• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mặc dù không biết vì sao Thiết quải cao lại buông tha cho mình, nhưng lúc này hắn cũng không thể nghĩ nhiều, lập tức búng thân nhảy lên, vừa hay thấy phía trước tây sương phòng có mấy cây trúc xanh, liền vội vàng lướt đến, ẩn thân phía sau màn trúc.



Trăng lạnh sao thưa, tuyết phủ đêm vắng, Tiêu Chính Phong mặc bộ dạ hành bó sát người, cứ như vậy ẩn mình sau màn trúc xanh. Gió lạnh thấu xương như muốn ăn mòn thân thể kiên cường của hắn, nhưng hắn vẫn tựa như người sắt, đứng lặng không nhúc nhích.



Đối với hắn, một chút không khí lạnh nơi thành Yến Kinh cẩm tú này thật sự chẳng thấm tháp gì so với gió rét kinh hồn phía Bắc trường thành.



Cứ đợi như vậy một lúc, đến khi tiếng gõ báo hiệu canh ba vang lên, hắn mới trông thấy A Yên cô nương khoác áo choàng, theo sau Lục Khinh từ chính phòng đi về phía này.



Tiêu Chính Phong lập tức chấn động, đôi mắt nóng rực bắn về phía đó, tầm nhìn tham lam chăm chú xoáy sâu vào bóng người loáng thoáng qua màn tuyết rơi.



Xa xa nhìn sang, quả thực nàng đã gầy đi rất nhiều. Khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn nay thậm chí chỉ nhỏ lại bằng cỡ bàn tay của hắn. Nàng vừa nói chuyện với Lục Khinh vừa đi về phía tây sương phòng.



Hắn nghiêng tai lắng nghe, lại nghe thấy A Yên cô nương thở dài, nói với Lục Khinh.



“Xem ra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là tinh thần vẫn chưa khá hơn chút nào. Cứ tiếp tục như vậy, thật sự khiến người ta bận lòng. A Vân tỷ tỷ lần này lại mặt, trông thấy phụ thân như vậy, cũng rất lo lắng.”




Lục Khinh cũng u sầu đầy mặt. “Thật sự chẳng biết làm sao, biện pháp nào cũng đã dùng thử rồi, tận tâm tận lực phụng dưỡng, thuốc cũng dùng toàn loại cực phẩm trân quý, vì sao vẫn mãi không khỏe lại được!”



Lúc này hai người đã đi dọc hết đoạn hành lang, bắt đầu chuyển qua khúc quanh quẹo về tây sương phòng, A Yên bỗng nhiên dừng lại.



Tiêu Chính Phong nhẹ nhàng vén màn trúc, xuyên qua lá trúc xanh nhìn sang. Dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, dưới màn tuyết phủ óng ánh ngân quang, hình dáng A Yên càng thêm thanh khiết mảnh mai. Mái tóc dài đen nhánh bị che phủ phân nửa trong lớp áo choàng, khuôn mặt nhỏ nhắn xương xương ửng sáng như bạch ngọc. Đôi mắt trong trẻo ướt át đầy vẻ u sầu, làm cho người ta vô cùng trìu mến.



Tiêu Chính Phong nhìn đến ngây dại, nghĩ thầm. A Yên cô nương nhu hòa yếu đuối như thế, vốn là một người thanh khiết, vô tư vô lự, bây giờ lại phải gánh vác trọng trách như vậy, thật sự khiến người ta đau lòng. Chỉ hận không thể ôm nàng vào ngực mà che chở, thay nàng gạt bỏ tất cả phiền não cũng ưu sầu.



Đang nghĩ ngợi miên man, lại thấy A Yên cô nương đứng đó nhìn lên ánh trắng, đôi môi đỏ thắm khẽ nhúc nhích, không rõ đang nói cái gì.



Cho dù thính lực của Tiêu Chính Phong rất khá cũng không thể nghe được, hoặc có lẽ, căn bản là nàng chưa từng phát ra âm thanh.



Mà nàng cũng chỉ đứng đó trong chốc lát, rồi tiếp tục đi thẳng về phòng.



Tiêu Chính Phong lặng lẽ si ngốc nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu xanh ngọc bích, chỉ hận sao ánh mắt mình không thể nhìn xuyên thấu qua màn cửa sổ. Nhưng hắn cũng tự biết hành vi của mình hiện giờ đã quá sỗ sàng rồi, không thể vượt ra khỏi quy củ thêm được nữa.



Đang lúc nghĩ ngợi, lại nghe thấy bên trong A Yên cô nương đang dặn dò Lục Khinh điều gì, lát sau Lục Khinh ra đi, trong tay còn nâng một cái lò sưởi.



Tiêu Chính Phong trông thấy phương hướng Lục Khinh đi đến vừa vặn lại là chỗ này, đang định lách mình rút lui. Ai ngờ Lục Khinh lại mắt sắc, trong lúc lơ đãng liền phát hiện bên trong rặng trúc thấp thoáng có bóng người.



Nàng sợ hết hồn, hai mắt trợn lên thật to, đánh rơi cả lò sưởi trong tay xuống đất. Cũng vì sợ hãi quá độ, cái miệng xinh xắn há to nhưng chưa kịp phát ra tiếng thét.



Tiêu Chính Phong đã nhanh chóng tiến lên níu lấy Lục Khinh, kịp thời bưng kín miệng nàng, lách mình dẫn nàng đến bức tường xây làm bình phong ở cổng sau.



Lục Khinh vô cùng hoảng sợ, mãi cho đến khi nghe thấy Tiêu Chính Phong thấp giọng nói bên tai. “Lục Khinh cô nương, là ta.” Âm thanh trầm thấp phát ra từ lồng ngực, nghe hết sức quen tai.



Bàn tay che miệng Lục Khinh cuối cùng cũng buông lỏng, nàng bừng tỉnh. “Ngươi, ngươi là Tiêu tướng quân.”



Tiêu Chính Phong bị phát giác thân phận thì có hơi lúng túng, nhưng vẫn nghiêm trang gật đầu. “Phải, mong cô nương đừng lộ ra ngoài.”




Lục Khinh nghe xong vô cùng tức giận, đôi mắt trừng lên nhìn hắn, giảm thấp âm thanh mà mắng. “Thì ra đúng là Tiêu tướng quân, cái tên đầu trộm đuôi cướp nhà ngươi chạy đến Tả tướng phủ chúng ta làm cái gì?”



Tiêu Chính Phong hai tay ôm lại thành quyền, có chút cung kính xen lẫn áy náy. “Lục Khinh cô nương, nghe nói Tả tướng gia bị bệnh, ta thật sự rất lo lắng cho tiểu thư nhà cô, liền cố ý đến xem một chút.”



Lục Khinh lập tức nhướn mi, đầy vẻ trào phúng. “Nếu đã lo lắng cho tướng gia nhà ta, vì sao ban ngày không đường hoàng đến thăm, lại chọn lúc nửa đêm lén la lén lút mà đến?”



Nàng thò đầu nhìn ra, thấy trong tiểu viện vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ bên phía chính phòng vẫn còn sáng vài ánh nến, những phòng khác như tiểu vượt viện hay phòng chứa củi đều đã tắt đèn đi ngủ. Nàng nở nụ cười, nghiêng người nhìn qua Tiêu Chính Phong.



“Nhưng dù sao Tiêu tướng quân đã đến đây rồi, nếu phủ tướng gia chúng ta không tiếp đãi cũng không phải đạo đãi khách. Như vậy đi, ta về bẩm báo tiểu thư, mời tiểu thư đến đãi khách.”



Nói xong liền xoay người bỏ đi.



Tiêu Chính Phong giật thót mình, lập tức ngăn nàng lại, trầm giọng nói.



“Cô nương chớ có nói giỡn. Tiểu thư nhà cô nếu nhìn thấy ta, sẽ càng tăng thêm phiền não vô ích. Hôm đó nàng đã nói không muốn gặp ta rồi. Ta đã không thể vì nàng phân ưu giải nạn, sao dám xuất hiện trước mặt nàng.”



Lục Khinh hừ nhẹ một tiếng. “Nói đi, vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”



Tiêu Chính Phong đành phải cúi đầu thừa nhận. “Tiêu mỗ thật sự lo lắng cho tiểu thư nhà cô, cho nên nhất thời kìm lòng không được, chỉ muốn đến nhìn nàng ấy một cái mà thôi.”



Lục Khinh nhìn sang, đã thấy Tiêu Chính Phong cúi đầu, khuôn mặt kiên cường, góc cạnh, rõ ràng là một nam tử hán ương ngạnh, nhưng dưới ánh trăng thanh khiết lại mơ hồ có vài phần nhu tình. Trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, lại như có gì đó tắc vướng trong lồng ngực, nói không nên lời.



Nàng cứ vậy kinh ngạc mà nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nhướn mày nói. “Hóa ra ngươi có lòng quan tâm đến tiểu thư nhà ta như vậy.”



Tiêu Chính Phong nhớ đến A Yên, có chút nóng mặt, cất giọng khàn khàn đáp lời. “Lục Khinh cô nương, nếu đã bị cô phát hiện, vậy có thể làm phiền cô truyền cho chút thông tin, tình hình tướng gia hiện nay như thế nào rồi?”



Lục Khinh nhìn Tiêu Chính Phong chằm chằm, đôi mắt bỗng nhiên lóe lên vài phần cay nghiệt. “Thế nào? Ngươi có thể chữa bệnh cho tướng gia chúng ta ư?”



Tiêu Chính Phong sững người, nhíu mày, nhưng vẫn chỉ thành thật trả lời. “Thật không dám dấu diếm, ta có một người bạn, y thuật hết sức cao minh. Ta nghĩ, nếu Thái y viện đã không có cách nào chữa khỏi bệnh của tướng gia, chi bằng nhờ hắn đến xem một chút, có khi lại có tác dụng?”




Lục Khinh nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nhíu mày nói.



“Thật ra hôm nay tiểu thư cũng từng nhắc đến, nói đại phu của Thái y viện mặc dù cao siêu, nhưng chưa chắc có thể thông tỏ tất cả căn bệnh nan y quái lạ trên đời. Tình cảnh như thế, không bằng mời một danh y trong dân gian đến xem thử. Bây giờ vừa hay ngươi cũng quen biết một người như vậy, vậy thì mời đến đây đi.”



Vừa nói xong, nàng lại nhìn Tiêu Chính Phong, nghiêng đầu cười nói.



“Ngươi một hai muốn mời đại phu đến xem bệnh cho tướng gia chúng ta, định lấy lòng tiểu thư chúng ta chứ gì.”



Tiêu Chính Phong nghiêm mặt nói. “Không dám nói hai chữ ‘lấy lòng’, nhưng nếu có thể giúp tiểu thư nhà cô giảm chút phiền não, cho dù có phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.”



Lục Khinh lại hừ một tiếng.



“Nói thật dễ nghe, còn không phải là muốn làm cho tiểu thư chúng ta vui thôi sao.”



Tiêu Chính Phong trong lúc hành quân đánh trận cũng có chút mưu lược, nhưng trước tâm tư của con gái lại cảm thấy thật sự khó đoán. Thí dụ như Lục Khinh cô nương, hắn không biết đã trêu chọc vị này lúc nào mà mỗi lần nói chuyện với hắn thể nào cũng phải nói móc xỏ xiên vài câu mới chịu, đành phải ôm quyền đáp. “Hôm nay lỗ mãng, đắc tội cô nương, thật sự là Tiêu mỗ không phải. Tiêu mỗ lần nữa xin nhận tội trước cô nương.”



Lục Khinh nhìn nam tử thật thà lại khẳng khái trước mặt, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cười nói.



“Thật ra nếu ngươi đột nhiên mời danh y đến, ngược lại rất dễ gây chú ý. Ai hiểu biết thì thôi, chứ người không biết còn tưởng rằng ngươi có ý đồ gì đó với tiểu thư tướng gia chúng ta. Theo ta thấy, không bằng ngươi giới thiệu danh y đó cho ta, ta sẽ nói hắn là thân thích bà con xa của ta, như vậy thế nào?”



Tiêu Chính Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói. “Nếu được vậy thì không gì tốt hơn.”



Lục Khinh cười khúc khích, nói: “Cứ quyết định như vậy đi nha.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang