Beta: Gió
—
Trì Diệu đứng ở cửa phòng rũ mắt xuống, không nói gì, nghiêng người nhường đường cho cô.
Nước trên tóc Lâm Chiết Hạ đang không ngừng nhỏ giọt rơi xuống.
Cô vội vã nói: “Cảm ơn anh.”
Bởi vì ngày thường được Lâm Hà giáo dục kĩ càng, vào thời điểm này cũng không quên khách sáo với bạn trai mình.
Trì Diệu vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc áo len rất mỏng, nhưng cả người không vì có thêm chiếc áo len mà trông dịu dàng hơn bởi đường nét trên khuôn mặt anh rất sâu, dáng người cao thẳng, anh đứng ở trước mặt Lâm Chiết Hạ toát ra dáng vẻ kiêu căng bẩm sinh, khi cúi đầu nhìn cô, có gọi một tiếng: “Lâm Chiết Hạ.”
“Lần sau không cần phải khách sáo như vậy,” Anh nói chậm rãi, “…Em nhờ anh tắm giúp em còn được.”
“…”
Lâm Chiết Hạ nói không lại anh, mang theo khăn lông chạy vào phòng tắm.
Trì Diệu vừa mới ra khỏi phòng tắm chưa được bao lâu nên vẫn còn vương hơi ấm anh để lại.
Lâm Chiết Hạ mở cửa, vừa mới đi vào, một mùi sữa tắm rất nhạt hòa với nhiệt độ hơi ấm tỏa ra, giống hệt với mùi hương ban nãy cô ngửi được trên người Trì Diệu.
Cô vừa mới áp xuống được một loại ảo giác kỳ quái nào đó thì cửa phòng tắm đã bị người nào đó gõ hai cái: “Em mang quần áo theo chưa?”
Lâm Chiết Hạ nói: “Mang theo rồi.”
Có lẽ vì sợ cô căng thẳng, người ngoài cửa lại nói: “Anh đi ra ngoài một chút.”
Qua một lát, không có âm thanh nào bên ngoài cửa nữa.
Lâm Chiết Hạ thở ra một hơi, mở vòi hoa sen.
Chờ cô tắm rửa xong, tóc sấy đã khô được một nửa, nhân viên bảo dưỡng của khách sạn cũng vừa lúc đi lên.
“Thật ngại quá, máy nước nóng này có chút vấn đề.”
“Hay là chúng tôi đổi phòng cho quý khách nhé?”
Cô suy nghĩ một chút: “Cũng được.”
Nhưng khách sạn này không đáng tin cậy cho lắm, một lát sau lại nói với cô: “Xin lỗi cô, lễ tân vừa thông báo rằng hiện tại không còn phòng trống nào khác, hay là, lúc trả phòng chúng tôi sẽ giảm giá cho cô được không?”
“…”
Trong phút chốc Lâm Chiết Hạ không biết phải nói gì: “Vậy thì không đổi nữa, nếu có cần gì tôi sẽ sang nhờ phòng bạn tôi cũng được.”
Nhân viên khách sạn liên tục nói xin lỗi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lâm Chiết Hạ đứng ở hành lang khách sạn, có chút khó xử mà nhìn về phía Trì Diệu: “Em về phòng ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Trì Diệu không nói gì, chỉ là lúc cô xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên anh đưa tay ra giữ cổ tay cô lại.
Hành lang rất yên tĩnh, không có ai.
Lâm Chiết Hạ có chút dự cảm, đại khái đoán được ý tứ của anh, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng hỏi: “Anh kéo em làm gì?”
Trì Diệu kéo cổ tay cô siết chặt, khóe miệng khẽ nhếch, thốt ra một câu: “Lên cơn nghiện thuốc lá rồi,buổi tối không ngủ được, ai đó phải chịu trách nhiệm với anh.”
Lâm Chiết Hạ cảm thấy cái cớ này của anh rất không thuyết phục: “Anh đã bỏ hút thuốc lâu như vậy, sao còn lên cơn nghiện thuốc lá được nữa?”
“Không thường xuyên phát tác.”
“…”
Thấy cô không nói lời nào, Trì Diệu lại nói một câu: “Em đang muốn quỵt nợ sao?”
Lâm Chiết Hạ: “Anh có thể chơi xấu, sao em không thể quỵt nợ?”
Trì Diệu “À” một tiếng, sau đó trở tay đóng cửa lại, làm bộ muốn đi vào thang máy: “Vậy anh xuống mua bao thuốc lá.”
Lúc này người túm lấy anh trở thành Lâm Chiết Hạ.
Cô vội vàng chạy lên vài bước, giữ chặt tay anh: “Em chịu trách nhiệm là được chứ gì.”
“Anh…đừng hút thuốc,” Nói xong, giọng cô có hơi nhỏ dần “Hút thuốc không tốt.”
–
Nửa giờ sau.
Tay chân Lâm Chiết Hạ cứng ngắc nằm bên cạnh Trì Diệu, không biết vì sao tình huống đột nhiên biến thành như vậy.
Rõ ràng cô chỉ đến mượn phòng tắm…….
Giường đơn không lớn lắm, cô rất cố gắng mà nhích về phía mép giường, nhưng thỉnh thoảng vẫn đụng phải người bên cạnh.
Tắt đèn, cả gian phòng tối đen.
Nệm và chăn rất mềm.
Cô và Trì Diệu đều dùng chung sữa tắm trong khách sạn, lúc này trên chăn cũng vương mùi này, chỉ là không phân biệt được là mùi của ai.
Không phải chỉ là ngủ cùng nhau một giấc thôi sao?
Khi còn bé, cũng không phải cô chưa từng ngủ với anh.
Lâm Chiết Hạ mạnh mẽ tẩy não mình, ý đồ đánh thức tâm tình lúc trước.
Nhưng khi đó cô vẫn chưa có ý thức về khác biệt giới tính, hoàn toàn không coi Trì Diệu là con trai. Hơn nữa khi đó Trì Diệu cũng rất thấp, còn chia ranh giới với cô, giữa hai người cách nhau một cái chăn, Trì Diệu lạnh mặt bảo cô ngủ tử tế một chút, đừng vượt qua ranh giới.
Lúc ấy Lâm Chiết Hạ tức giận đến mức chỉ muốn đạp anh ra khỏi giường, nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên là không giống lúc trước.
Cả cô và Trì Diêu đều đã trưởng thành.
Người sau lưng cho dù không làm gì cũng vô cớ tạo ra cảm giác chiếm hữu áp bách người khác.
Lâm Chiết Hạ vùi mặt vào trong gối, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng dưới loại tình huống này, muốn ngủ thật sự rất khó.
Cô mở mắt ra, lại cẩn thận di chuyển sang bên cạnh một chút.
Phía sau thình lình truyền đến một câu: “Em mà còn động đậy chút nữa, là có thể ngã xuống giường đấy.”
Lâm Chiết Hạ dừng động tác: “…Anh chưa ngủ sao?”
Trong bóng đêm, Trì Diệu mở mắt ra, giọng nói có chút lười biếng: “Em như vậy làm sao anh ngủ được.”
Này là anh đang lên án à.
Cô phản bác: “Anh không ngủ được còn trách em sao, em không làm gì cả.”
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Trì Diệu là: “Em nằm xa anh quá.”
“…”
Vừa dứt lời, tay Trì Diệu từ phía sau vòng qua eo cô, sau đó chính xác giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, kéo cả người cô vào ngực. Ban nãy Lâm Chiết Hạ cô gắng dịch ra ngoài, lúc này tất cả nỗ lực cuối cùng thành “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”.
Giữa hai người lập tức không còn khoảng cách.
Dường như anh đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi… Sau một lát, anh điều chỉnh lại tư thế một chút, coi cô như một chiếc gối ôm lớn hình người, toàn bộ khuôn mặt vùi vào cổ cô.
“Anh như vậy có thể ngủ được sao?” Lâm Chiết Hạ hỏi.
Đáp lại cô, là một tiếng “Ừ” rất buồn truyền ra từ cổ họng.
Đêm khuya. Khách sạn. Cùng giường. Ôm và ngủ.
Lần đầu tiên cô liên kết những từ này với nhau.
Cả người Lâm Chiết Hạ cứng ngắc rất lâu, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
Căn phòng ban đêm đặc biệt yên tĩnh, tiếng hít thở vùi ở cổ cô vô hình bị phóng đại lên, cô còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, cùng với mái tóc xoăn rủ xuống cổ cô.
Anh cao hơn cô rất nhiều, lúc bị ấn vào trong ngực, cô có loại cảm giác hoàn toàn bị anh khống chế.
Cô chợt nghĩ đến trước đây: “Thật ra, em cũng có thể kể cho anh nghe một câu chuyện, hoặc đếm thỏ, trước đây không phải…” Không phải anh được cô dỗ ngủ như vậy sao.
Nhưng Lâm Chiết Hạ còn chưa dứt câu, Trì Diệu đã ngắt lời: “Lúc trước anh đã muốn ôm em ngủ rồi.”
Lâm Chiết Hạ cứng họng.
Trì Diệu lại bổ sung thêm một câu: “Ai muốn nghe em đếm thỏ chứ?”
Người này thế mà còn ghét bỏ cô, rõ ràng ngày đó khi cô đếm thỏ, anh ngủ rất nhanh.
Ký ức của Lâm Chiết Hạ được kéo về ngày ở Hải Thành, cô ngồi khoanh chân trên sô pha, Trì Diệu ngủ ở trên giường, giữa hai người vẫn nghiêm túc giữ khoảng cách bạn bè.
Cô không biết Trì Diệu có thể ngủ hay không, dù sao cô cũng không ngủ được.
Nếu cô không thể ngủ thì cũng không thể để cho người khởi xướng này được dễ chịu được.
“Trì Diệu.”
“Nói đi.”
“Không có gì, em gọi một chút thôi.”
Một lát sau, cô lại gọi: “Trì Diệu.”
Cái đầu trên cổ cô gật gật tỏ vẻ đáp lại.
“Không có gì, quan tâm anh một chút, hỏi xem anh đã ngủ chưa.”
Thêm mười phút nữa qua đi.
Lâm Chiết Hạ gọi anh: “Trì Diệu.”
Lúc này Trì Diệu không có phản ứng.
Cô lại thăm dò hỏi: “Anh ngủ rồi à?”
“Thật đáng tiếc, vốn còn muốn cùng anh thảo luận một chút xem tại sao một cộng một vì sao lại bằng hai.”
Lâm Chiết Hạ nói xong, đang lúc cô không ngờ người “đang ngủ” kia bỗng nhiên mở mắt ra.
Sau đó một giây sau…
Anh buông bàn tay đang đặt ở eo cô ra, một tay chống bên cổ cô, trên tay dùng sức, xoay người xuống, dựa vào cánh tay đang chống đỡ, phủ lên phía trên cô.
Cho dù tư thế này thoạt nhìn giống như là đè lên người cô, nhưng chỉ có Lâm Chiết Hạ biết, anh vẫn khống chế một chút khoảng cách.
Nhưng khoảng cách này được kiểm soát thực sự tinh tế.
Cô không chút nghi ngờ, hai má hơi ngứa, bởi vì Trì Diệu và cô ở quá gần, tóc anh rủ xuống khiến cô có chút ngứa ngáy.
“Nếu em không ngủ được,” Anh nói, ” Chi bằng thảo luận thứ khác.”
Cổ họng Lâm Chiết Hạ khẽ động, cẩn thận nuốt nước bọt xuống, sau đó nhanh chóng nói: “Em buồn ngủ rồi, cho em ba giây, em có thể ngủ ngay lập tức.”
Đáp lại cô là một nụ hôn của Trì Diệu rơi xuống, cùng với hai chữ: “Muộn rồi.”
Sau khi ở bên nhau, họ cũng đã hôn rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào như hiện tại, ở trên giường.
Cả người Lâm Chiết Hạ còn khẩn trương hơn cả hôm phát sinh nụ hôn đầu, trước mắt cô là một mảnh đen, phảng phất như cả người đều nằm trong tay anh.
Nụ hôn của anh không chỉ dừng lại ở môi cô.
Dần dần, nụ hôn ấy bắt đầu mất kiểm soát tại một số điểm.
Lâm Chiết Hạ vừa mẫn cảm vừa mơ hồ, quên mất cụ thể là bắt đầu thế nào.
Có lẽ, từ khoảnh khắc nụ hôn của anh rơi xuống xương quai xanh của cô.
Nụ hôn nóng bỏng đến gần, kéo dài một đường.
Lâm Chiết Hạ bừng tỉnh ngay khi ngón tay Trì Diệu lần nữa chạm vào dây áo trong, cô cũng không kháng cự sự tiếp xúc của Trì Diệu, nhưng bởi vì xa lạ cùng e lệ, tiềm thức nói cho cô biết rằng mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, vì thế động tác phản ứng nhanh hơn so với đại não, cô giơ tay lên đẩy cổ tay Trì Diệu ra một chút.
Rất nhẹ, không có chút tác động.
Quả thật nếu như đối phương muốn tiếp tục, khả năng cao cô cũng sẽ không ngăn cản nữa, nhưng Trì Diệu vẫn bị động tác rất nhẹ này ngăn lại, anh nhận thấy được người dưới thân vừa căng thẳng vừa cứng ngắc, cũng biết rõ hiện tại nơi này không thích hợp.
Vì thế anh buông bàn tay đang đặt lên dây áo nội y của cô ra rồi nắm lấy tay cô, hôn xuống bên môi cô.
Sau nụ hôn này, anh buông cô ra, đứng dậy xuống giường.
Lâm Chiết Hạ bối rối hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Trì Diệu: “Tắm rửa.”
“…”
Cô đại khái cũng biết anh muốn làm gì, cô kéo chăn lên trên, che mũi lại: “À, vậy anh đi đi.”
Trì Diệu ở trong phòng tắm một lúc lâu.
Tiếng nước bao phủ mọi âm thanh khác, sau một thời gian, tiếng nước cũng ngừng lại.
Trong khoảng thời gian này, cô đã bình phục lại, nhiệt độ trên gương mặt cũng chậm rãi giảm bớt, dần dần cơn buồn ngủ ập tới.
Lúc Trì Diệu vén chăn lên giường một lần nữa, bởi vì cô ngủ nửa tỉnh nửa mê, mơ màng mà xoay người chủ động ôm lấy thắt lưng anh.
“Buồn ngủ rồi sao?” Anh hỏi.
Lâm Chiết Hạ phản ứng chậm nửa nhịp: “Ừm.”
Sau đó là một nụ hôn không mang theo dục v0ng nhẹ rơi trên trán cô.
“Ngủ ngon.”
Trước khi cô hoàn toàn chìm vào ngủ, dường như nghe thấy tiếng Trì Diệu thì thầm: “…Lần sau sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy đâu.”
- -----oOo------