Tô Cách được Hàn Vũ đưa đến pub, Hàn Vũ hiển nhiên là khách quen.
Là đứa trẻ ngoan, Tô Cách rất ít khi đến pub, đặc biệt là mấy quán bar vừa to vừa náo nhiệt, ồn ào như thế này, bị ánh đèn neon chớp chớp liên tục làm cho hoa cả mắt.
“Tôi nên đi về thôi.” Hàn Vũ cũng không nói trước là sẽ dẫn cậu đến này.
Hàn Vũ giữ chặt tay cậu, nói: “Cậu vội cái gì, đã đến rồi, yên tâm đi, ở đây rất an toàn. Lát nữa tôi sẽ giới thiệu vài người, cậu phải biết, trong giới giải trí nhân mạch là rất quan trọng.”
Tô Cách nghĩ chỉ cần đi theo Hàn Vũ là ổn.
Trần Mục Dương nhắn tin, hỏi cậu đang làm gì?
Tô Cách vừa mới trả lời thì bị Hàn Vũ giữ chặt tay kéo vào trong một gian ghế lô: “Nhanh nhanh, nếu không lát nữa không được xem trò hay.”
Trong ghế lô toàn là đàn ông, có vài người đẹp trai, vài người cũng bình thường. Hàn Vũ buông Tô Cách, quen thuộc ngồi xuống sopha nói: “Mọi người đến sớm thế, sao rồi, tiết mục đã bắt đầu chưa?”
“Chưa, vẫn chờ cậu!” Một người trong đó nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Cách đang ngây người đứng ở cửa, hỏi: “Đây là bạn cậu à?”
“Đúng thế, Tô Cách, lại đây để tôi giới thiệu.” Hàn Vũ vỗ vỗ chỗ cạnh mình, người đàn ông kia nói: “Chỗ cậu chật lắm rồi, ngồi bên cạnh tôi đi, vẫn còn rất nhiều chỗ.”
Hàn Vũ lơ đễnh: “Cũng đúng, Tô Cách, vậy cậu ngồi đó đi.”
Cậu thực sự không muốn ngồi đó, khó xử nói với anh: “Hàn Vũ, không thì… tôi về…”
Người đàn ông nọ đứng dậy, đi qua kéo tay cậu ngồi xuống sopha. Tô Cách không ngờ gã khỏe thế, cậu không giãy tay ra được, đành phải đặt m0ng ngồi xuống.
“Xin chào, tôi là Yên Đường.” Người kia mỉm cười nói.
Cậu đành phải đáp lại: “Xin chào.”
Giờ cậu mới biết, những người này đều là nghệ sĩ dưới trướng điện ảnh và truyền hình Bành Thành.
“Ừm… tiết mục có thể bắt đầu rồi.” Gã nói.
Chỉ thấy gã lấy thứ gì đó trong túi tiền ra, đặt lên bàn, Tô Cách nhìn những viên tròn màu sắc rực rỡ kia, tưởng là kẹo.
Hàn Vũ đã ở trong giới showbiz đủ lâu, lập tức hiểu ra, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tôi đã nói sẽ không chơi những thứ này!”
Tức giận đứng lên nói với Tô Cách: “Tô Cách! Chúng ta đi!”
Yên Đường đứng dậy, ngăn cậu lại: “Này, đều đã tới, mấy cậu đã nhìn thấy rồi, không chơi một chút thì nào có thể đi dễ như thế.”
Không khí lập tức căng thẳng, Tô Cách dù có ngốc thì cũng có thể lờ mờ đoán được thứ kia là gì. Cậu cũng đã từng nghe nói những người trong ngành để giảm stress thì thường dùng mấy cách này, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì vẫn có chút sợ hãi.
Hàn Vũ có chơi thế nào thì tuyệt đối sẽ không động vào chúng. Lần này anh có chút tức giận, những người kia rõ ràng biết nguyên tắc của anh, thế mà vẫn lấy ra.
“Tôi muốn đi, xem ai có thể cản được?” Anh cười lạnh, đi qua túm lấy Tô Cách.
“Nếu như thế, không bằng mỗi cậu chơi một viên, như thế cũng có thể xem là không sạch.” Người đàn ông cầm thứ trên bàn lên, đưa qua chỗ Tô Cách.
Có Hàn Vũ thì bọn họ vẫn có chút kiêng kị, nhưng Tô Cách vừa nhìn đã biết là ma mới nhát gan vô dụng, chẳng ai để cậu vào mắt, xem ra là muốn hạ đao từ cậu trước.
Tô Cách mở to mắt nhìn đám người kia ngày càng đến gần, lùi lại.
Hàn Vũ cười lạnh: “Cậu ta là người tôi mang tới, xem ai dám động vào?”
Nói rồi, anh liền xắn tay áo muốn đánh nhau, xông lên túm lấy gã đàn ông đang đi đến gần cậu đấm cho một phát. Tuy nhìn anh gầy, nhưng thật chất lại giống con báo nhỏ cái gì cũng không sợ.
Vài người khác không cam lòng chịu yếu thế, đứng dậy, vây Hàn Vũ lại.
Tô Cách thấy anh phải đối phó một mình, dù cậu không biết đánh nhau nhưng vẫn hỗ trợ, kẻ mù vẫn cậy mạnh mà đánh.
Nhưng cậu lại bị tên Yên Đường kia d3 xuống sopha: “Anh… anh muốn làm gì?”
Tay Yên Đường không khách khí s0 soạng trên người cậu: “Nhìn cậu tuy bình thường, nhưng rất trong sáng. Sao, có muốn chơi với tôi một chút không?”
Tô Cách cảm thấy ghê tởm, cố gắng giãy dụa: “Anh… anh buông ra!”
Hàn Vũ ở bên kia đang đánh với đám còn lại, nhưng vẫn không thể địch với số lượng nhiều, bị đánh mấy cái.
Tô Cách thấy anh rơi vào thế hạ phong, lòng sốt ruột, thừa dịp Yên Đường lơ đãng mà nâng chân lên húc vào phần nào đó của gã. Yên Đường bị bất ngờ, đau đớn che c4u nhỏ, buông lỏng.
Tô Cách đẩy gã ra, tới giúp Hàn Vũ.
Cậu bị những người kia đánh trúng mấy cái, cả người đau đớn. Đúng lúc này, cửa mở ra, vài nhân viên phục vụ đi vào, đẩy đám đàn ông kia ra, Bành Trình Phong nhìn Hàn Vũ bị thương, sắc mặt trầm xuống: “Sao lại thế này?”
Ánh mắt của hắn vọt tới mấy thứ trên bàn: “Đây là của ai?”
Những gã đàn ông kia không dám hé răng, bọn họ không nghĩ Bành Trình Phong ở pub này. Ai cũng biết, nhất định không thể để hắn thấy đồ, xong đời rồi.
Bành Trình Phong đi tới trước mặt Hàn Vũ, bàn tay to xoa mặt anh: “Đau?”
Anh nhe răng trợn mắt: “Vớ vẩn, ông đây mấy trăm năm không đánh nhau rồi.”
Hắn đứng dậy, lạnh mặt nhìn mấy tên im như thóc, hỏi: “Ai đánh?”
Không ai dám lên tiếng.
Bành Trình Phong lạnh lùng cười: “Báo cảnh sát, nói rằng ở đây có người hít thuốc phiện rồi ẩu đả.”
“Dạ…” Phục vụ có chút do dự, nếu gọi cảnh sát thì danh tiếng pub cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Đi!” Bành Trình Phong c0iáo vest, ôm Hàn Vũ vào lòng, ra ngoài, Tô Cách theo sau.
Nếu ông chủ đã nói thế, thì họ đâu dám cãi lời.
Những tên kia rõ ràng đã tái mặt, hắn rõ ràng muốn ném bọn họ: “Ông chủ!”
Bành Trình Phong dừng chân, không quay đầu nói: “Nếu mấy người muốn kết thúc hợp đồng, cũng có thể.”
Ý rất rõ ràng, kết thúc họp đồng thì phải trả tiền đền bù kếch xù, mà cảnh sát sẽ khiến sự nghiệp của họ có vết đen, sẽ không còn chỗ yên ổn trong giới giải trí, cũng sẽ không có công ti nào tình nguyện chi trả số tiền bồi thường khổng lồ kia. Mà nếu tiếp tục, thì chỉ sợ tương lai sẽ bị bỏ rơi, vĩnh viễn không có ngày quay lại.
Tô Cách vừa mới đi theo hai người Hàn Vũ ra ngoài thì Trần Mục Dương đã gọi tới: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
“Dạ?” Cậu lập tức ngây ra.
“Em đánh nhau?” Trần Mục Dương như thể biết chuyện vừa phát sinh, hỏi.
Lần này muốn chối cũng không được: “Vâng…”
“Em đang ở đâu?”
Cậu nói địa chỉ của pub, Trần Mục Dương chỉ ném ra một câu: “Đợi anh.” Liền tắt điện thoại.
Bành Trình Phong để cậu ở ghế lô riêng, còn mình thì kéo Hàn Vũ sang gian khác.
Tô Cách ngây người ngồi trên sopha chờ, biến cố khiến cậu có chút kinh hồn. Không quá mười mấy phút thì Trần Mục Dương đã tới.
Anh đẩy cửa gian ghế lô, Tô Cách thấy anh đi vào, lập tức bật dậy.
Nhìn Trần Mục Dương có chút vội vã, anh nhanh chân đi tới trước mặt Tô Cách, nhìn vết thương trên mặt cậu, mắt tối sầm hỏi: “Ai làm?”
Tô Cách ấp úng kể sự thật.
Trần Mục Dương nhìn cậu thật lâu mà không nói gì, mãi cho đến lúc cậu thấy sợ, chủ động giải thích: “Em sai rồi, em không nên không nói gì với anh mà đã tới chỗ này, lần sau nhất định sẽ không như thế nữa!”
Trần Mục Dương vẫn không nói gì.
Tô Cách lại nói: “Em nhất định sẽ viết kiểm điểm, em đã nhớ kĩ vô cùng sâu sắc kiểm điểm hành vi của mình.”
Anh nhìn cậu nhưng vẫn im lặng, xoay người đi ra ngoài.
Tô Cách biết lần này Trần Mục Dương thực sự tức giận, yên lặng đập đầu mình, theo sau anh.
Đang định sang ghế lô bên cạnh nói với Hàn Vũ một tiếng, thì thấy nó bị khóa trái, cậu dán lỗ tai nghe, bên trong truyền tới tiếng gì đó.
Tô Cách như thể hiểu ra gì đó, Trần Mục Dương xoay người: “Còn tiếc nuối cái gì?”
Cậu lắc đầu, chạy nhanh đuổi theo.
Lên xe, khí lạnh quanh thân Trần Mục Dương vẫn không giảm, Tô Cách thầm nghĩ, lần này đã khiến anh xù lông thật rồi.
“Anh thu âm nhanh thật đấy.”
“…”
“Em đã xem trailer rồi, thấy chắc chắn lần này sẽ thành công.”
“…”
Tô Cách một mình lảm nhảm, rốt cuộc cũng thức thời ngậm miệng.
Được rồi, lần này cậu gặp rắc rối rồi, Trần Mục Dương thực sự rất tức giận.
Cứ bảo con gái giận mới đáng sợ, nhưng Trần Mục Dương giận cũng rất đáng sợ được không?!
Cậu dựa vào cửa sổ, cố gắng kéo mình ra khỏi khí lạnh của hầm băng thiên nhiên toát ra.
Trần Mục Dương lái xe đến cửa một khu nhà lạ hoắc, dừng xe rồi đi xuống. Tô Cách xuống theo, nhìn toà nhà xa lạ trước mắt: “Đây là đâu vậy?”
Anh không trả lời, đi thẳng vào bên trong, bảo vệ bên ngoài nhìn rất nghiêm túc, thấy anh liền cung kính cúi chào: “Trần tiên sinh.”
Trần Mục Dương gật đầu với người kia, Tô Cách theo sau thì bị ngăn lại: “Tiên sinh, xin lỗi, hình như cậu không phải người ở đây, cậu có việc gì vậy?”
Tô Cách nhìn bóng anh, đáng thương gọi: “Trần Mục Dương…”
Bây giờ anh mới dừng lại, quay đầu nói với bảo vệ: “Đi cùng tôi.”
Bảo vệ thả cho cậu đi. Tô Cách hơi xấu hổ, lại càng theo sát anh, sợ bị người nhảy ra ngăn lần nữa.
Đi thang máy lên tầng mười bảy, Trần Mục Dương đi đến căn phòng bên trái, lấy chìa khóa mở cửa. Tô Cách hơi chần chờ bước chân.
Cách bày trí của gian phòng này rất giống với phòng gần trường học của anh, chẳng lẽ…
“Đây là nhà anh mới thuê?” Tô Cách kinh ngạc hỏi.
Cậu không ngờ anh thật sự chuyển nhà, mà đồ dùng mới cóng, đây đều là anh mua?
“Đây là nhà chồng Trần Mĩ Linh.” Trần Mục Dương c0iquần áo.
Tô Cách 囧, vừa vào cửa đã bắt đầu thoát y, không biết anh được dạy dỗ kiểu gì vậy.
Trần Mục Dương vừa đi vừa c0iđồ, cậu thì nhặt những thứ anh ném xuống.
Trần Mục Dương vào phòng tắm, Tô Cách liền chán ch3t sờ sờ đủ thứ rồi mới mở TV.
- -----oOo------