Mấy ngày kế tiếp, A Yên cẩn thận hỏi thăm tin tức trong cung. Nữ sinh trong học viện đều có xuất thân từ cao môn đại hộ, đương nhiên linh thông tin tức. Cũng vừa hay ngày đó Đức Thành Hầu phu nhân dẫn theo tiểu nữ Hà Phi Phi tiến cung thăm bệnh hoàng hậu. Sau khi trở về, Hà Phi Phi liền kể cho A Yên và Tôn Nhã Úy nghe.
“Hoàng hậu nương nương bệnh rất nặng, e là khó qua khỏi. Mẫu thân dẫn ta đi bái kiến, nói chuyện chưa đầy một nén nhang hoàng hậu đã ho khan liên hồi, xem có vẻ như ho ra cả máu.” Hà Phi Phi nhíu mày, giọng kể rất sinh động.
A Yên sớm biết sự tình sẽ đi đến bước này, nhưng khi quả thật nó sắp xảy ra cũng không khỏi thở dài.
Nói thật ra, nàng và Thái tử không phải là không có tình cảm. Hai người thân quen từ nhỏ, chơi với nhau như thanh mai trúc mã, nàng không hề hy vọng hắn đi về hướng bại vong. Chỉ là, thứ nhất thế cục trong triều, một cô gái yếu đuối như nàng không thể làm gì được, không phải cứ có được ký ức của kiếp trước, biết được chuyện tương lai mà có thể thay đổi mây mưa; Thứ hai, thật sự nàng không muốn giúp Thái tử mưu hại Yến Vương. Tranh đoạt triều đình, thắng là vua thua là giặc, cá lớn nuốt cá bé thành quen. Không thể có chuyện điều hòa hay cục diện song doanh, mà nhất định phải có một bên ngã xuống. Vì vậy, xét về tình nghĩa, nàng thà dứt khoát không giúp người nào, tất cả thuận theo tự nhiên.
Ngước mắt lên, nàng nhìn thấy Tôn Nhã Úy đang ở nơi đó trầm tư suy nghĩ, trong ánh mắt có điều lo lắng.
A Yên thầm nghĩ, kỳ thật hai người đó, cũng là nghiệt duyên. Hai đời đều liên kết vì xã giao vì chính trị. Kỳ thật, nếu Thái tử có thể đăng cơ làm đế, Tôn Nhã Úy chiếm giữ hậu cung, đó thật sự cũng không phải là chuyện tốt. Bởi vì Thái tử, không đủ để phó thác cả đời.
Lại nhớ đến chuyện tiến cung hai ngày trước, lời Văn Huệ hoàng hậu nói khiến nàng luôn thấp thỏm lo âu. Nhưng người ta cũng không nói gì rõ ràng, nàng ngược lại cũng không biết từ chối thế nào, hiện thời chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tối tan học trở về, đến trước ngõ Tiểu Tường Phượng, đã thấy trước đại môn có một nam tử áo xanh, lén la lén lút, mang theo oán khí giằng co với một thị nữ.
A Yên nhìn kỹ liền nhận ra, cô gái kia chính là thị nữ trong phòng Lý thị, tên là San Hô. Bên cạnh Lý thị có hai đại nha hoàn được trọng dụng nhất, một người là Mã Não, một người là San Hô.
Nàng không khỏi nhíu mày, có lẽ giữa hai người nọ đã từng trao đổi lén lút, hoặc là gian tình này nọ.
Nếu thị nữ có ý trung nhân, muốn ra ngoài lập gia đình, Cố gia cũng không đến mức không tha. Chỉ sợ bị người ta hãm hại, lỡ lầm mang thai, hoặc bị dụ dỗ làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung mà thôi.
A Yên liền sai Lục Khinh đi gọi Lam Đình, mệnh cho hắn. “Tra cho kỹ chuyện này, nam tử đang nói chuyện với San Hô ở đằng kia là ai.”
Lam Đình chỉ nhìn một cái liền bẩm lại. “Người này ta có biết, chính là cữu cữu (cậu) bên nhà mẹ đẻ của Lý phu nhân.”
A Yên hơi kinh ngạc, hẳn là trước kia đã từng gặp người này rồi mới phải. Lý thị xuất thân tiểu hộ, nhà mẹ đẻ thế yếu. Thân nương của bà sức khỏe yếu kém, thường nằm bệnh trên giường, còn có một đệ đệ. Đệ đệ kia tướng mạo bình thường, tính tình táo bạo, thủ đoạn lưu manh, nghe nói còn dính dáng đến bài bạc nghiện ngập.
Nàng nhíu mi nhìn kỹ, lờ mờ cũng nhớ ra được vị cữu cữu này.
Trong lòng nàng đã có suy đoán, lúc này lại thấy San Hô đã tránh thoát được người nọ, lén lút hồi phủ.
A Yên mệnh cho Lam Đình. “Sai người đi theo cữu cữu, bắt buộc phải tra cho ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lam Đình lập tức lĩnh mệnh, ra ngoài an bài.
A Yên về đến phòng mình, từ xa nhìn sang, đã thấy trong tiểu vượt viên bên phía Đông Sương phòng thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé béo núc của Cố Thanh. Thằng bé ở trong vườn hoa tay múa chân, hì hục đánh quyền múa cước, hết sức nghiêm túc.
A Yên không khỏi gật đầu mỉm cười.
Cố Thanh nhìn thấy nàng, luyện võ xong liền cung kính tiễn sư phụ về, rồi vui vẻ chạy đến, kéo tay A Yên nói.
“Tỷ tỷ, hôm nay Việt ca ca của Tấn Giang Hầu Phủ đến, đưa cho ta một lễ vật, còn nói muốn mời đệ ngày mai đến Tấn Giang Hầu phủ chơi.”
A Yên mấy ngày nay nặng nề tâm sự, cảm thấy cả nhà như đang đi trên băng mỏng, chỉ hơi bất cẩn một chút sẽ lại bước theo vết xe đổ của kiếp trước, lãnh nhận kết cục cửa nát nhà tan. Bây giờ vừa nghe Cố Thanh nhắc đến Thẩm Việt, thật sự vô cùng phản cảm.
Mỗi người trùng sinh đều muốn làm lại cuộc đời. Hắn đi dương quang đạo của hắn, mình đi cầu độc mộc của mình, cần gì cứ phải dây dưa không ngừng thế này. Chẳng lẽ thật sự nó có ý nghĩ kỳ lạ, cho rằng bây giờ ân cần như vậy, Cố Yên nàng lại có thể giống như kiếp trước ngậm đắng nuốt cay, làm trâu làm ngựa vì nó sao?
Cố Thanh lại vô cùng hưng phấn, thật sự rất muốn đến Tấn Giang Hầu phủ chơi đùa. Nó cứ lôi kéo A Yên, muốn cho nàng xem mấy món lễ vật Hầu phủ đưa tới.
A Yên vừa nhìn, cũng không phải là thứ quý giá gì, chỉ là mấy món đồ chơi bằng thủ công tinh xảo, dụ dỗ con nít mà thôi. Có điều, nằm lẫn trong số đó lại có một cây trâm gỗ.
A Yên cầm trâm gỗ lên xem, lền nhận ra đây là món đồ do chính tay nàng dùng dao đục khắc. Hình ảnh kiếp trước cứ thế ùa về.
Thiếu niên mặc bộ quần áo vải thô, quật cường nói với A Yên: Thẩm thẩm, cuối cùng sẽ có một ngày con trở lại thành Yến Kinh, bắt tất cả những kẻ đã xem thường chúng ta quỳ gối dưới chân con, để cho thẩm được sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng.
Đôi mắt thiếu niên ấy không còn vẻ trong sáng ngây thơ như trước, thay vào đó là một màu tối sâu thăm thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu.
Cố Thanh đang loay hoay nghịch ngợm những món đồ chơi nho nhỏ lạ lẫm, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy tỷ tỷ mình mắt ướt thẫn thờ. Nó cả kinh, ngạc nhiên hỏi. “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
A Yên cười khẽ một tiếng, lắc đầu, để cây trâm gỗ xuống, nói: “Hôm nay trời lạnh, gió bên ngoài thổi mạnh khiến mắt ta hơi xót.”
Cố Thanh lập tức bỏ đồ chơi xuống, chạy đến xem tỷ tỷ. A Yên lại lỡ đãng nói: “Thanh nhi, sau này không nên tùy tiện nhận lễ vật của người ta.”
Nàng nhìn mấy món đồ chơi bày đầy một bàn dài, cười nói. “Những thứ này mặc dù không đắt giá, nhưng đều tốn rất nhiều công phu mới làm ra được. Bây giờ người ta cứ vậy tặng cho đệ, sau này đệ phải báo đáp thế nào đây?”
Cố Thanh sững sờ một lát, rồi nhanh chóng nói. “Việt ca ca yêu thích đệ, đối đãi với đệ rất tốt. Tỷ tỷ nói vậy, sẽ rất xa lạ khách sáo.”
A Yên nghe xong có chút đau buồn, nhưng vẫn tươi cười nhìn Cố Thanh như trước.
“A Thanh làm sao biết được người ta có thật lòng thích đệ, hay là có mưu đồ gì khác không. Đệ nên biết, phụ thân nay đã là Tả tướng trong triều, bao nhiêu văn võ bá quan, các gia tộc lớn đều trông mong có thể đem vàng bạc tài bảo đến hiếu kính, hòng được kết giao với chúng ta. A Thanh, đệ và Thẩm Việt kia chỉ mới gặp nhau một hai lần, sao có thể đoan chắc hắn thật lòng thích đệ, mà không phải vì thân phận của đệ là tiểu công tử nhà Cố tể tướng?”
Cố Thanh không thể ngờ Cố Yên sẽ nói những lời này. Tuổi nó còn nhỏ, lại được một người kiến thức nông cạn như Lý thị nuôi dưỡng, nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến những chuyện đấu đá sâu xa này. Bây giờ, nghĩ đến Việt ca ca tốt với mình như vậy chỉ là làm bộ, nó bỗng chốc trầm lặng hẳn, cúi đầu hồi lâu không nói lời nào.
Nó đang tuổi ăn tuổi chơi, nhưng bạn bè lại không nhiều. Trong cung cũng có vài vị tiểu hoàng tử, bạn học cũng có nhiều công tử quý tộc nhà giàu, nhưng chỉ quen biết chứ chẳng hề thân thiết. Bây giờ quen được Thẩm Việt, là người nó thích nhất ngoài cha mẹ tỷ tỷ, cơ hồ mới gặp đã thân, chỉ hận sao mình lại không có một ca ca như vậy.
Những lời Cố Yên nói tàn nhẫn cỡ nào, lập tức đập tan một tình bạn đơn thuần tốt đẹp đang đâm chồi tươi tốt trong lòng nó.
Hồi lâu sau, nó cuối cùng cũng ngọ nguậy môi, lẩm bẩm. “Không, không đâu. Đệ và Thẩm Việt ca ca mới quen đã thân. Huynh ấy còn hẹn đệ đến nhà huynh ấy chơi mà…”
Nó có phần không cam đoan nữa, từ Việt ca ca đã đổi thành Thẩm Việt ca ca.
A Yên sao nỡ làm nó đau lòng, nhưng sinh ra là con của Cố Tề Tu, là người trong Tả tướng phủ thì không có tư cách u mê ngây ngốc đơn thuần như vậy.
Vì vậy, nàng cười dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng. “Thanh nhi, sao đệ không nghĩ thử xem, Tấn Giang hầu từ xưa cho đến bây giờ vẫn luôn đóng cửa không giao du với ai, vì cái gì mà lại đột nhiên đến nhà chúng ta thăm hỏi?”
Đôi mắt sáng trong của Cố Thanh lúc này đã rơm rớm nước, ướt át trừng lên nhìn A Yên, đôi môi xinh đẹp mím lại đầy quật cường.
Một lúc sau, nó lắc đầu, từ xưa đến nay mới lần đầu tiên dũng cảm đến thế, nhìn A Yên qua làn nước mắt nói. “Đệ không tin. Thẩm Việt nhất định không phải hạng người như vậy. Huynh ấy thật sự cùng đệ mới quen đã thân. Đệ có thể cảm nhận được, huynh ấy đối với đệ rất tốt.”
A Yên khẽ thở dài, cũng không biết nên vui hay buồn nữa.
Nàng luôn muốn đứa bé này không còn nhu nhược sợ sệt như trước, nhưng khi nó học được cách phản kháng cùng thanh minh, lại dùng nó để chống lại chính nàng.
A Yên không nói gì thêm nữa, vừa hay lúc này Lý thị đến gọi Cố Thanh về, Cố Thanh cũng liền cáo từ.
Mấy ngày sau đó, A Yên cảm giác được đứa bé này có vẻ xa cách mình. Mỗi khi gặp nàng dường như đều cố ý tránh né, không còn thân cận như xưa.
Bất hòa rõ ràng như vậy, khiến A Yên có chút đau lòng. Có lẽ không phải thiếu niên nào cũng có thể giống như Thẩm Việt, tiếp thu lời dạy bảo của nàng. Cố Thanh này, so với Thẩm Việt ngày xưa, tuổi cũng nhỏ hơn, mà ngày thường đã nhận được quá nhiều sự nuông chiều.
Nhưng suy cho cùng, phản ứng của nó lúc này cho thấy nó là đứa trọng tình trọng nghĩa, lại vô cùng quý trọng tình hữu nghị với Thẩm Việt. Cũng là một người con của Cố gia, thiên tính thuần lương. Nghĩ vậy, tâm tình nàng cũng bình thường trở lại.
Đề bù đắp quan hệ với Cố Thanh, A Yên đích thân xuống bếp làm vài món điểm tâm tinh xảo rồi tự mình đưa đến Đông sương phòng. Nhưng Cố Thanh vẫn xa cách như cũ, nhìn mấy món điểm tâm ngày thường vẫn thèm nhỏ dãi kia, phân nửa hào hứng cũng không có.
Lại qua thêm mấy ngày, ngay cả Cố Tề Tu cũng nhận ra sự thay đổi, tự mình đến hỏi A Yên. A Yên cười, chỉ đáp đó là giận dỗi của con trẻ, không cần để ý, mấy ngày nữa sẽ quên thôi.
Nhưng đúng lúc này, Lam Đình đã thăm dò được một số tin tức. Lý Nguyên Khánh mấy năm nay nghiện ngập quá độ, gần như đã bán sạch gia sản. Căn nhà hiện thời chỉ còn lại bốn bức tường trắng, một vợ hai con, cộng thêm một bà mẹ già. Cuộc sống quá khốn khó, hắn đương nhiên phải đến quấy rầy phu nhân Tả tướng – tỷ tỷ của mình.
Nhưng trước khi được gả, Lý thị không có nhiều của hồi môn. Những năm qua tuy đứng ra quản lý mọi chuyện trong Cố gia, nhưng từng trương mục sổ sách đều được ghi chép rất rạch ròi minh bạch. Tiền tiêu hàng tháng của bà chưa đầy mười lượng bạc, bình thường ăn mặc tiết kiệm tích góp từng tí cũng chỉ để dành được ba bốn trăm lượng mà thôi, làm sao có thể vá được lỗ thủng trong nhà mẹ đẻ.
Lý thị hết sức khó khăn, nhưng Lý Nguyên Khánh lại không hiểu, cho rằng tỷ tỷ quên đi gốc gác, không muốn giúp người nhà mẹ đẻ. Hắn luôn nghĩ đã được gả cho người quyền thế tối thịnh như đương kim Tả tướng, đương nhiên vàng bạc tài bảo đầy đất chứ sao lại ra vẻ khốn cùng như tỷ tỷ nhà hắn được.
Lý Nguyên Khánh vốn là một tên lưu manh. Hắn oán hận tỷ tỷ không giúp đỡ, nên thỉnh thoảng tìm đến gây rối.
Lý thị không dám để Cố Tề Tu biết chuyện, sợ ném mất thể diện của mình, đành phải qua loa tắc trách đuổi khéo đệ đệ, thật sự vô cùng khó xử.
Hôm A Yên bắt gặp chính là tình cảnh Lý Nguyên Khánh lại đến quấy rồi Lý thị, bị nha hoàn San Hô đuổi ra ngoài.
A Yên nghe xong, suy nghĩ một lát liền có chủ ý, bèn dặn dò Lam Đình một phen. Lam Đình gật đầu liên tục, đích thân đi làm.
Danh Sách Chương: