Nghĩ là mình đã thôi nó, như những chiếc lá bay, trời không còn rộng chứa, cơn gió hắn đi qua chậm chạm và xa lạ. Sân trường mới mãi vẫn không quen, bước nhanh qua thời gian biến người thành sắt đá.
Nếu 3 năm rồi hắn vẫn xấu xí, biết làm sao để nó khác đi, nếu cứ thương người hoài như vậy, thời gian qua vô nghĩa.
Tánh Linh giờ, con đường đó đang mùa thả diều, giấc mơ treo bằng sợi dây mong manh nhưng xiết cứng, thả gió bay, nhưng không bao giờ rơi được khỏi mãnh đất này. Chững lại giữa không trung, giãy dụa và tuyệt vọng.
Đùa, thật ra nếu tự do được nối với em một sợi dây như thế, nhưng thực tế lại trói mình vào một bóng hình mơ ảo trong đầu.