• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Z – Beta: Jung.

“Vậy rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?”

“Cô ấy là cô út của anh.”

“Cô út?!” Tô Cách vội vã vỗ đùi Trần Mục Dương: “Mau mau quay lại!!”

“Em làm gì vậy? Muốn ch3t à?” Trần Mục Dương nắm chặt tay lái.

“Cô ấy là cô của anh, là trưởng bối, chúng ta bỏ cô ấy lại, anh không sao nhưng em thì thảm rồi! Em khẳng định cô ấy cho rằng em với anh giống nhau, và ấn tượng với em sẽ kém đi!” Tô Cách cuống đến toát mồ hôi.

Trần Mục Dương nhịn không được, cười ngất: “Này, đúng là em rất để ý hình tượng trước mặt người nhà anh.”

“Đó… đó là điều phải phép mà.” Tô Cách mất tự nhiên xoa xoa ngón tay.

Anh tốt như vậy mà lại ở bên em. Em đương nhiên cũng muốn mình trở nên hoàn hảo để người người nhà anh có thể thấy được. Để mọi người biết cho dù em là con trai, nhưng ít nhất cũng có nhiều ưu điểm, có thể nhận được vài sự ủng hộ.

Đáng tiếc, chỉ có xíu như thế mà anh cũng không hiểu…

Trở lại công ty, chỉnh âm xong, đạo diễn nói hai ngày này sẽ đốc thúc đội biên tập cắt ghép chỉnh sửa. Y còn muốn xin kiểm duyệt bên cục điện ảnh rồi mới tìm rạp chiếu phim.

Bởi bộ phim thuộc thể loại đặc thù, nên nếu được xét duyệt thì các suất chiếu cũng sẽ không được vào khung giờ đẹp, hẳn chỉ được vài suất giờ lèo tèo người. Y rào trước cho mọi người chuẩn bị tâm lý, tránh đến lúc đó cảm thấy sự chênh lệch quá lớn giữa nước sông và mặt biển.

Thật ra Tô Cách cũng chẳng nghĩ gì, vì đây là bộ phim điện ảnh đầu tay của cậu, dù thành tích có nhỏ xíu thì cậu vẫn rất mừng rỡ.

Tuy trong quá trình quay có chút vất vả, vừa phải lo bài vở vừa học kịch bản, cố gắng nhập vai, mỗi ngày giống như bị thần kinh phân liệt nhưng đây là một trải nghiệm đẹp, để sau này khi nhớ lại, nó cũng sẽ là một kỷ niệm khó quên.

Nhưng với những người khác, cùng cậu vất vả hơn ba tháng, cố gắng mãi mới hoàn thành mà chỉ có vài người xem, hoặc còn quá nữa là không ai, vậy chẳng phải là toàn bộ công sức đều bị phủ nhận sao?

“Không sao! Cho dù chỉ có vài người xem thì chúng ta sẽ tự bỏ tiền bao toàn bộ rạp chiếu phim, coi như là cống hiến cho rạp luôn, chẳng phải rất ngầu ư?” Một cô gái bên ban tuyên truyền đứng dậy, cố làm ra vẻ thoải mái nói.

“Đúng thế! Đúng thế! Chúng ta có hai mươi người, vậy lúc đó mỗi người mất chừng một nghìn đi!”

“Khẳng định không chỉ có mấy người xem đâu!” Một người chuyển máy tính qua trước mặt mọi người: “Đây là do fan của Tô Cách và Trần Mục Dương cùng kêu gọi ra rạp này. Chỉ có vậy thôi đã đủ thấy là có rất nhiều fan, cho nên tôi tin sẽ không thiếu người thích phim của chúng ta!”

Tô Cách nhìn qua… Ặc… ảnh đầu tiên là ảnh chụp hai người dựa vào nhau ngủ, còn ảnh tiếp theo chính là ảnh cap phân đoạn cuối cùng trong phần phim ngắn của Trần Mục Dương.

Thật sự là một đám fan không biết xấu hổ mà! Tô Cách rất nhanh đã xấu hổ muốn độn thổ.

Rụt đầu lại, Tô Cách làm bộ chưa từng nhìn thấy cái gì, nhưng thật ra Trần Mục Dương đã thò cái cổ dài ra, trầm lặng nhìn nội dung trên màn hình.

Tô Cách rất muốn nói: “Có gì đẹp mà anh nhìn kinh vậy!” nhưng không dám, câu này thật sự khiến người khác hiểu lầm đó.

Trần Mục Dương đưa Tô Cách ra ngoài ăn cơm, rồi lại đưa cậu về trường.

“Được rồi, anh dừng xe ở đây đi, em tự vào là được rồi.” Tô Cách vội vàng nói.

Trần Mục Dương châm chọc nhìn cậu: “Em cảm thấy có bao nhiêu người nhận ra anh?”

“Không phải! Không phải! Em sợ người khác nhìn thấy sẽ nghĩ em là tình nhân bị bao dưỡng, một thân trong sạch của em sẽ bị huỷ mất.”

“Em?” Trần Mục Dương cười cười trêu chọc: “Tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng?”

“Anh đừng có khinh thường em, tin đồn trong trường em truyền đi kinh khủng lắm, gió chỉ thổi qua ngọn cỏ liền biến thành biển lửa cháy hừng hực. Đến lúc đó không xử lý tốt thì sẽ thành tên ôm đùi đó!” Tô Cách thương hại vỗ vai Trần Mục Dương, cứ như thể anh mới chính là tên tiểu bạch kiểm ôm đùi há mồm ăn cơm trắng kia.

“Bỏ tay.” Ai kia lạnh lùng nói.

Tô Cách biết ngượng thả tay xuống, cậu biết rõ mình đã khiến anh cáu liền ngoan ngoãn bóp bóp vai anh: “Thôi mà, anh đừng giận, em chỉ đùa chút thôi.”

“Cút!” Cho dù là Tô Cách thì sự kiên nhẫn của anh cũng không tính là dài.

Cậu nghĩ nghĩ rồi chồm lên hôn một cái thật nhanh vào má anh, sau đó lập tức mở cửa xe chạy ra ngoài.

Trần Mục Dương nhìn ai kia chạy trối ch3t, không nhịn được bật cười.

Về ký túc xá, trong phòng chỉ có Dương Dương, hai người kia không biết đi đâu rồi.

Dương Dương thấy cậu quay lại, lập tức giương lông mày nói: “A! Tô Cách! Đoàn làm phim kia đã gọi điện báo tớ trúng vai Vương Tử Hiên rồi!”

“Ồ! Thật tốt quá! Chúc mừng cậu!” Tô Cách thực sự rất mừng cho cậu ta.

“Vậy còn cậu? Họ có gọi điện không?”

Tô Cách nghĩ, lắc đầu: “Không, tớ không nhận được cuộc gọi nào cả.”

“Vậy à…” Dương Dương lập tức an ủi: “Không sao, lần sau nhất định còn cơ hội khác.”

“Ừ, thực lực của tớ không bằng người khác.” Tô Cách nhún vai, tuy trong lòng vẫn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh có thể ổn định trở lại.

“Đúng rồi!” Dương Dương đột nhiên hạ thấp giọng: “Cậu có biết chuyện Dương Thần với Nguỵ Hàm tranh vai không?”

“Hả?”

“Hình như công ty của họ có một vai nam thứ trong bộ phim thần tượng, hợp tác cùng với minh tinh đang hot, nghe nói chi phí tốn hẳn tiền triệu gì đó. Dương Thần và Nguỵ Hàm đều muốn vai diễn đó, hai người còn chung một quản lý, trong tay cũng toàn là thịt hàng tuyển. Hiện tại đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán kìa!”

“Hả? Không thể nào! Sáng nay không phải hai cậu ấy vẫn còn ổn sao?” Tô Cách có chút không tin nổi.

“Đó là buổi sáng, cũng chỉ được một ngày. Đợt cậu không về ký túc xá còn cãi nhau to, vừa mới ra ngoài. Tớ còn mong không về, nếu không căn phòng này sẽ gặp nguy hiểm.”

Tô Cách cười cười không nói gì. Với loại quan hệ này thì cậu không có cách xử lý. Trong mắt cậu, bạn bè là bạn bè, cậu nguyện dùng hết khả năng của mình để giúp đỡ bạn mình. Nếu không phải bạn thì cậu cũng không cu0ng ép, sống mà không có mục đích lợi dụng người khác chính là đạo lý cậu luôn tôn thờ.

Nhưng hình như người tính không bằng trời tính, Tô Cách vừa leo lên giường nằm thì Dương Thần quay về một mình. Mặt tối sầm, không nói câu nào ngồi trên giường nghịch điện thoại.

Không khí quỷ dị lập tức bao phủ, Dương Dương cắm mặt vào máy tính, Tô Cách hơi mệt nhưng không ngủ được, nhắn tin cho Trần Mục Dương.

“Anh đang làm gì vậy?”

Không trả lời.

Cậu lại nhắn thêm: “Em chán quá~”

Người kia vẫn không đáp, Tô Cách lập tức cực kỳ nghi ngờ đối phương có đọc nhưng không thèm trả lời.

Nghĩ nghĩ, Tô Cách nhớ tới những lời trêu chọc của Lâm Lạc với Đổng Dật Thần, soạn tin: “Em cần anh lấp đầy cõi lòng trống trải của em.”

Viết ra những lời này, cậu thực sự có chút ghê tởm, định xoá nhưng không ngờ lại trượt tay ấn gửi.

Lần này ai kia hồi âm rất nhanh, chỉ có một chữ đơn giản mà cục súc: “Cút!”

Cậu tức giận, đang định điên cuồng dội bom đáp trả thì Nguỵ Hàm đẩy cửa vào, trong tay là túi ni lông nhỏ.

Hắn đến bên giường Tô Cách, bỏ một hộp cơm ra khỏi túi, hào phóng gọi: “Tô Cách! Tôi mời cậu ăn khuya!”

Cậu bị sự nhiệt tình chưa từng có doạ sợ, nói: “Không… không cần…”

“Lại đây đi, đừng khách sáo. Chúng ta cùng phòng ký túc lâu như thế mà tôi chưa từng mời cậu, đúng là không được.” Nguỵ Hàm mở hộp, bên trong là vịt quay đã được chặt miếng.

Tô Cách thân thiện không thể từ chối, đành phải cầm lấy hộp cơm: “Cảm ơn cậu.”

Hắn lại hỏi Dương Dương: “Dương Dương, cậu có muốn ăn một chút không?”

Cậu ta đang nghịch máy tính, đầu không thèm xoay dù chỉ một chút: “Không, tôi sợ ăn khuya sẽ béo!”

Nguỵ Hàm xấu hổ quay đi, không tiếp tục hỏi Dương Dương nữa mà nhiệt tình nói với Tô Cách: “Tô Cách, cậu ăn nhiều vào.”

Bữa tối cậu ăn rất nhiều, trên thực tế không thể ăn thêm được. Nhưng cậu không muốn bii hiểu nhầm là đồ xấu tính, nên đành phải cố gắng nhét cơm vào bụng.

“Đúng rồi, Tô Cách này! Gần đây tôi nhận được một vai diễn, vai này cực kỳ hợp với tôi, blah blah blah…” Nguỵ Hàm bắt đầu bô lô ba la tràng giang đại hải.

Tô Cách cười nhạt gật đầu, thi thoảng cũng ậm ừ đôi ba câu.

Một tiếng “Rầm!” đột nhiên vang lên, Tô Cách giật mình, Nguỵ Hàm cũng ngừng nói.

Sắc mặt Dương Thần không tốt chút nào, gã đứng dậy, cười lạnh với Nguỵ Hàm: “Nguỵ Hàm, những lời này nói quá sớm. Vai diễn này chị Lâm Đạt còn chưa quyết định đâu, đừng nói đến quá hồ hởi, kéo đến lúc không đạt được thì xấu hổ lắm!”

“Này! Cậu còn chưa biết sao? Hôm nay bên chị Lâm Đạt và đạo diễn đã đề cử tôi vào vai diễn nam thứ đó. Đúng hơn là do cậu mong chờ nên chị ấy mới không báo để cậu khỏi đau lòng.” Nguỵ Hàm đắc ý cười.

“Cậu! Nguỵ Hàm!” Dương Thần khó thở, cười phản bác: “Cậu nghĩ tôi không biết cậu dùng cách gì để có được vai diễn đó sao? Cậu ở rịt cạnh Lâm Đạt, không khác gì con chó Nhật vào vào ra ra, thậm chí còn làm màu cùng, hay nói đúng hơn là bán mình để đạt được vị trí vậy?”

Nguỵ Hàm cũng lập tức đứng dậy khỏi giường Tô Cách: “Dương Thần! Cậu đừng có ngậm máu phun người! Đã không có tài năng mà còn nói xấu người khác. Trước đây đúng là mắt tôi mù, còn coi cậu là anh em tốt!”

“Cậu coi tôi là anh em tốt? Hay đúng hơn là lợi dụng tôi, lợi dụng xong rồi liền đá đi.”

Tô Cách nhìn hai người bạn rất thân thiết đang bất chấp tất cả xé rách tình bạn ấy ngay trước mặt cậu, không biết có nên can không.

Trong lúc do dự, Dương Thần đã bắt lấy cánh tay của Nguỵ Hàm, tay còn lại giơ lên như muốn đánh nhau. Nguỵ Hàm cũng không phải đèn cạn dầu, hai người bắt đầu túm lấy nhau xô xát, cậu đấm tôi một quả, tôi lại thụi trả một cú.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK