Beta: Gió
—
Lâm Chiết Hạ thiếu chút nữa thì buột miệng thốt ra một câu: Cậu sợ cái rắm ấy!
Người đánh ba người trước đó là ai.
Người tỏ ra ngầu nói mình là đại ca khu Thành An là ai.
Lúc đánh nhau nào có thấy cậu sợ sệt gì, ngược lại cô còn nhớ rõ người này còn không chớp mắt lấy một cái.
Một lúc lâu sau, Lâm Chiết Hạ hỏi: “Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Trì Diệu ngoài cười nhưng trong không cười mà trả lời cô: “Là cậu đùa giỡn trước.”
“……”
Chuyện đã đến nước này, Lâm Chiết Hạ chỉ có thể nói thật: “Thật ra tôi muốn đi bấm khuyên tai.”
Ánh mắt Trì Diệu chếch xuống mấy phân, rơi ở vành tai nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái trước mắt.
Vành tai Lâm Chiết Hạ sạch sẽ trơn bóng.
“Nhưng một mình thì tôi không dám đi.” Lâm Chiết Hạ lại nói, “Tôi sợ đau.”
Trì Diệu thu hồi ánh nhìn: “Dì Hà có biết không?”
Lâm Chiết Hạ: “Tôi định tiền trảm hậu tấu.”
*Tiền trảm hậu tấu: làm trước rồi lãnh hậu quả sau.
Trì Diệu đánh giá cô: “Lá gan lớn đấy.”
Mặc dù cậu không nói rõ là có muốn đi cùng cô hay không, nhưng trong lúc hai người đang nói chuyện, đã bất giác đi về phía con phố nhộn nhịp kia.
Lâm Chiết Hạ: “Thật sự tôi vẫn rất sợ, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay nếu mẹ không cho tôi vào cửa, tôi sẽ đến nhà cậu làm bài tập về nhà.”
Trì Diệu: “Cậu suy nghĩ chu toàn đấy nhỉ.”
Lâm Chiết Hạ: “Cũng thường thôi.”
Trì Diệu: “Vậy cậu không nghĩ rằng tôi cũng chưa chắc đã cho cậu vào cửa nhà tôi hay sao?”
Một lúc lâu sau, Lâm Chiết Hạ nói: “…Tôi có chìa khóa.”
Con phố buôn bán sau giờ học có rất đông người qua lại, đều là học sinh mặc đồng phục trường cấp ba số Hai, có người xếp hàng mua trà sữa, cũng có người mua đồ ăn vặt. Lúc Lâm Chiết Hạ kéo Trì Diệu đi xuyên qua đám người, mơ hồ nghe thấy có người đang xì xào bàn tán về họ.
Trải qua một năm trải nghiệm hồi lớp 10, Lâm Chiết Hạ bắt đầu có chút miễn dịch với những lời bàn luận này.
Dù sao là người thường xuyên xuất hiện bên cạnh nhân vật tiêu điểm, cô cũng gián tiếp bị người khác chú ý.
Càng đi vào ngõ nhỏ, càng ít người.
Các cửa hàng bên trong không náo nhiệt bằng ngoài kia, rất nhiều cửa hàng trống, trên cửa sổ kính lớn còn dán giấy niêm phong.
Đi một đoạn đường rất dài, lúc này mới nhìn thấy tiệm trang sức mà Trần Lâm nói kia.
Bảng hiệu màu hồng ghi dòng chữ: ‘Cửa hàng trang sức Hinh Hinh’.
Cửa hàng được trang trí rộng rãi sáng sủa, dùng bút màu viết ba dòng chữ tròn trịa và đáng yêu trên cửa kính: Dây chuyền, Bông tai, Xỏ khuyên tai.
Hơn nữa cửa hàng này rất am hiểu sở thích của các cô gái, bên trong có nuôi một chú mèo quýt.
Lâm Chiết Hạ vừa đi vào, chú mèo kia không hề sợ người lạ mà lập tức chạy nhanh tới cọ cọ lên ống quần đồng phục của cô.
“…” Lâm Chiết Hạ vui mừng nói, “Mèo ngoan.”
Trì Diệu đi theo phía sau cô, vai đeo balo, cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó đưa tay vuốt vuốt vành tai chú mèo một lát.
Khi Trì Diệu và chú mèo ở cùng một chỗ, có một loại cảm giác hài hòa lạ thường.
Lạ thường ở chỗ, thoạt nhìn cậu có vẻ không giống kiểu người yêu thích mèo.
Chú mèo dường như rất quý mến cậu, cứ đi vòng vòng quanh cậu.
Lâm Chiết Hạ có chút khó chịu: “Vì sao nó lại thích cậu hơn tôi chứ.”
Trì Diệu: “Bởi vì nó có mắt.”
Lâm Chiết Hạ: “Không chừng…mắt chú mèo này không được tốt cho lắm.”
Trì Diệu rất tự nhiên mà đáp một câu mà chỉ bọn họ mới có thể nghe hiểu: “Vậy chuyện Tiểu Mễ kia thì cậu giải thích như thế nào.”
Tiểu Mễ là con mèo mà Lâm Chiết Hạ từng cứu khi còn bé.
Trước kia, trong tiểu khu thường hay có mèo hoang tới lui, trong đó có một con mèo hoang gầy trơ xương sinh em bé vào ban đêm.
Sáng sớm lúc Lâm Chiết Hạ đi ra ngoài, chợt nghe thấy trong bụi cây gần tòa nhà có tiếng mèo yếu ớt kêu.
Cô vạch bụi cây ra tìm và thấy một bé mèo trắng như tuyết.
“Chú Ngụy của con bị dị ứng với lông mèo.” Lâm Hà thấy con gái có vẻ muốn nuôi mèo, không thể không khuyên cô, “Chỉ sợ là không thể.”
Cô nhớ rõ bản thân mình khi đó đã vô cùng lo lắng nói: “Nhưng nếu chúng ta cứ mặc kệ nó, nó sẽ chết đấy.”
Lâm Hà: “Như vậy đi, chúng ta hỏi xem mọi người ở trong tiểu khu một chút, có lẽ sẽ có người muốn nuôi nó.”
Lâm Chiết Hạ nghĩ đến Trì Diệu đầu tiên.
Lúc đó Trì Diệu mới học trung học cơ sở, nhưng vóc dáng đã rất cao.
Cậu thiếu niên cũng giống như bây giờ, ngồi xổm bên cạnh bụi cây, khẽ vuốt vành tai bé mèo như đang đùa giỡn.
“Ném qua nhà tôi cũng được,” Trì Diệu cuối cùng đứng dậy và nói, “Nhưng cậu phải chăm sóc cho nó, và nhớ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ cho tôi.”
Trì Diệu có thói quen sạch sẽ, loại sinh vật dễ mang đến sự “hỗn loạn” như mèo, quả thật cậu không thích lắm.
Nhưng “Tiểu Mễ” lại rất thích cậu.
Chỉ có điều Tiểu Mễ rất yếu ớt, cho dù Lâm Chiết Hạ đã cẩn thận chăm sóc, nó vẫn không thể chống đỡ được quá một tháng.
Ngày Tiểu Mễ ra đi, cô đã khóc rất lâu.
Cuối cùng cô khóc và nói với Trì Diệu: “Tôi vẫn còn có rất nhiều điều muốn nói với nó, nhưng bây giờ nó không thể nghe thấy được nữa.”
Cô đã không ngủ được vào đêm đó.
Cho đến tận khuya, cô đã nhận được một tin nhắn.
Người gửi tin nhắn tới có ảnh đại diện là ảnh của Tiểu Mễ, cô lập tức click mở tin nhắn, thiếu chút nữa còn thực sự cho rằng đây là tin nhắn Tiểu Mễ gửi tới.
Đến giờ Lâm Chiết Hạ vẫn còn nhớ rõ, tin nhắn kia viết:
[Tôi nghe nói cậu còn có chuyện muốn nói với tôi.]
Ngay sau đó, “Tiểu Mễ” lại gửi tới hai câu.
[Nói đi]
[Tôi đang nghe đây.]
Nước mắt vốn đã ngừng lại của cô bỗng nhiên lại chảy ra, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, khó chịu như có người bóp nghẹt trái tim mình vậy, nhưng sau đó, giống như có một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cô cuộn mình lại ở trong chăn và gõ rất nhiều từ.
[Tôi đã không chăm sóc cậu tử tế, tôi xin lỗi.]
[Kiếp sau nếu có thể,]
[Hy vọng cậu sẽ khỏe mạnh hơn, sẽ gặp được một người tốt, sau đó sống vui vẻ và lớn lên khỏe mạnh.]
Cuối cùng cô không nhịn được mà hỏi.
[Có phải cậu đã lên thiên đàng rồi không?]
“Tiểu Mễ” nhập một hồi, cuối cùng gửi cho cô một chữ.
[Ừm.]
–
Lâm Chiết Hạ thoát ra khỏi dòng hồi ức về Tiểu Mễ.
Cô thấy lúc này Trì Diệu đang ở trong cửa hàng trêu chọc chú mèo quýt, sau đó lại liên tưởng đến hình ảnh nửa đêm cậu thay ảnh đại diện để an ủi cô, hiếm khi không cãi lại.
Quên đi.
Cứ để kệ cậu ta muốn nói gì thì nói.
Cô chủ cửa hàng khoảng ba mươi tuổi, thấy bọn họ đi vào bèn nhiệt tình chào hỏi: “Các cháu muốn mua gì, nếu mua quà để tặng sẽ được gói quà miễn phí nhé, đồ trong cửa hàng rất phong phú, các cháu cứ xem thoải mái.”
Lâm Chiết Hạ kéo Trì Diệu đi một vòng ở khu bán trang sức trước.
Mặc dù đã vào cửa hàng, nhưng càng đến gần, cô lại càng sợ hãi.
Cô do dự nói: “Tôi vẫn không dám.”
Trì Diệu không chút do dự: “Vậy thì đi về.”
Lâm Chiết Hạ túm tay áo cậu, sợ cậu thật sự đi về: “Tôi không có nói là không bấm, chỉ là tôi cần phải chuẩn bị một chút.”
Trì Diệu: “Chỉ là bấm khuyên thôi, có gì mà phải chuẩn bị.”
Lâm Chiết Hạ: “Có thể sẽ rất đau.”
Nói xong, Lâm Chiết Hạ đoán được cậu có thể sẽ nói cái gì, bèn bổ sung một câu, “Không được nói tôi nhát gan.”
Tuy nhiên, cô đã chậm bước.
Ngay khi cô mở miệng, Trì Diệu đã khẽ cười nhạo: “Đồ nhát gan.”
Lâm Chiết Hạ muốn phản bác, thực ra trước kia cô không như vậy.
Khi còn bé cho dù có đánh nhau với Hà Dương, không cẩn thận bị đánh đau, cô cũng sẽ không khóc.
Nhưng bây giờ, càng lớn lại càng trái ngược.
Có thể là bởi vì dù cho xảy ra chuyện gì, Trì Diệu cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Mà dù là chuyện nhỏ không đáng kể của cô, cũng luôn có thể yên tâm nói cho cậu.
“……”
“Ba phút,” Trì Diệu nhìn đồng hồ, “Nếu hơn ba phút cậu còn chưa chuẩn bị xong, cũng không cần chuẩn bị nữa.”
Lâm Chiết Hạ “Ồ” một tiếng.
Khi tiếng “Ồ” kết thúc, đột nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
“Nếu cậu cảm thấy bấm khuyên không đau.” Cô nhìn cậu và nói, “Hay là cậu cùng bấm với tôi đi.”
Cô càng nói, càng cảm thấy cách này không tồi.
“Bây giờ tôi rất sợ hãi, nhưng nếu có người bấm cùng, chắc hẳn sẽ không sợ nữa.”
Trì Diệu khẽ nhíu mày, nhìn về phía cô.
Lâm Chiết Hạ chậm rãi nói: “…Thêm một người chết cùng càng tăng thêm sự can đảm.”
Lúc đầu Trì Diệu không thèm để ý tới cô, nhưng cô bắt đầu chơi xấu: “Cậu không bấm, tôi sẽ ngồi ở cửa hàng này đến sáng mai, sau này trước lúc lâm chung, tôi vẫn sẽ ghi nhớ kỹ ngày này, ngày mà một người họ Trì vô tình đã từ chối tôi.”
Cuối cùng, cậu không thể chịu đựng được việc cô quá ồn ào, ra điều kiện với cô: “Tôi sẽ chỉ bấm một bên thôi.”
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ một chút, con trai mà bấm khuyên hai bên hình như không được ổn cho lắm, vì thế gật gật đầu: “Được.”
“Còn nữa.” Cậu nói thêm, “Thù lao là gì.”
Lâm Chiết Hạ không kịp phản ứng: “Thù lao cái gì?”
Trì Diệu: “Chẳng lẽ thần tiên hạ phàm như tôi, lại phải tới đây phổ độ chúng sinh không công sao?”
Lâm Chiết Hạ suy nghĩ, lưu luyến nói: “Một tháng tiền tiêu vặt của tôi được có hai trăm tệ thôi.”
“……”
“Có thể đưa cho cậu một trăm năm mươi, còn lại năm mươi, tôi sẽ cố tiết kiệm một chút.”
Cô nhìn thấy Trì Diệu dường như không hài lòng với câu trả lời này.
Vì vậy, hoàn toàn thay đổi giọng nói của mình: “Hai trăm, hai trăm cho cậu hết, được chưa?”
Tuy nhiên, Trì Diệu không nhận: “Ai thèm tiêu tiền tiêu vặt của cậu chứ.”
“…?”
“Như vậy đi, ” Cậu dường như cố ý làm khó cô, nói, “Cậu gọi tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ bấm khuyên với cậu.”
“……”
Lâm Chiết Hạ ngây ngốc trong giây lát.
Ngay sau đó cô nghĩ: Không hổ là cậu – Trì Diệu.
Đánh rắn chuyên đánh giập đầu.
Tàn nhẫn độc ác, luôn dồn người ta vào chỗ chết.
Nội tâm Lâm Chiết Hạ bị đả kích trong chốc lát, cuối cùng khao khát muốn bấm khuyên tai trong đầu vẫn chiến thắng: “Vậy phải chờ cậu bấm khuyên xong, tránh cho việc cậu nói không giữ lời.”
Sau khi thương lượng xong chuyện cùng nhau bấm khuyên tai, Lâm Chiết Hạ cuối cùng cũng lấy hết dũng khí.
Cô gọi cô chủ: “Cô chủ ơi, chỗ cô có bấm khuyên tai đúng không ạ?”
Cô chủ mỉm cười và nói: “Có, bấm khuyên tai là sáu mươi tệ, cháu muốn bấm sao?”
Lâm Chiết Hạ chỉ chỉ vào Trì Diệu: “Vâng ạ, nhưng cậu ấy sẽ bấm trước …Chỉ bấm một bên thôi ạ.”
Cô chủ ngược lại rất ít khi nhìn thấy nam sinh tới nơi này bấm khuyên tai, không khỏi nhìn cậu thiếu niên kia thêm hai lần.
Cậu thiếu niên mặc trên người bộ đồng phục học sinh, có lẽ là do ảo giác của cô chủ, cô ấy luôn cảm thấy khuôn mặt kia từ khi bước vào cửa hàng này của mình đã khiến nơi này sáng lên đến vài phần. Giờ phút này cậu thiếu niên đang đứng ở bên cạnh một cô gái, chênh lệch chiều cao giữa hai người rất rõ ràng.
“Một bên cũng được, vậy thì chỉ mất ba mươi tệ.” Cô ấy nói.
“Nếu là con trai thì nên chọn loại khuyên tai có kiểu dáng đơn giản một chút, khuyên tai gắn đá đen được không, gần đây các chàng trai phần lớn đều thích đeo loại này. Nhưng nhìn bạn cháu, hẳn là đeo cái gì cũng đẹp.”
Lâm Chiết Hạ lại cảm thấy không thích hợp.
Cuối cùng, trong giỏ khuyên đó, cô chọn lấy một chiếc hình chữ thập bằng bạc với hình dạng đơn giản: “Lấy cái này đi ạ.”
Cô luôn cảm thấy, người như Trì Diệu rất hợp đeo bạc: Kiêu căng, tự phụ, lại lạnh lùng.
Bấm khuyên tai so với tưởng tượng của Lâm Chiết Hạ đơn giản hơn rất nhiều, đầu tiên cô chủ sẽ cố định một vị trí trên vành tai của Trì Diệu, sau đó cầm dụng cụ đã được khử trùng, kẹp vào vành tai cậu, “Cạch” một tiếng đã bấm xong.
Nhưng thao tác đơn giản, không có nghĩa là không có tác động trực quan.
Lâm Chiết Hạ đứng bên cạnh Trì Diệu, quan sát gần như toàn bộ quá trình cậu bấm khuyên tai, rõ ràng nghe thấy tiếng ‘Cạnh’ kia và làm thế nào để lỗ kim xuyên qua vành tai.
Hình ảnh này so với tưởng tượng càng khiến cho người nhìn thấy sợ hãi hơn.
Ý niệm muốn bấm khuyên tai trong đầu Lâm Chiết Hạ sau tiếng ‘cạnh’ ấy đã hoàn toàn tiêu tan.
Cô tỉnh táo rồi.
Cô chủ làm xong, nhìn về phía Lâm Chiết Hạ: “Cô bé, cháu…”
Không đợi bà chủ nói xong, Lâm Chiết Hạ lui về phía sau một bước, quyết đoán nói với cô chủ cửa hàng trang sức: “bấm cho cậu ấy là được rồi, cháu không cần bấm nữa.”
“…..?”
Cô chủ cầm một cái gì đó giống như đồ vật để bấm khuyên và hỏi: “Cháu không bấm sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Vâng ạ, cháu cảm thấy mình vẫn nên nghe lời mẹ thì hơn.”
Trên đường trở về, bầu không khí rất trầm mặc.
Sự trầm mặc này xuất phát từ việc, rõ ràng là cô muốn bấm khuyên tai, hứa hẹn một hồi, kết quả cô lại không làm.
Lâm Chiết Hạ lừa người, có chút chột dạ.
Hai người bước xuống xe buýt, cuối cùng cô căng da đầu phá vỡ sự im lặng: “Tai cậu có còn đau không?”
Trì Diệu dùng một loại giọng điệu nghe có vẻ không sao cả, nhưng giữa các từ rõ ràng mang ngữ khí rất lạ: “Cậu đi bấm một cái, sẽ biết ngay là có đau hay không.”
“……”
Lâm Chiết Hạ: “Sự việc phát triển thành như vậy, tôi cũng không hề nghĩ tới.”
“Cái đầu cậu,” Trì Diệu nói, “Có thể nghĩ được cái gì sao?”
Hai người đi từ trạm xe đến phố Ngõ Nam.
Ở cửa hàng trang sức mất hơi nhiều thời gian, lúc trở về sắc trời đã tối.
“Nhưng cậu cũng không có thiệt.” Lâm Chiết Hạ nói ra nguyên nhân, “Cậu đeo khuyên tai rất đẹp, càng nâng cao giá trị nhan sắc hơn.”
Ban đầu Trì Diệu đi trước mặt cô, sau khi nghe lời này thì dừng bước, xoay người, mặt đối mặt, cười lạnh: “Nói như vậy, có phải tôi còn phải cảm ơn cậu hay không?”
Lâm Chiết Hạ to gan nói tiếp một câu: “Không cần khách sáo với tôi như vậy.”
Cô nói điều này không phải là cố ý khoe khoang.
Mặc dù bình thường cô hay nói Trì Diệu lớn lên vẻ ngoài cũng chỉ bình thường, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người này thật sự rất thích hợp đeo khuyên tai.
Thích hợp đến nỗi…trên đường về cô đã không kìm được mà lén nhìn cậu đến vài lần.
Vừa rồi cô chủ đã dặn dò cậu phải dưỡng lỗ bấm một thời gian rồi mới có thể đeo khuyên bạc lên, nhưng mà Trì Diệu không hề sợ đau, hơn nữa chỉ bấm có một bên, lại ngại phiền nên trực tiếp thay khuyên.
Giờ phút này, cậu thiếu niên đứng ở trước mặt cô, một bên tai là chiếc khuyên màu bạc lạnh lẽo càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng của cậu.
Ánh mắt Lâm Chiết Hạ không khống chế được, lại rơi vào vành tai cậu.
Nhưng mà một câu nói của Trì Diệu đã khiến cô hoàn hồn.
“Lâm Chiết Hạ, có phải cậu đã quên cái gì rồi hay không?”
Cô biết Trì Diệu đang nói đến lời hứa kia, lấy ra lý do đã sớm chuẩn bị sẵn: “Tôi không quên, nhưng lúc trước đã nói là cậu sẽ bấm với tôi, nhưng không phải tôi vẫn chưa bấm khuyên hay sao. Nếu tôi đã không có lỗ khuyên, vậy mấy lời lúc trước đã nói đương nhiên cũng không được tính.”
Sau khi cô nói xong, Trì Diệu cúi người xuống, hướng tới gần cô hơn một chút.
Dưới ánh đèn đường, cô càng thấy rõ hơn dáng vẻ của Trì Diệu đang đeo khuyên tai, thậm chí còn thấy rõ hoa văn chiếc chiếc khuyên bạc hình chữ thập kia.
Sau đó, cô nghe thấy Trì Diệu ghé vào bên tai mình nói: “Được, muốn quỵt nợ đúng không?”
- -----oOo------