũ, vượt xa các chùa khác. Hoàng thân quốc thích cũng hay đến thắp hương bái Phật. Mỗi khi đến ngày tết, đương kim Thiên tử đôi khi còn đích thân đến dâng hương.
Chùa Đại tướng quốc được tu sửa hùng vĩ, bước vào đại điện liền thấy tượng phật cao ngất, khiến người người ngưỡng mộ.
A Yên đến đây vì muốn dâng hương cho sinh kỵ của mẫu thân, Cố tể tướng đã sai người đến báo từ sớm, trụ trì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức có người bước ra tiếp khách, hướng dẫn A Yên tiến hành bái tế.
Thái tử vốn chỉ muốn lấy cớ đến đây để tiếp cận A Yên mà thôi, sau khi rửa tay thắp ba nén hương liền tùy ý ra nội viện tản bộ, bên cạnh có trụ trì tiếp chuyện.
Tiêu Chính Phong bình thường chẳng ưa cúng bái, hiện thời chỉ đi theo cho có, thắp xong ba nén hương cũng theo hầu thái tử tản bộ, ngắm nghía non sông tươi đẹp.
Nói chuyện một lát, trụ trì nói thức ăn chay hôm nay đã chuẩn bị xong, mời thái tử ở lại dùng bữa với chùa. Thái tử đương nhiên đáp ứng.
A Yên dâng hương, lại vì mẫu thân cúng tiền nhang đèn xong, bấy giờ mới đi ra nội viện.
Ra đến nơi lại thấy chỉ có Thái tử lặng im đứng giữa rừng thông rừng tùng, nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt ẩn tình nhìn nàng.
Lòng dạ nàng đã biết rõ, nhưng vẫn hỏi. “Trụ trì đại nhân và Tiêu tướng quân đi đâu rồi?”
Thái tử đến bên A Yên, cười nói. “Vừa rồi trụ trì đại nhân và Tiêu tướng quân nói đến kỳ nghệ, hai người đều có chút ngứa tay, bèn ra thiện phòng ở hậu viện đánh cờ rồi. Ta nghĩ nàng thắp hương cúng bái xong sẽ ra đây, liền ở lại chờ nàng.”
A Yên đương nhiên hiểu dụng ý của hắn, thật ra chính nàng cũng muốn tìm thời điểm thanh tĩnh để trò chuyện với hắn.
Lục Khinh cũng thức thời lui xuống. Nhất thời, trong sân yên tĩnh chỉ còn lại hai người.
Hai người chầm chậm sóng bước trên con đường lát đá xanh, đi qua rừng thông rừng tùng, trải qua từng trận khói hương nghi ngút liền đi đến một thiền viện bên cạnh ao sen. Đó là một tòa thiền viện yên tĩnh, nằm kế bên ao sen xanh mát, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, thật là một nơi kín đáo thích hợp để nói chuyện riêng tư.
Những năm gần đây, ngôi chùa này nhìn có vẻ phong nhã, kỳ thật đã thành chỗ hẹn hò của nam nữ quý tộc.
A Yên đưa mắt nhìn Thái tử bên cạnh, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tràn ngập nét ôn hòa, đang cười dài nhìn mình.
Bất giác lại nhớ, nàng ở đời trước cũng vì thái độ ôn tồn tao nhã này mà một phen khuynh đảo, từng nghĩ nếu có thể bầu bạn bên hắn cả đời, cũng không uổng kiếp này. Bây giờ trọng sinh, nàng không khỏi cảm thấy mình lúc đó, thật nực cười.
Đừng nói đến thân là Thái tử Đại Chiêu, vốn nên có tam cung lục viện bảy mươi hai phi, cho dù hắn không làm thái tử, hắn cũng nhất định không thể nào chung thủy với chỉ một người.
Hôm qua còn cùng mình đưa tình ẩn tình, hôm sau đã ở thư viện phía sau núi tư tình cùng Tôn Nhã Úy.
Thái tử thấy A Yên chỉ cười mà không nói, mặt mày càng tỏa ra vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói. “A Yên, những ngày qua, ta cảm thấy nàng giống như đang dần xa cách ta. Ta muốn tìm nàng nói chuyện, cũng cảm thấy rất khó.”
A Yên ấm giọng đáp. “Chỉ vì bận rộn vài chuyện thôi. Bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành, vốn không thể so được với trước đây.”
Thái tử nghe vậy cười khẽ. “Phải rồi, năm nay nàng đến tuổi cập kê, chỉ chớp mắt là sẽ đến lúc luận hôn sự.”
A Yên không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy, cười nhạt, lẳng lặng nhìn hắn. “Thật ư?”
Nàng biết mình chỉ là tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, không nên chủ động đề cập đến mấy chuyện loại này, vì vậy chờ hắn nói tiếp.
Nàng nghĩ, gần đây có lẽ bởi vì Yến Vương nên hắn mới không yên lòng như vậy, vội vã tìm mình nói chuyện, muốn mau chóng quyết định.
Quả nhiên, Thái tử thấy A Yên không nói gì nữa liền không nén được tức giận, quay đầu nhìn ra phía hồ sen sóng biếc, cười khẽ. “A Yên, hôn sự của ta, phụ hoàng cũng đang xem xét. Mấy ngày trước, mẫu hậu cũng nhắc đến, muốn tuyển chọn thái tử phi trong số những tiểu thư vừa độ tuổi trong kinh. Dầu gì, chuyện này cũng sẽ được định xong trong năm nay.”
A Yên gật đầu, nói: “Như thế rất tốt.”
Thái tử quay đầu lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn A Yên. “A Yên, chẳng lẽ nàng không hề suy nghĩ, trong lòng ta hy vọng ai sẽ được chọn làm thái tử phi hay sao?”
A Yên cố làm ra vẻ kinh ngạc, nhướn mày nở một nụ cười kiều mỵ quyến rũ: “Điện hạ, ta quen biết ngài đã lâu, đương nhiên biết ngài luôn quyết chí muốn kết hôn với một nữ tử tài mạo song toàn. Hiện thời trong Mi Sơn nữ học viện, nữ sinh tài mạo nhiều vô số, nhất định sẽ có thể chọn được một thái tử phi làm vừa lòng đẹp ý thái tử.”
Thái tử nghe vậy nhíu mày, nhìn A Yên chằm chằm, ánh mắt dần trở nên gấp gáp, nóng rực lên. “Vậy còn nàng? Nàng chưa từng nghĩ đến, kỳ thật ta hy vọng nàng sẽ là thái tử phi sao?”
Rốt cuộc thì trước mặt nàng vẫn là một nam nhân. Nam nhân luôn có ưu thế trời sinh so với nữ giới. Nàng cảm thấy, xung quanh Thái tử điện hạ tỏa ra luồng khí áp bách khiến nàng căng thẳng.
Lập tức lui về phía sau một bước, nàng thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói. “Điện hạ, xưa nay A Yên chỉ xem ngài như ca ca. Ngài đột nhiên lại nhắc đến chuyện thái tử phi, ngược lại khó tránh gây tổn hại đến tình nghĩa huynh muội bấy lâu của chúng ta.”
Tình nghĩa huynh muội?
Thái tử không thể ngờ nàng lại nói như vậy, không khỏi kéo môi, bật ra một nụ cười lạnh lùng trào phúng. “A Yên, tại sao nàng lại nói như thế. Năm ngoái phụ hoàng đã từng nói, với tài mạo của A Yên, nên trở thành con dâu hoàng gia mới xứng. Lúc ấy nàng không hề phản đối, Cố tể tướng cũng không nói gì. Sao hiện giờ lại trở mặt nói không thích?”
Nói đến đây, gương mặt hắn nhuộm vẻ âm trầm. “Hay là, người trong lòng của nàng, là Lục hoàng đệ Yến Vương?”
A Yên thấy hắn đã gỡ bỏ thái độ ôn nhu, khuôn mặt toát lên vẻ dữ tợn thì cười lạnh, nhướn mày nói nhạt. “Điện hạ xin tự trọng. Hôn nhân đại sự, đương nhiên phải do phụ thân làm chủ, A Yên không dám liều tự đàm luận.”
Thái tử nghe xong, càng cười to trào phúng, bất đắc dĩ nói. “A Yên, nàng rốt cuộc chỉ lấy cớ ấy để từ chối mà thôi. Nếu nàng thích, sẽ nói nam nữ thụ thụ bất thân đều là luận điệu mốc meo cũ rích, chuyện hôn nhân phải do mình tự quyết định. Nếu nàng không thích, liền lấy phụ thân làm cớ, mệnh lời mai mối. Nàng thật sự là…”
Nói đến đây, thái tử nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn thấy nữ tử trước mắt dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt sáng long lanh ánh lên vẻ thông tuệ, cảm thấy càng đáng hận, càng bất đắc dĩ.
Tâm tư đã bị thái tử nói toạc, nhưng A Yên cũng không giận, ngược lại nghiêm mặt nói. “Điện hạ, ngài đã nói đến mức này, vậy cũng không cần do dự giấu giếm. A Yên thật sự chỉ có tình huynh muội với điện hạ, không hề tư tưởng tình yêu nam nữ gì với ngài. Huống chi, tính tình A Yên xưa nay không tốt, thực không dám xứng đôi với thái tử điện hạ.”
Lời nói đã tuyệt, thái tử cúi đầu, sầm mặt lặng yên hồi lâu. Đột nhiên hắn nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn A Yên. “A Yên, chuyện hôn nhân này, đều phải do phụ hoàng và Cố tể tướng làm chủ. Lời nàng nói không tính, lời ta nói cũng không được tính.”
A Yên cứng người, chăm chú nhìn hắn, lập tức hiểu ra. Hắn vẫn không muốn buông tha, không ngờ lại muốn Vĩnh Hòa Đế tứ hôn?
Nàng biết rõ, lời nói khi xưa của đương kim Vĩnh Hòa Đế chỉ là ướm thử dò xét mà thôi. Kỳ thật, ông ta tuyệt đối không để cho đích nữ của Cố Tề quyền cao chức trọng gả cho non quân (vua mới lên ngôi vẫn còn non nớt).
Mà trong việc này, điều nàng và phụ thân phải làm chính là tỏ rõ thái độ không có hứng thú chút nào với ngôi vị thái tử phi. Về phần tại sao lại không có hứng thú, nhất định phải tìm ra một lý do chính đáng.
Nhất định không thể để Vĩnh Hòa Đế cảm thấy, bởi vì Cố gia đã cảm nhận được sự phòng bị của ông ta mà cố ý tỏ ra không có hứng thú.
Vì vậy, A Yên khép hờ ánh mắt, thản nhiên nói. “Vậy thì mời Hoàng thượng lão nhân gia làm chủ đi.”
Thái tử cúi đầu nhìn dung mạo tuyệt mỹ của nàng, trông thấy đôi mắt cong cong hình trăng non, ánh mắt sóng nước, đôi môi đỏ mọng như son, mái tóc vấn kết duyên dáng như mây, nàng dịu dàng đứng đó, toát lên vài phần kiên định quật cường, lại vẫn thanh nhã như tiên, quyến rũ mê người.
Trái tim hắn không khỏi nóng lên. Hắn luôn nghĩ, tiểu cô nương có dung mạo tuyệt thế này vốn cùng hắn trưởng thành, ắt hẳn phải là thái tử phi mà số mệnh đã an bài cho hắn.
Hắn làm sao có thể buông tha nàng?
Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt hừng hực vẫn nhìn nàng chằm chằm, giọng nói khàn khàn. “A Yên, bất luận thế nào, nàng chỉ có thể gả cho hoàng gia ta, chỉ có thể nâng khăn sửa túi cho ta.”
Đôi mắt đen láy của A Yên nhìn thẳng vào Thái tử, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giữa hàng lông mày lộ ra vài phần xa cách.
Nàng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng khẽ nở nụ cười, một nụ cười xa xôi mà hờ hững. “Ta đã nói rồi, tất cả chuyện này còn phải chờ xem ý tứ của hoàng thượng.”
Danh Sách Chương: