Cố Tề Tu ha ha cười, ôn hòa nhìn con gái. “Chẳng phải là vì con sao. Họ nói mấy ngày trước gặp được xe ngựa của con, nhờ có sự hỗ trợ của con mới có thể thuận lợi tiếp tục lên đường. Ngày mai nếu không vội thì con khoan hãy đến thư viện.”
A Yên nghe xong, thiếu chút nữa bị nghẹn.
Sự tình này, hóa ra còn có thể nói đen thành trắng.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng dùng đũa xiên một cái giò heo lên, chăm chú nhìn nó, trong đầu lại hiện lên tình cảnh ngày đó, nàng ở trong xe ngựa vừa vặn đối diện với xe ngựa của Thẩm Việt, bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ mới là một đứa bé mà thôi, hắn muốn gây ra sóng gió gì đây?
Sự ra bất thường tất có điều quái lạ. Nàng mím môi khẽ cười, bất luận hắn đến cùng là muốn cái gì, mình chỉ cần lẳng lặng sống chết mặc bây là được.
Dù gì thì đời này, nàng và Thẩm gia bọn họ tuyệt đối không thể có bất kỳ liên quan.
Ai ngờ lúc này, chợt nghe thấy một trận ho khan, A Yên ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy cả đám người đang nhìn chằm chằm vào hành động nhìn giò heo cắm trên cây đũa của nàng.
Cố Tề Tu cuối cùng nhịn không được, cất tiếng hỏi: “A Yên, phụ thân biết sau khi con khỏi bệnh bỗng phá lệ thích ăn chân giò heo, cho nên hôm nay đã cố ý mệnh cho phòng bếp làm món giò heo hầm đậu nành này cho con. Nhưng con ăn thì cứ ăn, sao lại phải nhìn nó chăm chăm như vậy?”
A Yên mới phát hiện mình đã thất thố. Nàng vội cười, nghiêm túc nói với phụ thân. “Phụ thân, chỉ là mấy ngày nay sống kham khổ trong chùa, liên tục ăn chay, bỗng trông thấy món dầu mỡ thế này, khó tránh khỏi có chút do dự.”
Cố Tề Tu vừa nghe liền ha ha cười rộ lên, ánh mắt càng thêm từ ái. “Ở trong chùa ngay cả mỡ cũng không có mà ăn, thức ăn chay không ngon a. Vậy mấy ngày này con muốn ăn món gì thì cứ bảo phòng bếp làm cho.”
Lý thị nghe vậy vội vàng gật đầu liên tục. “Đúng đó đúng đó, Tam tiểu thư muốn ăn gì, cứ việc nói.”
Lý thị vừa hùa theo như vậy, lập tức bên phía Chu di nương lộ ra vẻ bất mãn. Bà nhịn không được trừng mắt nhìn Cố Vân.
Cố Vân nhíu mày, biết rõ di nương đang hiềm khích mình ngốc nghếch. Hiện thời cả nhà thân mật thắm thiết, duy chỉ có mình là bị vất qua một bên.
Nhưng nàng cũng tự biết bản thân. Cố Yên là con gái ruột của vợ cả, được phụ thân thương yêu nhất, còn Cố Thanh dù sao cũng là con trai duy nhất trong nhà, lại là con trai trưởng của phu nhân hiện tại. Vì vậy trong ba đứa con, nàng là kẻ bị vắng vẻ nhất cũng đúng thôi.
Đang lúc ảm đạm ủ ê, lại nghe A Yên cười hỏi: “Đồ cưới của Nhị tỷ tỷ đã mua sắm đủ hết chưa, còn thiếu thứ gì không ạ?”
Cố Vân ngẩng đầu lên, phát hiện cả nhà đều đang nhìn mình, ngay cả phụ thân cũng hiếm khi mỉm cười, nói: “Phải rồi, vốn cũng muốn hỏi một chút, mấy ngày nay lại quên mất.”
Nhắc đến chuyện cưới xin, Cố Vân vẫn có chút ngượng ngùng. Nàng không được tới lui học viện giống Cố Yên, quen biết đều là quan to hiển quý, ngay cả Thái tử, Yến Vương cũng đều là bạn học từ nhỏ với Cố Yên.
Nàng mím môi cười nhẹ, thấp giọng đáp lời: “Đã chuẩn bị được đầy đủ hết rồi ạ, đa tạ phụ thân quan tâm.”
Cố Yên đang nhìn Nhị tỷ, trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Kỳ thật ở trong nhà này, xác thực tỷ tỷ là người chịu nhiều thiệt thòi nhất. Về sau phụ thân bị ghẻ lạnh, bệnh nặng mà qua đời, tỷ ấy cũng rất đau lòng.
Lúc mình đi theo Thẩm Tòng Huy và Thẩm Việt rời khỏi thành Yến Kinh, nàng ta cũng to gan cố ý đến đưa tiễn.
Vì vậy, nàng nhìn Cố Vân mỉm cười, “Tỷ tỷ nói đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, nhưng muội không tin đâu. Lát nữa muội sẽ đích thân đến xem.”
************************
Sau khi dùng xong bữa trưa, Cố Thanh theo Lý thị về nghỉ ngơi, Cố Yên đến thư phòng trò chuyện với phụ thân. Cố Tề Tu kể vài chuyện thời sự trong cung cho nàng nghe. Hoàng hậu bệnh rất nặng, không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Nếu hoàng hậu qua đời, Thái tử sẽ vì thế mà càng thế đơn lực bạc. Do vậy mà nhà ngoại của thái tử đang phải bôn ba nghĩ cách, liên lạc thế lực khắp nơi.
A Yên nghe xong không khỏi nhíu mày, chuyện này đúng là lẫn lộn đầu đuôi. Thật ra, người có toàn quyền quyết định thay hay không thay Thái tử, chẳng phải là Hoàng thượng sao?
Ngươi càng cố gắng củng cố thế lực trong triều của mình, càng khến vị Hoàng đế già kia không vui.
Người càng sống càng tiếc mệnh, người già không thích nhắc chuyện tang lễ, càng không hy vọng thấy có người bắt đầu lấn lướt mình, bôn ba lo lắng chuyện sau khi mình chết.
Nói chuyện xong, phụ tử hai người không khỏi cảm thán. Sau đó, Cố Tề Tu liền hỏi chuyện mối quan hệ giữa A Yên và Thái Tử, Yến Vương.
A Yên cũng không có gì kiêng kỵ, liền kể chuyện của mình với Thái tử, Yến Vương cho phụ thân nghe.
Cố Tề Tu thấy con gái nói chuyện nam nữ với thái độ hờ hững lạnh nhạt, chẳng hề ngượng ngùng, biết rõ nàng căn bản không hề có tình cảm với hai người kia thì rất yên tâm, cười nói:
“Nếu A Yên đã không thích, vậy chúng ta kiên quyết từ chối vậy.”
Lúc này, A Yên nhớ đến chuyện Tấn Giang Hầu gia, liền nhân cơ hội nói với phụ thân. “Tấn Giang Hầu gia liên tục đóng cửa không giao du với ai, hiện thời đột nhiên đến thăm hỏi phụ thân, nữ nhi có cảm giác, trong chuyện này sợ là có gì cổ quái. Tục ngữ nói Sự ra bất thường tất có điều quái lạ. Phụ thân lúc nào cũng phải đề phòng một chút, về sau tránh qua lại với gia tộc bên đó thì tốt hơn.”
Cố Tề Tu lập tức gật đầu: “A Yên không cần lo lắng chuyện này, trong lòng vi phụ đã có chủ ý.”
A Yên lại kể phụ thân nghe chuyện ở trong chùa mấy ngày qua, nhưng lại giấu giếm lược bớt chuyện liên quan đến Tiêu Chính Phong. Nói chuyện thêm một lúc, nàng cáo từ, đi đến tiểu viện của Cố Vân.
Cố phủ có rất nhiều tiểu viện. Cố Tề Tu và Lý thị nghỉ ở chính phòng. Cố Thanh nghỉ ở dãy sương phòng bên phải. A Yên nghỉ trong tây sương phòng. Còn Cố Vân thì ở chung trong tây vượt viện của Chu di nương.
Tây vượt viện cũng không lớn, chỉ là một vài gian phòng lớn nhỏ mà thôi, bày trí bên trong cũng sạch sẽ gọn gàng. Lúc A Yên đến, tiểu nha hoàn Ngọc Lưu Ly cũng bưng một chậu nước đi vào, trông thấy A Yên liền vội vàng chào hỏi.
Bên trong, Cố Vân nghe có động tĩnh liền vén rèm đi ra, vừa thấy là A Yên liền có chút kinh ngạc, vội vàng chạy lên nghênh đón.
Hiện đã vào thu, trong phòng bắt đầu có lò sưởi. Tỷ muội hai người ngồi trên một chiếc giường thấp, dựa lưng vào gối mềm nói chuyện.
Chu di nương ở bên đông phòng, nghe thấy tiếng nói chuyện cũng chạy qua chào hỏi, lại sai bọn nha hoàn bưng trà dâng nước, còn đem mứt ngọt chính tay bà ướp mấy ngày trước ra cho A Yên nếm thử. A Yên tùy ý chọn lấy vài miếng ăn thử, cũng khen vài câu.
Chu di nương thấy nàng nể mặt như vậy, cười tươi như hoa nở.
Đợi đến khi Chu di nương đi khỏi, A Yên mới kéo tay Cố Vân hỏi han chuyện đồ cưới, lại hỏi han chuyện về vị hôn phu.
Kỳ thật, vị hôn phu của Cố Vân cũng không tệ. Y tuy chỉ là một quan viên tứ phẩm, nhưng lại là con trai duy nhất trong nhà, phía trên cũng không còn mẹ chồng. Cố Vân vừa vào đến cửa là nghiễm nhiên trở thành chưởng gia thiếu phu nhân.
A Yên suy nghĩ một chút rồi cười nói:
“Muốn nói đến cùng, đừng thấy chức quan người ta không bằng phụ thân chúng ta mà xem thường, thật ra dòng dõi cao quý, là thế đại thư hương, từng có người giữ chức thừa tướng tiền triều. Phụ thân lúc trước đã chọn kỹ lựa khéo, không muốn tỷ tỷ phải thiệt thòi mới định ước với nhà họ. Thứ nhất nhà bên ấy bây giờ thế yếu, tuyệt đối sẽ không dám xem thường tỷ tỷ. Thứ hai, đây cũng là thế gia truyền thừa trăm năm, tất sẽ không làm mất mặt tỷ tỷ.”
Lời nàng nói làm Cố Vân vô cùng an ủi. Nàng ta xưa nay bị phụ thân lơ là chăm sóc, cũng chịu nhiều thiệt thòi, duy chỉ có hôn sự này, thật đúng là mười phần mười thích.
Như nhớ đến điều gì, Cố Vân hỏi: “A Yên, về sau nhất định phải gả làm con dâu hoàng gia nhé?”
A Yên nghe vậy, lại than nhẹ, cười nói: “Chuyện này đâu thể nói lung tung được.”
Cố Vân đọc sách không nhiều, thường ngày chỉ ở nhà nói chuyện với Chu di nương. Thế cục trong triều hiện giờ thế nào nàng không hiểu lắm, chỉ cho rằng A Yên xấu hổ, lập tức trêu ghẹo vài câu.
A Yên tự mình hiểu rõ, cũng không nói gì thêm, tùy ý chuyển đề tài. Mãi cho đến khi trời ngả về tây, nàng mới từ tây vượt viện đi ra.
Trùng sinh một đời, nàng đã biết quý trọng tình nghĩa tỷ muội huynh đệ hơn kiếp trước rất nhiều. Phụ thân cũng chỉ sinh được hai gái một trai, cho dù xuất thân ở tục phòng thì đã sao, đều là anh chị em, ruột thịt với nhau cả thôi.
Phụ thân dù gì cũng sẽ đến lúc giá hạc tây quy, đến khi đó, chẳng phải chỉ còn anh chị em bọn họ giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau thôi sao.
Ngày hôm sau, Tấn Giang Hầu gia quả nhiên kéo đến bái kiến.
Tấn Giang Hầu tuổi đã hơn bốn mươi, gương mặt vẫn trẻ trung như ngọc, bộ râu cắt tỉa khéo léo phiêu dật, trên đầu đội mũ quan tím đen, bên hông buộc bạch ngọc, hành vi cử chỉ ưu nhã phong tao, quả nhiên là một mỹ nam tử.
Trong lòng A Yên biết rõ, tướng mạo của Thẩm Tòng Huy và Thẩm Việt đều nhờ được thừa hưởng từ Tấn Giang Hầu. Ba người họ tượng trưng cho ba đời của gia tộc, vậy mà cứ như được đúc ra từ chung một khuôn mẫu vậy.
Đi theo Tấn Giang Hầu là Thẩm Tòng Huy cùng Thẩm Việt, cả hai đều tuấn mỹ ưu nhã, phong lưu hàm súc như nhau. Chỉ là một người đã trưởng thành, một người vẫn còn thơ bé. Gương mặt trẻ thơ của Thẩm Việt quả thật rất đáng yêu.
Tấn Giang Hầu gia hiện thời không có nữ quyến, chỉ còn ba ông cháu họ thôi.
Cố Tề Tu thấy Thẩm Tòng Huy tuấn tú lịch sự như vậy cũng rất thích, vội vàng nghênh đón, hết lời tán dương, lập tức gọi Cố Thanh ra gặp khách. Đứng chung với nhau mới thấy, Thẩm Việt giống như tiểu đồng tử hầu bên Quan Âm, còn Cố Thanh lại như một cục thịt viên béo núc.
Cố Tề Tu càng thêm tán dương Thẩm Việt, lại chê Cố Thanh nhà mình tơi tả.
Tấn Giang Hầu đương nhiên cũng khen ngợi vớt vát cho Cố Thanh vài câu, lại than Thẩm Việt thể cốt yếu, chỉ mong sao nó có thể béo tốt hơn một chút.
Hai người hàn huyên quên cả trời đất. Thẩm Việt đảo mắt một cái, liền chạy đến nói chuyện với Cố Thanh. Thoáng cái, hai đứa nắm tay nhau đi ra sân nhỏ, đứng dưới tàng cây táo nói chuyện.
Ngày thường Cố Thanh đâu được tiếp xúc với trẻ con cùng tuổi bao giờ, hiện thời gặp được Thẩm Việt, lại nghe nó kể cho nghe đủ chuyện lý thú của lão gia thì sinh lòng yêu mến. Chỉ trong thời gian uống cạn một chung trà, nó đã bị Thẩm Việt tóm gọn, ca ca đệ đệ vô cùng thân thiết.
A Yên vén rèm, phóng tầm mắt xuyên qua hàng trúc xanh và thạch lựu ngoài cửa sổ, xa xa nhìn sang.
Ai ngờ Thẩm Việt cũng vừa vặn nhìn sang bên này, thấy nàng đang nhìn mình, vội vàng nở nụ cười ngây thơ tràn đầy.
A Yên cũng đáp trả bẳng một nụ cười ấm áp .
Lại không ngờ Thẩm Việt bỗng dắt tay Cố Thanh đi thẳng đến tây sương phòng, bước luôn vào cửa, thanh thúy ngọt ngào gọi to: “Tỷ tỷ!”
A Yên vội giấu tâm tư phức tạp, sai người lấy dưa và trái cây, đồ ăn vặt ra chiêu đãi, vừa cười vừa dịu dàng nói chuyện với chúng. Nàng hỏi han chuyện học hành và những chuyện vặt ngày thường ở nhà của Thẩm Việt, làm tận bổn phận gia chủ của mình.
Thẩm Việt vừa nghe A Yên ôn nhu nhỏ nhẹ trò chuyện, vừa kìm lòng không đặng nhìn quanh khắp phòng. Bất luận là tranh chữ cổ hay vật trang trí trên bàn, nó đều nhất nhất xem qua.
A Yên âm thầm quan sát, cảm thấy ánh mắt đứa bé này mơ hồ để lộ vài tia phiền muộn cùng hoài niệm.
Trong lòng không khỏi buồn cười, ngẫm lại, suy nghĩ của con người này, quả nhiên khó nắm bắt.
Nếu giờ khắc này để hắn lựa chọn lại, khó chắc hắn sẽ không một lần nữa hắt hủi thẩm nương xấu xí, chạy theo vinh hoa phú quý, nhưng có lẽ, hắn sẽ vẫn nhớ nhung ân tình mười năm đã có với vị thẩm nương xấu xí này, thương cảm hoàn cảnh ngày xưa hai người sống nương tựa vào nhau.
Có chút ân tình, thật ra giá rất rẻ mạt, duy chỉ thời điểm không cần hắn phải trả giá bất cứ điều gì, mới khiến hắn có thể thật sự nhớ lại.
Dù sao thì, chỉ cần hồi tưởng trong đầu một lúc, ánh mắt nghẹn ra vài giọt nước, thật sự là chuyện không gì đơn giản hơn, ngay cả một chút tiền vốn cũng không cần.
Danh Sách Chương: