• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đá bào

Beta: Gió



“Trì Diệu muốn lên sân khấu biểu diễn tiết mục?” Buổi sáng Trần Lâm vừa trực ban, phảng phất như đang chờ mong có người sẽ bác bỏ tin đồn mà hỏi, “Thật hay giả vậy?”

Lâm Chiết Hạ đang nộp bài tập về nhà, phá vỡ mộng tưởng của cô ấy, nói: “…Thật đấy.”

Nếu Lâm Chiết Hạ nói là thật, vậy khẳng định là thật rồi.

Trần Lâm khó mà tin được: “Thế mà lại là thật, tôi còn tưởng rằng các cậu đang nói bừa chứ.”

Đường Thư Huyên chen vào: “Nhưng mà danh tiếng của Trì Diệu xấu như vậy, sao còn nhiều người chú ý thế?”

Trần Lâm từng là người theo đuổi, nói toạc ra một câu: “Anti-fan cũng có chữ fan.”

“……”

Vào giờ học, Lâm Chiết Hạ đã nhìn thấy bản chương trình biểu diễn tiết mục trong tay lão Từ.

Cô nhìn thấy lớp 11-1 ở ngay đầu.

Trong danh sách tiết mục, giấy trắng mực đen viết: Lớp 11-1, đàn hát. Thành viên biểu diễn: Trì Diệu, Từ Đình.

Lâm Chiết Hạ cầm tờ giấy, trong đầu bất giác lại hiện lên câu nói tối hôm qua khiến cô sinh ra ảo giác.

“…… Cậu muốn xem?”

Vậy nên cậu đã tham gia vì cô?

……

Thích một người.

Giống như việc không khỏi chờ mong cậu cũng sẽ thích mình, nhưng người kia lại là Trì Diệu, ngay cả chờ mong cô cũng không dám.

Lâm Chiết Hạ ném những ý niệm không nên có trong đầu đi, trong lòng tự nhủ, hẳn là cậu không muốn Từ Đình tiếp tục làm phiền mình nữa.

Tan học, Lâm Chiết Hạ đi tới lớp 11-1 tìm Trì Diệu, thấy Từ Đình đang lôi kéo Trì Diệu bàn bạc chuyện tiết mục: “Bọn tôi còn nửa tiếng nữa, cậu vào đợi đã.”

Lâm Chiết Hạ đi vào, vốn định tìm một chỗ trống cách bọn họ một chút nhưng Trì Diệu vừa nghe Từ Đình nói bèn giơ tay kéo ra một chỗ trống bên cạnh cậu.

Lúc này cô mà tránh đi thì có chút hơi cố ý, vì thế Lâm Chiết Hạ đặt cặp sách ngồi xuống bên cạnh Trì Diệu.

Lâm Chiết Hạ giải thích: “Tôi sợ quấy rầy các cậu thảo luận.” 

Từ Đình còn đang luyên thuyên liên tục ở đối diện về kế hoạch của cậu ta, Trì Diệu thản nhiên nói: “Không có việc gì, vốn dĩ tôi cũng không phải rất muốn nghe.”

“……”

Lâm Chiết Hạ lấy bài tập ra, định tranh thủ làm bài tập một lát.

Cô làm bài tập về nhà bên cạnh Trì Diệu, như thể cô đang ngồi cùng bàn với cậu vậy. 

Đó là một cảm giác thật kỳ diệu.

Thân ở một lớp học xa lạ giờ lại quen thuộc, ngồi ở bên cạnh Trì Diệu, hai người chỉ động khuỷu tay một chút là có thể đụng vào nhau. 

Trì Diệu phát hiện động tác lấy bút của cô hơi chậm chạm, không thèm để ý đến Từ Đình, dựa vào phía sau, hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Lâm Chiết Hạ không chút suy nghĩ mà nói ra lời trong lòng: “Chúng ta như vậy rất giống bạn cùng bàn.”

Lời này nói ra miệng, tựa hồ lại có chút kỳ quái, vì vậy, cô nói thêm: “Tôi chỉ đột nhiên nhớ ra, hình như chúng ta chưa bao giờ là bạn cùng bàn.” 

Tuy rằng cô và Trì Diệu rất thân thiết, nhưng nói ra thì thật sự chưa từng là bạn cùng bàn.

Hồi tiểu học lúc cô mới chuyển tới, chỉ có thể ngồi ở chỗ trống, hơn nữa hôm đó Trì Diệu còn không đi học.

Lên cấp hai thì hai người không học cùng một trường, đến cấp ba, lại vì chênh lệch thành tích mà bị phân ra hai lớp cách nhau rất xa.

Trì Diệu hai tay đút túi, gọng điệu tùy ý, dùng góc độ khác tiếp thu câu nói của cô: “Chưa từng ngồi chung bàn với tôi đúng là điều cực kì đáng tiếc nuối của cậu.”

“……”

“Tôi nghĩ tới đây lập tức cảm thấy thật sự là bất hạnh trong vạn điều bất hạnh.” Lâm Chiết Hạ ngồi ở bên cạnh viết lên đề toán một chữ ‘bài giải’, phản bác, “Nếu không tôi có thể sẽ bị tổn thọ rất nhiều năm, không chừng còn không sống được đến bây giờ ấy.”

Lúc này, Từ Đình mới ngắt lời bọn họ: “Các cậu có ai nghe tôi nói không?”

Lâm Chiết Hạ: “Bỏ chữ ‘các’ đi, tôi cũng không lên sân khấu với cậu, hình như không có gì cần thiết phải nghe cậu nói.”

Từ Đình: “…”

Từ Đình: “Lớp các cậu đã chọn xong thơ chưa?”

Ngày hôm nay Lâm Chiết Hạ phải làm rất nhiều chuyện, hoàn thành triệt để kế hoạch của lão Từ: “Chọn xong rồi, hơn nữa hôm nay còn dành hẳn một tiết thể dục để tập luyện, tháng sau là có thể trực tiếp lên sân khấu.”

“……”

Trong nháy mắt Từ Đình không biết nói gì.

Nói xong, Lâm Chiết Hạ bắt đầu nghiêm túc làm bài tập.

Chờ cô giải xong mấy đề, khi ngẩng đầu lên, phát hiện Từ Đình không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

Thiếu niên ngồi bên cạnh cô một tay chống lên bàn học, tư thái nhàn nhã chống cằm nhìn cô. Cũng không biết đã chờ cô bao lâu.

Thấy cô ngẩng đầu, Trì Diệu thuận miệng nói một câu: “…Làm xong rồi sao, bạn cùng bàn?”

Giống như hai người thật sự trở thành bạn cùng bàn vậy.

Lâm Chiết Hạ hơi xấu hổ tiếp lời, đổi đề tài: “Từ Đình về từ khi nào vậy?”

“Mười phút trước.”

“Ồ” Lâm Chiết Hạ nói, “Vậy các cậu bàn bạc xong chưa?”

“Cũng tương đối, chọn một bài hát.”

“Tôi thấy trên danh sách viết là đàn hát, cậu ấy sẽ chơi nhạc cụ sao? Một người chơi, hay là cả hai người?”

Lâm Chiết Hạ nói xong, thông qua việc quan sát biểu cảm lạnh nhạt khác thường của Trì Diệu, nhận được đáp án: “Xem ra là cùng nhau đàn.”

“Guitar,” Khi Trì Diệu nói chuyện có ấn huyệt thái dương một cái, “Phải học ngay bây giờ.”

Từ Đình muốn lên sân khấu chơi đàn để tỏ vẻ đẹp trai nên việc chọn guitar hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Nhưng Trì Diệu chơi guitar…

Cuối cùng Trì Diệu nói: “Bạn của Hà Dương có một cái không dùng, cuối tuần tôi đi tìm cậu ta mượn.”



Cuối tuần.

Lâm Chiết Hạ cũng đi theo đến nhà bạn của Hà Dương góp vui.

Trên đường vẫn ảm đạm như trước, nhiệt độ hơi thấp.

Cô mặc áo khoác, không biết xấu hổ mà dựa vào cửa, chờ bọn họ mượn xong đi ra, lúc sau cô tò mò nhìn chiếc túi trong tay Trì Diệu: “Không phải cậu phải học sao, sao không nhờ cậu ấy dạy luôn.” 

Hà Dương chen ngang: “Cậu phải hiểu ý nghĩa của chiếc đàn bị thừa này chứ, thừa là bởi vì lúc bạn tôi mua về không có nghị lực kiên trì học, vì vậy, người anh em của tôi cũng không…”

Lâm Chiết Hạ: “…”

Hà Dương: “Nhưng bạn tôi nói họ có chọn một hát này, phổ nhạc cũng đơn giản, chỉ có mấy hợp âm cơ bản chuyển đổi qua lại.”

Lâm Chiết Hạ: “Đơn giản như vậy mà cậu ấy cũng không biết?” 

Hà Dương: “…Thiếu một chút thiên phú. Giữa nhìn bằng mắt và thực hành bằng tay là không giống nhau.”

Lâm Chiết Hạ muốn nói “Không biết Trì Diệu có thiên phú hay không”, nhưng trước khi mở miệng, cô nhìn thoáng qua tay Trì Diệu.

Đôi tay xưng bá này đã qua mắt được vòng bạn bè của Hà Dương vào ngày lễ tình nhân

Chắc cũng không quá khó.

Mấy người đi về phía phố Ngõ Nam.

Hôm nay Trì Diệu mặc một chiếc áo hoodie màu đen, bởi vì cao gầy, cho nên áo hoodie trên người thoạt nhìn có chút phong phanh, một vai cậu đeo túi đựng guitar, đi trên đường rất giống kiểu thiếu niên ngông nghênh nửa đêm ngồi xổm bên đường, trên mặt còn dán băng cá nhân.

“Cậu tránh xa tôi một chút.” Lâm Chiết Hạ bỗng nhiên nói.

Mí mắt Trì Diệu hơi nhấc lên.

“Bây giờ trông cậu không cùng kiểu người với bọn tôi.”

Trì Diệu: “Ồ, thế tôi giống kiểu nào?”

Lâm Chiết Hạ nói: “Giống kiểu học hành không đến nơi đến chốn.”

“……”

Trì Diệu nhìn qua có vẻ lười để ý tới cô, Lâm Chiết Hạ lại vụng trộm nhìn cậu vài lần, khi cô thu hồi mắt lại, ánh mắt rơi xuống bên kia đường.

Có một nhóm người đang tụ tập gần khu phố đối diện

Năm, sáu người không đồng đều tuổi tác, khoảng từ hai mươi đến ba mươi, miệng ngậm thuốc lá. Trông không giống cư dân trong khu phố ở đây, cứ luôn lượn lờ ở bên ngoài.

Trong đó có một người đàn ông mặc áo khoác đen, bên trong là chiếc sơ mi sọc xanh đang cau chặt mày, ánh mắt đảo quanh giống như đang tìm ai đó.

Lâm Chiết Hạ nhớ tới chuyện lúc ăn cơm Lâm Hà có nhắc tới “một đám người ở gần tiểu khu”, cô còn tưởng rằng sẽ giống kiểu mấy người rảnh rỗi không nghề nghiệp mà mình gặp phải khi còn bé, nhưng đám người này trông có vẻ không giống như cô nghĩ, vì thế không tự chủ được mà nhìn thêm vài lần.

Có lẽ ánh mắt đánh giá của cô vô tình thu hút sự chú ý của đối phương, gã đàn ông mặc áo sơ mi sọc bỗng nhiên nhìn về chỗ bọn họ.

Tuy rằng bọn họ đã không còn là trẻ con, hơn nữa ban ngày trên đường có nhiều người qua lại, không đến mức sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lâm Chiết Hạ vẫn tránh ánh mắt của đám người kia, làm bộ như không nhìn thấy, bước nhanh hơn: “Chúng ta đi nhanh chút đi.”



Tiết mục của lớp Lâm Chiết Hạ không cần phải hao tâm tổn sức nhiều, sự chú ý đều nằm ở tiết mục của Trì Diệu.

Chớp mắt, lễ kỷ niệm đang ngày càng tới gần.

Cô không nhịn được mà hỏi Trì Diệu trên WeChat: [Cậu luyện tập thế nào rồi?]

Trì Mỗ: [Gần xong rồi.]

Lâm Chiết Hạ lo lắng: [Trước đây cậu chưa từng học qua, thời gian chỉ có một tháng, có thể học được thật sao?]

Trì Mỗ: [?]

Dấu chấm hỏi này của Trì Diệu, không nói thêm một chữ nhưng ngắn gọn biểu đạt ra ý tứ “Cậu dám nghi ngờ tôi?” ở trong đó.

Lâm Chiết Hạ nghĩ đến bài tập về nhà thủ công lúc trước; chiếc khăn quàng cổ, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện cô học không được, cuối cùng đều là Trì Diệu làm hộ.

Trong lòng thầm nói, hẳn là cậu đã học gần xong rồi.

Nhưng cô vẫn theo thói quen gõ mấy chữ: [Cậu không cần phải cậy mạnh, là người bạn tốt nhất…]

Cô gõ đến đây, ngón tay dừng lại trên màn hình, sau đó tiếp tục: [Là người anh em tốt nhất của cậu, tôi chắc chắn sẽ không cười nhạo đâu.]

Trì Diệu chỉ trả lời hai chữ: [Qua đây.]

Lâm Chiết Hạ: [Cái gì qua đây cơ?]

[Nhà tôi.]

[Đến xem rốt cuộc tôi có học được hay không.]

[…]

Lâm Chiết Hạ do dự trong chốc lát, tâm lý muốn đi xem đã chiến thắng những suy nghĩ khác.

Vài phút sau, cô đứng ở trước cửa nhà Trì Diệu: “Quấy rầy rồi, khán giả cổ vũ mà cậu gọi đã tới.”

Trì Diệu đứng ở cửa: “Tôi cần người đến cổ vũ khi nào.” 

Lâm Chiết Hạ: “Nếu không cần cậu có thể hủy đơn.”

“……”

Cuối cùng Trì Diệu không nói nhiều, nghiêng người cho cô vào nhà.

Lâm Chiết Hạ ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cây đàn guitar màu gỗ dựng bên tường, hệ thống sưởi ấm nhà Trì Diệu đang được bật, hôm nay ở nhà cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rất mỏng cùng quần ngủ thoải mái.

Mặc dù chiếc áo sơ mi này mặc trên người cậu nhìn cũng không có vẻ dịu dàng gì cho cam, ngược lại lại hình thành một loại tương phản với khuôn mặt lạnh lùng của cậu.

“Tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Lâm Chiết Hạ ôm gối tựa, ngồi thẳng tắp, “Chuẩn bị thưởng thức tài năng chấn động của cậu.”

“Không bằng cậu chuẩn bị cái khác đi.” Trì Diệu nói.

“?”

“Bài cảm nhận tám trăm chữ, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.”

“……”

Lâm Chiết Hạ thoáng nhớ tới bài văn lúc huấn luyện quân sự.

Cô nói chậm lại: “Tôi cảm thấy làm người không nên quá ham hư vinh, thích đọc văn không phải là thói quen tốt.” 

Trì Diệu nhìn lướt qua cô một cái, không nói thêm nữa, gấp ống tay áo sơ mi, sau đó một tay xách cây đàn guitar đang dựa vào tường lên.

Hình ảnh TD đánh đàn không khác so với tưởng tượng của cô là bao, chuyển âm rất nhịp nhàng, bởi vì ngón tay dùng lực mà càng thêm mạnh mẽ, tay phải gảy những dây đàn.

Tiếng đàn lưu loát trôi chảy vang lên.

Trong phòng chỉ có hai người.

Ánh mặt trời buổi chiều hôm nay rất dịu dàng, xuyên qua rèm cửa sổ lấp ló chiếu vào.

Lâm Chiết Hạ nhìn ngón tay thon dài của thiếu niên có chút trúc trắc mà biến hóa, bên tai là tiếng hợp âm đơn giản.

Cảnh tượng này quá mức riêng tư, khiến cô hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác: Hình như cậu chỉ chơi cho một mình cô nghe.

Giống như, cậu học cái này chỉ vì cô.

Sau khi ảo giác qua đi, cô lại có chút hối hận, hối hận lúc ấy đã giúp Từ Đình khuyên cậu lên sân khấu.

Bởi vì cô phát hiện mình đang trở nên rất nhỏ nhen.

Nhỏ nhen đến mức giờ phút này chỉ muốn đem Trì Diệu giấu đi, giấu đến nơi chỉ cô mới có thể nhìn thấy, chỉ tồn tại trong ký ức của cô.

Sau khi kết thúc, Trì Diệu ngước mắt lên nhìn cô, nhắc nhở: “Vị khán giả này, có phải đã quên cái gì rồi không?” 

Lúc này Lâm Chiết Hạ mới hoàn hồn, rất hào phóng vỗ tay cho cậu: “Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có.” 

“Không ngờ cậu không chỉ học giỏi, mà trình độ thưởng thức âm nhạc nghệ thuật cũng vượt xa người thường.”

“……”

Lâm Chiết Hạ vắt hết óc, dùng hết những gì cả đời học được, khen ngợi nửa ngày, sau đó thuận miệng hỏi một câu: “À đúng rồi, không phải cậu không muốn lên sân khấu sao, vì sao lại đồng ý?”

Một lúc lâu sau Trì Diệu mới lên tiếng, chỉ là khi trả lời cô giọng nói hạ thấp một chút: “…Cậu nghĩ sao.”

Ba chữ bình thường này lại làm cho bầu không khí trở nên thật quái dị.

Lâm Chiết Hạ cảm thấy không hiểu sao lại thấy bối rối, ôm chặt hơn chiết gối tựa trong tay.

“Tôi…” Cô nói, “Làm sao tôi biết được.”

Trì Diệu ngồi ở hướng ngược sáng, một tay đặt trên cây đàn guitar, tay kia rũ xuống, yết hầu cậu khẽ động, như đang đem nguyên nhân chân chính khó khăn nuốt xuống.

Khi ngước mắt lên lại là dáng vẻ thiếu đánh.

Cuối cùng cậu nhàn nhạt nói: “Bởi vì…cậu nói đúng, người như tôi, không lên sân khấu quả thật là một tổn thất to lớn.”

“…..?”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK