• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào

Beta: Gió



Khi Trì Diệu hát xong, toàn bộ khán đài tựa như trở thành buổi hòa nhạc của riêng cậu.

Dưới sân khấu có người hét lên: “Hát thêm một bài nữa đi!”

Lúc này Trì Diệu đã đàn xong, tiếng nhạc tan biến, trong chốc lát xung quanh trở nên yên tĩnh, tay cậu buông xuống kề sát dây đàn, bất ngờ đáp lại: “Đừng hát nữa, không hát thêm được.”

“Tôi chỉ học bài này, ai còn muốn nghe thì tự lên mà trình diễn.” 

Nghe vậy, khán giả bên dưới cùng những người phía sau cánh gà chuẩn bị lên trình diễn đều không nhịn được cười.

Sau mà thể hiện của Trì Diệu, Trần Lâm vừa vỗ tay vừa nói: “Chơi cũng không tệ lắm.”

Lâm Chiết Hạ đã buông điện thoại xuống.

Cô giống như một tên trộm, giữ chặt điện thoại di động của mình trên đầu gối, đồng thời cũng thầm cầu nguyện ở trong lòng, mong cho không ai nhìn thấy hành động chụp lén vừa rồi của cô.

Trần Lâm hỏi lại: “Cậu đã nghe cậu ấy hát bao giờ chưa? Không ngờ cậu ấy hát lại dễ nghe vậy.”

Lâm Chiết Hạ “A” một tiếng, nói: “Từng nghe qua, nhưng không nhiều lắm.”

Trần Lâm tỏ vẻ câu trả lời này đã nằm trong dự đoán: “Cũng đúng, người như cậu ấy, nhìn cũng không phải là kiểu thích ca hát.”

Nghe lời Trần Lâm nói, Lâm Chiết Hạ nghĩ đến trước kia.

Trong trí nhớ, lần đầu tiên cô nghe Trì Diệu hát là khi vừa vào cấp 2. 

Sinh nhật Hà Dương năm đó, để thể hiện thân phận tôn quý của mình là “học sinh cấp hai”, cậu ta đã dẫn bọn họ tới KTV, đó cũng là lần đầu tiên cô giấu cha mẹ tới những nơi như này. 

Tất cả mọi người đều có một kỉ niệm tuyệt vời vào ngày hôm đó, ai cũng đều hát, nhất là cô, bá đạo chiếm lấy micro liên tục hát vài bài. 

Cuối cùng không biết là ai hét lên: “Có phải còn anh Diệu của chúng ta chưa hát đúng không?”

Trong phòng không bật đèn khiến xung quanh tối mờ. 

Khi còn học trung học Trì Diệu thường ngồi ở góc, từ chối nói: “Không hát.”

Hà Dương bắt chước lời thoại trong phim: “Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu không cho tôi mặt mũi à?”

Trì Diệu nhấc mí mắt lên: “Cho nên…”

Trì Diệu: “Cậu có bản lĩnh thì đánh tôi đi.”

Hà Dương: “…”

Tuy rằng người này thực sự rất thiếu đánh, nhưng lúc này Hà Dương đã dần dần không còn là đối thủ của Trì Diệu nữa.

Lâm Chiết Hạ nghĩ tới đây, lại nhớ tới ngày đó, cuối cùng Trì Diệu vẫn hát một bài, là bài mà năm đó rất thịnh hành. 

Cô ngồi trên ghế sofa trong căn phòng, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện là: Hóa ra Trì Diệu hát lại dễ nghe như vậy.

Nhưng cuối cùng tại sao cậu ta lại chịu hát?

Cô không nhớ lý do chính xác nữa.

Chỉ nhớ rằng lúc ấy cô cũng hùa theo đám đông hét lên: “Hát một chút thì có sao đâu, quen biết nhau lâu như vậy rồi, nhưng bọn tôi vẫn chưa bao giờ nghe cậu hát.”

……

Sau khi chương trình biểu diễn của lớp 11-1 kết thúc, có ba đến năm tiết mục của các lớp khác. Cuối lễ kỷ niệm, người dẫn chương trình nói lời cảm ơn rồi bế mạc.

Lúc tan cuộc đã là gần chạng vạng, các giáo viên chủ nhiệm vội vàng chạy về trong lớp giao bài tập trong ngày, Lâm Chiết Hạ cũng đang thu dọn cặp sách thì bị Trì Diệu và Từ Đình chặn lại.

Lâm Chiết Hạ: “Hai người đến làm gì vậy?”

Trì Diệu quét mắt nhìn Từ Đình.

Từ Đình: “Chỉ có một mình cậu thôi sao? Hai người bạn kia của cậu đâu, có muốn đi ăn cơm cùng chúng tôi không, tôi sắp chết đói rồi, bữa trưa cũng không có thời gian để ăn.”

Lâm Chiết Hạ sờ sờ bụng.

Bọn cô vì chuẩn bị đằng sau hậu trường, buổi trưa quả thật cũng ăn không nhiều, vì thế bèn đồng ý.

Thời gian cũng không còn sớm, mấy người tùy tiện tìm một quán mì để dùng bữa.

“Cậu ăn gì, ” Lâm Chiết Hạ lật thực đơn, “Có mì kiểu Tô Châu mà cậu thích ăn này.”

Lâm Chiết Hạ nói xong, chú ý tới Trì Diệu còn chưa thay đồng phục biểu diễn, bên ngoài áo sơ mi khoác một bộ đồng phục học sinh, bộ dạng này thoạt nhìn giống như vừa mới chạy ra khỏi sân khấu vậy.

Trật tự và tuỳ ý, không hiểu sao có một sự tương phản mạnh mẽ.

Cậu dựa sát gần cô và nói, “Cậu chọn là được.”

Lâm Chiết Hạ không nhìn cậu nữa: “Vậy tôi gọi mì kiểu Tô Châu, ba suất nhé, dù sao cậu cũng không thích ăn những loại mì trộn khác.”

Món ăn nhanh chóng được bưng lên, nhóm Từ Đình bắt đầu nói chuyện về buổi biểu diễn hôm nay.

Lần đầu tiên Trần Lâm đề cập đến chuyện trên diễn đàn: “Hôm nay trên diễn đàn rất náo nhiệt, có rất nhiều ảnh chụp.”

Từ Đình vui vẻ lấy điện thoại di động ra: “Thật sao, tôi muốn xem một chút. ”

10 phút sau.

Từ Đình uống ly nước ép cam, nhưng hình như đã uống quá nhiều mà hét lên: “Tại sao!!! Không có một ai chụp ảnh tôi!!!!”

“Ngay cả Lâm thiếu cũng có người chụp lén, duy chỉ có tôi là không có!!!”

Lâm Chiết Hạ không hiểu sao bị lôi vào: “Cái gì gọi là ‘ngay cả’.”

Từ Đình tiếp tục k3u rên: “Nhiều ảnh như vậy mà cũng không có lấy một tấm thuộc về tôi, trên diễn đàn căn bản tôi là nhân vật vô danh, ngay cả cái tên cũng không được lưu lại.”

“Không đúng, vẫn có một cái, bình luận này viết là ‘Từ Đình và Trì Diệu có quan hệ rất tốt sao’, ‘Từ Đình còn đánh nhầm nốt’.”

Lâm Chiết Hạ nhìn điện thoại di động của cậu ấy, thật sự đúng là có một tấm ảnh của cô.

Có người chụp một bức ảnh cô đang cầm bản thảo, nói: ” Lâm Chiết Hạ lớp 11-7, dáng vẻ rất thuần khiết. ]

Cô có phần không thích ứng được với mấy kiểu chú ý này, chỉ cảm thấy xấu hổ, vì thế lờ đi chiếc ảnh kia của mình mà lướt xuống.

Hầu hết các bài đăng sau đều có liên quan đến Trì Diệu.

[Điên mất thôi.] 

[Với khuôn mặt như vậy, cùng loại tính cách này, lại đi hát tình ca, phạm quy quá mất thôi. ]

[Có rất nhiều người chụp lén vậy à, tôi cũng đến cống hiến một tấm.]

Lâm Chiết Hạ nhìn thấy hai chữ “chụp lén” kia thì cảm thấy có chút chột dạ, không nhịn được mà liếc mắt nhìn điện thoại di động của mình.

Từ Đình nhận thấy cô đang nhìn điện thoại, chuyển đề tài sang cô: “Cậu có chụp ảnh phần biểu diễn của chúng tôi không? 

Lâm Chiết Hạ vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên là tôi không chụp rồi.”

Cô nói thêm, “Ai muốn chụp chứ, không phải chỉ là một phần biểu diễn thôi sao, tôi đương nhiên không chụp rồi.”

Từ Đình mất mát: “Cho nên! Tôi thực sự!! Không có bức ảnh nào được lưu lại ư!!! ”

“……”

Cuối cùng vẫn là Trì Diệu phá vỡ bầu không khí: “Nói xong chưa.”

Lâm Chiết Hạ muốn hoàn toàn tránh đi từ “chụp lén”, vì thế chủ động đổi chủ đề: “Đúng rồi, bài hát là ai chọn vậy?”

Từ Đình chuyển từ bi phẫn sang thèm ăn, nhét đồ ăn đầy miệng.

Lâm Chiết Hạ lại nói: “Tên bài hát cũng rất dễ nghe. ”

Từ Đình miệng nhét quá nhiều, nói không nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng “Ô Ô”.

“Ồ Ồ Ô.”

“……Cậu nuốt mì xuống rồi hẵng nói chuyện. ”

Từ Đình thật vất vả mới nuốt được hết, đang muốn trả lời, thình lình bị Trì Diệu đá một cái ở dưới chân ghế: “Không phải cậu muốn mua gì đó hay sao?”

Cậu ta hoàn toàn không ý thức được việc Lâm Chiết Hạ và Trì Diệu chuyển đề tài liên tục: “Đúng vậy, nhưng hiện tại tôi đang ăn mà.”

Trì Diệu: “Cậu đã ăn gần xong rồi.”

Từ Đình nhìn chằm chằm chén cơm của mình: “Tôi…”

Trì Diệu nhìn cậu.

Một lát sau, Từ Đình nói, “Được rồi, tôi đi mua trước, kẻo lát nữa lại quên mất.”

“Cậu ấy muốn mua gì vậy?” Sau khi Từ Đình rời đi, bởi vì Lâm Chiết Hạ vừa mới trốn tránh được đề tài kia, ngữ điệu có chút mất tự nhiên.

Bởi bản thân cô đang chột dạ, cho nên cô cũng không phát hiện ra là Trì Diệu cũng có chút mất tự nhiên.

Trì Diệu cầm đũa: “Bông tẩy trang.”

“……”

“Lông mày của cậu ấy,” Lâm Chiết Hạ khó mà lý giải, “Còn phải đã cố ý tô đậm thêm một chút đúng không.”

Chờ Từ Đình mua đồ xong trở về, câu chuyện trên bàn cơm đã thay đổi vài lần.

Lâm Chiết Hạ chỉ đơn thuần là vì muốn đổi chủ đề, cho nên ngay cả bản thân cô cũng không chú ý tới vấn đề vừa rồi còn chưa nhận được câu trả lời.

Từ Đình ra ngoài dạo một vòng, cũng sớm quên mất, lại cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Mãi đến mấy người đi tính tiền, từng người trở về nhà, lúc này Từ Đình đang ở trên xe mới nhớ tới chuyện mình có một câu còn chưa nói.

Đó là Trì Diệu. Phá lệ. Chủ động. Chọn bài hát.

Lúc ấy, cậu ta đã chọn ra một số bài hát sôi động, nhưng tất cả đều bị Trì Diêm từ chối với lý do “Quá phức tạp, không có thời gian để học”.

Cuối cùng sau một đêm, đột nhiên ném cho cậu ta một đường link, vừa nghe, không ngờ lại là một bài tình ca.

Thôi bỏ đi.

Tình ca quả thực tương đối dễ học. Từ Đình nhanh chóng ném vấn đề này ra sau đầu, tiếp tục đắm chìm trong sự bi thương của mình vì không được mọi người chụp ảnh.

Lâm Chiết Hạ luôn cảm thấy ngày hôm nay không chân thực.

Có lẽ bở khoảnh khắc Trì Diệu ở trên sân khấu quá rực rỡ, có lẽ là bài hát có hơi đặc biệt.

Ban đêm, cô nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được.

Cô cuộn mình trong chăn, mở tấm ảnh trong điện thoại kia ra, sợ sẽ bị người khác phát hiện nên đã đăng lên trang cá nhân ở chế độ riêng tư, chỉ cô mới có thể nhìn thấy, lén lưu lại bức ảnh này.

Trong bức ảnh, Trì Diệu có vẻ ở khá xa, ánh sáng chiếu xuống phác hoạ sườn mặt cậu thật rõ ràng.

Cô suy nghĩ một chút, gõ năm chữ: Ngọn gió đêm mùa hạ.

Mỗi khi thời điểm giao mùa đến, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Bắt đầu từ ngày nào đó, cái lạnh dần tan đi, cành cây khô héo một lần nữa mọc ra chồi xanh, cả thành phố tràn ngập sức sống, sau đó một trận gió nóng đột nhiên thổi tới, lại sắp vào hạ.

Bởi đàn anh mà Đường Thư Huyên thích sắp tốt nghiệp nên cô ấy luôn tính nhẩm từng ngày: “Sắp đến tháng năm rồi, họ sẽ thi đại học vào tháng sáu.”

Trần Lâm nói với cô: “Cậu vẫn nên suy nghĩ nhiều hơn về kỳ thi đại học của bản thân diễn ra vào tháng sáu năm sau đi.”

Đường Thư Huyên: “Người không có người trong lòng như cậu sẽ không hiểu được đâu.”

Lâm Chiết Hạ đang làm bài tập về nhà sau giờ học, cô lén lấy điện thoại di động trong hộc bàn ra, nhìn đồng hồ: “Hôm nay đã là ngày 30 tháng 4 rồi.”

Đường Thư Huyên: “Đúng vậy, tớ luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.”

Trong lịch hiển thị trên điện thoại di động của Lâm Chiết Hạ, có mấy ngày được đánh dấu đặc biệt.

Theo thứ tự là Lâm Hà, Ngụy Bình, còn có sinh nhật Trì Diệu.

Sinh nhật của cô và Trì Diệu rất gần nhau, đều làvào mùa hè.

Trì Diệu sinh trước cô hơn một tháng, sinh nhật là đầu hè. Sinh nhật của cô trong tháng 6, cũng chính vì sinh ra vào tháng 6, cho nên Lâm Hà đặt cho cô một cái tên liên quan đến “Hạ”.

Bởi vì gần nhau nên mỗi năm cô đều cảm thấy mình đang tổ chức sinh nhật cùng Trì Diệu.

Sắp đến tháng 5 rồi, nói cách khác…

Lâm Chiết Hạ nhìn ngày trên lịch được khoanh tròn mà nghĩ thầm, sinh nhật năm nay của Trì Diệu sắp tới rồi.

Sinh nhật lần thứ 18.

Một sinh nhật rất đặc biệt và quan trọng.

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Chiết Hạ luôn cân nhắc xem phải tổ chức sinh nhật cho Trì Diệu như thế nào.

“Trì Diệu sắp sinh nhật rồi sao?” Đường Thư Huyên sau khi nghe xong thì cho cô một gợi ý, “Tổ chức sinh nhật cho cậu to hơn một chút?”

“Một món quà gì đó, con trai hẳn là sẽ thích máy chơi game, cậu thử nghĩ xem.”

“Hơn nữa, không phải cậu ấy thích vật lý hay sao?”

Đường Thư Huyên đưa ra một đống đề nghị, đều bị Lâm Chiết Hạ bác bỏ: “Đều không được.”

Đường Thư Huyên: “Vì sao? ”

Lâm Chiết Hạ: “Tớ và cậu ấy quen biết nhiều năm như vậy, những thứ cậu nói tớ đều đã từng tặng rồi, không chỉ là máy chơi game, sách vật lý, thậm chí tớ còn tặng cả sắt không gỉ đại diện cho tình bạn.”

“Sắt không gỉ… Vậy phản ứng của cậu ấy thế nào…”

Lâm Chiết Hạ hồi tưởng lại năm đó: “Cậu ấy bảo tôi đi trả hàng, bằng không cậu ấy sẽ ‘trả lại’ tình bạn này.”

“…”

Chính bởi vì đã cùng nhau trải qua quá nhiều lần sinh nhật, cho nên muốn năm nay đặc biệt một chút cũng thật khó khăn.

Lâm Chiết Hạ cuối cùng thở dài, nói: “Nghĩ thêm thôi.”

Buổi tối, cô thử thăm dò thái độ của Trì Diệu.

Cô gõ gõ vào chiếc ảnh đại diện hình đầu con mèo, đánh chữ: [Trì Diệu, gần đây cậu thế nào rồi.]

Trì Diệu phản hồi rất nhanh: [?] 

Lâm Chiết Hạ giải thích: [Tôi muốn quan tâm cậu một chút.]

Trì Diệu nhắn lại hai câu: [Tìm từ điển và tra xem nghĩa của hai từ ‘gần đây’ đi.]

Lâm Chiết Hạ:…

Hình như không có cách nào để ra tay từ chỗ Trì Diệu, cô tính toán phương án cứu nguy, vì thế lại đi tìm Hà Dương.

Lâm Chiết Hạ: [Đại Tráng]

Đại Tráng: [Sao?]

Lâm Chiết Hạ chậm rãi gõ chữ: [Gần đây cậu hay ở cùng Trì Diệu, có phát hiện được gì không, ví dụ như phát hiện ra cậu ấy thích kiểu người nào…]

Cô muốn gõ từ [món quà] cơ mà.

Nhưng phần mềm gõ chữ tự động lại hiểu sai, mà cô lại tay nhanh hơn não, chờ đến khi phản ứng lại, một câu “Cậu ấy thích kiểu nữ sinh nào” đã nằm trong lịch sử trò chuyện của hai người.

……

Tuy rằng vấn đề này đúng là vấn đề cô rất muốn hỏi một lần, nhưng lại không có cách nào thốt ra miệng.

Nhưng rõ ràng cô muốn nói là một món quà, sao lại trở thành những lời này rồi?

Lâm Chiết Hạ cảm giác điện thoại có chút nóng tay.

Cô vội vàng cầu nguyện Hà Dương không phát hiện ra, định thu hồi lại, nhưng còn chưa kịp thì phía trên cùng của khung chat đã xuất hiện một dòng chữ: [Đối phương đang nhập…]

Lâm Chiết Hạ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đã quá trễ rồi.

Hà Dương đã nhìn thấy.

Cô xong rồi.

Làm sao bây giờ, nói rằng cô đã gõ nhầm ư?

Nhưng cô lại thật sự rất tò mò về đáp án.

Vấn đề này cô không có cách nào hỏi thẳng Trì Diệu, có lẽ có thể lấy được đáp án từ trong miệng Hà Dương.

Đang lúc Lâm Chiết Hạ vừa chờ mong vừa do dự, tin nhắn của Hà Dương đã gửi tới.

Khi cô nhìn vào khung trò chuyện, tim đập rất nhanh.

Đại Tráng: [Thật sự là chưa từng nghe cậu ta nói đến cái này bao giờ.]

Đại Tráng: [Dù sao với trình độ nói chuyện của cậu ta, không chừng độc thân cả đời cũng không phải là chuyện lạ.]

Tim Lâm Chiết Hạ đập nhanh: […]

Cuối cùng, cô chỉ có thể trả lời hai từ: [Quả thực.]

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK