• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm trên giường ký túc xá, Tô Cách chỉ nghĩ về Trần Mục Dương và Trần Giai Giai, không cần biết thế nào thì trong lòng cũng không kiên định, nguc như bị đâm, hơi đau đau.

Cậu lật qua lật lại một lúc, rốt cuộc vẫn gửi tin nhắn: “Anh đang làm gì vậy?”. Nghĩ lại thì người kia sẽ không trả lời tin nhắn ngu ngốc, vì thế xóa đi, soạn lại: “Anh đã nghỉ ngơi chưa?”, lại càng ngu hơn.

Chán nản để điện thoại sang một bên, Tô Cách đưa tay làm gối đầu, nhìn trần nhà.

Cứ vậy mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ, cậu thấy Trần Mục Dương đang đứng ở góc phòng, nét mặt nghiêm lạnh lạ lùng, lạnh như băng nói: “Cậu cút cho tôi.”

Tô Cách nhìn anh, miệng vô thức hét lên: “Em không đi!”

Trần Mục Dương xoay người, dùng sức đẩy Tô Cách ra khỏi phòng rồi sập mạnh cửa, ngăn cậu ở bên ngoài.

Tô Cách nhìn cánh cửa, đưa tay đập đập: “Em không đi! Em không đi! Trần Mục Dương, anh đừng đuổi em mà…”

Nhưng bất kể Tô Cách kêu thế nào thì Trần Mục Dương vẫn lặng im, mãi cho đến lúc cậu đập đau cả tay thì mới choàng tỉnh.

Cậu bật dậy, Dương Dương không biết đã về từ lúc nào, đang thay quần áo, không ngờ Tô Cách đột nhiên tỉnh nên vội vàng che cơ thể nud3.

“Sao dậy cũng không nói tiếng nào thế?” Dương Dương giận dữ.

“Tôi…” Cậu cũng không biết mình tỉnh lúc nào, chào hỏi kiểu gì?

Dương Dương cầm quần áo, xoay người chạy vào WC.

Tô Cách mơ màng đứng lên, nhận ra tay mình rất đau, chẳng lẽ trong lúc ngủ cậu đánh ván giường? Vấn đề này nhanh chóng có câu trả lời, Dương Dương thay đồ xong, hỏi Tô Cách: “Cậu mơ cái gì mà cứ đập tay xuống giường, miệng hét đừng này đừng kia.”

“Ừm… không có gì…” Tô Cách nhẹ giọng lắc đầu.

Dương Dương cũng chỉ thuận miệng, nếu Tô Cách muốn né thì cậu ta cũng chẳng phí lời gặng hỏi, rồi làm như vô tình mà lấy kịch bản đọc: “Gần đây tôi nhận được vai mới, nam hai, còn là phim cổ trang. Hừm… tôi chưa từng đóng thể loại, không biết tạo hình nhân vật có đẹp không.”

Tô Cách ngây ngốc tiếp lời: “Ồ, tớ cũng mới nhận vai cổ trang, nam ba.”

“Nam chính bên cậu là ai? Ai là đạo diễn?” Xem ra Dương Dương muốn ngầm so cao thấp.

Tô Cách nghĩ nghĩ: “Hình như đạo diễn là Lưu Dân, nam chính là Hàn Vũ.”

“Lưu Dân? Hàn Vũ?” Dương Dương lắp bắp kinh hãi.

Tác phẩm mới nhất của đạo diễn Lưu Dân nổi tiếng là thần tượng cổ trang, có thể khiến Lưu Dân đang chơi vui vẻ nơi màn ảnh rộng quay lại màn ảnh nhỏ thì nhất định là bút tích của Bành Thành. Hàn Vũ là đối tượng được nâng mạnh nhất bên đó, diễn nam chính cũng không có ai lời ra tiếng vào, nam nữ phụ cũng từng ở cấp bậc ảnh đế ảnh hậu. Dàn diễn viên khủng như vậy, chỉ diễn vai nhỏ thôi cũng sẽ có cơ hội phất lên.

Mà cùng một thể loại, tuy Dương Dương tuy là nam thứ thì cũng không là gì so với vai nam ba của Tô Cách.

Nhưng Tô Cách cũng không biết, cũng không hiểu vì sao Dương Dương lại đột nhiên thay đổi sắc mặc, im lặng.

Cậu ta oán hận liếc mắt nhìn Tô Cách, nói chua như dấm: “Tô Cách này, vận khí của cậu cũng không tồi nhỉ.”

Cậu có thể mơ hồ nhận ra nguyên nhân thay đổi của Dương Dương, nên cũng chẳng đôi co.

————

Mãi cho đến lúc bấm máy phim mới, Tô Cách vẫn không liên lạc với Trần Mục Dương.

Không biết là vì sao cậu không chịu gặp, mà Trần Mục Dương cũng không liên lạc. Việc này khiến Tô Cách có chút buồn bực, chẳng lẽ cậu không chủ động tìm thì người kia cũng sẽ lì ở đó sao?

Tô Cách như thể nhịn một hơi âm thầm phân tranh với Trần Mục Dương.

Đoàn làm phim báo thứ ba sẽ khai máy, giai đoạn đầu sẽ quay trong phim trường, nên bảo cậu mang đồ đạc đến.

Trước một đêm, Tô Cách thu dọn xong rồi nghĩ, vẫn là nhắn cho Trần Mục Dương: “Em vào đoàn rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về thành phố H, đừng nhớ.”

Đợi đến lúc cậu nằm lên giường thì vẫn chẳng thấy hồi âm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Cách tỉnh liền mở điện thoại, vẫn không có tin tức. Cậu cảm thấy hơi lạ, liền gọi cho Lậu Phong nhưng không ai đáp, lại gọi cho Trần Mĩ Linh, cô bảo anh vẫn đang làm việc, không cần lo, hơi bận rộn nên chưa cầm điện thoại.

Bấy giờ cậu mới xách vali, dùng phương tiện giao thông công cộng đến sân bay.

Phim trường ở ngoại thành thành phố B, đang thời điểm giao mùa xuân hạ, cát bụi ở thành phố B rất khủng b0, Tô Cách xuống máy bay đã bị thổi cho một mặt xám tro.

Hàn Vũ đã về bên này với Bành Trình Phong từ trước, những thành viên khác cũng lục đục tới, sau buổi lễ khởi động máy đơn giản thì chính thức on set “Kiếm hiệp đàn truyền”.

Tô Cách một thân trường bào trắng, đầu đội tóc giả dựng cao, cầm quạt giấy, để lộ vài phần cảm giác quý công tử.

Hàn Vũ không nhịn được mà đi tới xoa xoa mặt cậu: “Như lòng trắng trứng bóc thế này, còn mịn hơn cả mặt tôi nữa!”

“Anh đang thừa nhận mình bắt đầu già à?” Tô Cách trêu chọc Hàn Vũ, biết anh là người không câu nệ tiểu tiết, sau một thời gian cũng có thể bông đùa vài câu với nhau.

Nữ diễn viewn Tô Phỉ Phỉ mặc váy hồng nhạt, xinh đẹp đáng yêu, tính cách cũng cực kỳ ngay thẳng: “Mấy đứa đừng có nói thế, đều chỉ có hai mấy tuổi mà chê bản thân già thì chị đây phải sống sao chứ?”

Tô Cách rất cung kính kêu: “Chị xinh đẹp, em thấy chị giống y hệt cô gái mười tám tuổi đó!”

Tô Phỉ Phỉ bị cậu chọc cho cười run: “Em đâu có giống chị, thôi làm em trai chị đi, vừa lúc chị chẳng có đứa em trai đáng yêu như thế này!”

Tô Cách vội vàng xua tay nói không dám nhận.

Tô Phỉ Phỉ liền hờn dỗi xoa đầu cậu rồi bỉ đi.

Hàn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Cách: “Nói với chú, chú đừng có bị cô nàng kia câu mất hồn đấy, nếu muốn thì phải là mấy em gái gọi anh đẹp trai mới đúng.”

Tô Cách cảm thấy Hàn Vũ đang hơi khoa trương, không thể nói lý: “Anh cũng thật là giỏi tưởng tượng đi, Tô Phỉ Phỉ là diễn viên nổi tiếng, sao có khả năng muốn theo tôi?”

“Gì mà diễn viên, là ô tô hai đường đó, ai cũng có thể làm. Sớm biết nữ chính là Tô Phỉ Phỉ thì đánh ch3t tôi cũng không nhận. Cái tên Bành Trình Phong kia còn lừa ký hợp đồng, không cho hủy.” Hàn Vũ nghĩ đến hợp đồng liền hận đến nghiến răng.

Tô Cách thấy anh tức giận trán xổ ba đường hắc tuyến, đại đạo diễn làm phim, ai không nhận người đó là kẻ ngu. Đương nhiên cậu cũng không ngu ngốc mà nói anh, nên chỉ yên lặng đứng cạnh.

Tuy Hàn Vũ rất khinh thường Tô Phỉ Phỉ, nhưng chuyên nghiệp vẫn là chuyên nghiệp, bình thường thì không giao lưu với cô, nhưng vừa hô: “Diễn!” một cái là thâm tình vô cùng.

Không hổ là đạo diễn giỏi, cực kỳ biết cách khơi gợi cảm xúc của diễn viên. Tuy Tô Cách chỉ là lính mới nhưng cũng rất thuận lợi, số lần NG cơ bản không nhiều, đạo diễn thường đưa ra ý kiến đúng trọng tâm với biểu hiện của cậu, kỹ năng cần trau dồi nhiều, nhưng linh khí thì có thừa.

Nam thứ cũng là một ảnh đế có tuổi nghề, tự nhận mình xuất thân nhà nghề, bản chất khác với Hàn Vũ xuất thân từ ca sĩ, cũng không thân thiện với anh.

Cho nên lúc nghỉ ngơi Hàn Vũ cũng chỉ dính lấy Tô Cách.

Nói chuyện linh tinh hoặc lướt Weibo.

Tô Cách vẫn không có tin của Trần Mục Dương, lâu như vậy mà vẫn im bặt, trước đó dù Trần Mĩ Linh có nói bóng gió thì cũng không thuyết phục.

Chỉ nói Trần Mục Dương hẳn đang bận rộn đuổi tiến độ, chờ rảnh sẽ gọi.

Hàn Vũ thấy Tô Cách không vui liền hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì thì nói đi rồi tôi khiến cậu vui lại nè.”

Tô Cách liếc anh, do dự một chút mới hỏi: “Tôi hỏi này thôi nhé, nếu lâu lắm rồi Bành Trình Phong không liên lạc, anh nhắn tin người ta cũng không trả lời, thì anh nghĩ đây là tình huống gì?”

“Sao cậu lại biết Bành Trình Phong lâu lắm rồi không liên lạc với tôi, còn không trả lời tin nhắn của tôi?” Hàn Vũ lập tức trợn mắt xù lông.

Tô Cách cũng không biết là trùng hợp như thế.

“Đã mấy ngày liền không có tin của tên Bành Trình Phong kia, có phải là có người khác rồi không?” Hàn Vũ tưởng tượng, không đúng, sao mình lại nói như oán phụ vậy: “Hừ, tôi mặc kệ hắn, hắn có quan hệ gì với tôi chứ?”

Nói rồi, Hàn Vũ hầm hà hầm hừ tránh đi, lời của anh lại khiến Tô Cách suy nghĩ, đối phương đúng là có người mới ư? Cho nên cứ im mãi. Có lẽ là do sự xuất hiện của cô gái tên Trần Giai Giai nên Trần Mục Dương mới bảo cậu đi.

Tô Cách cảm thấy rất có thể, tuy Trần Mục Dương là gay, nhưng anh đã từng có bạn gái, mà có bạn gái cũ tức là sao, tức là anh cũng có thể thích phụ nữ!

Tô Cách bổ não hình ảnh Trần Mục Dương lạc đường biết quay đầu, đang gay thành thẳng, tìm được tình yêu chân chính, rồi ngay cả chia tay cũng lười nói, biến mất luôn.

Tô Cách càng nghĩ càng hoảng, bảo cậu không tin tưởng anh thì thà không tin tưởng bản thân đi. Cậu quá đỗi bình thường, Trần Mục Dương đột nhiên thích cậu làm gì? Nhưng khi có người rất tốt xuất hiện thì thay lòng đổi dạ vẫn là bản năng của con người, giống như bố cậu, Tô Trường Viễn, nhìn thấy người tốt hơn là sẽ đuổi theo, quên ngay vợ hiền, còn có cả con trai.

Staff gọi cậu làm việc tiếp, đây là cảnh quay đấu võ, trước đó thầy chỉ đạo võ thuật đã kiểm tra rất nhiều lần, bởi có chút nguy hiểm, nên an toàn là quan trọng nhất.

Staff giúp cậu gắn chắc cáp treo, thầy chỉ đạo võ thuật lại hướng dẫn động tác lần nữa, Tô Cách bắt mình nghe chăm chú nhưng não lại bay về phương khác.

Thầy dạy hỏi cậu: “Đã rõ chưa?”

Bấy giờ cậu mới lấy lại tinh thần, gật đầu.

Bấm máy.

Tô Cách cầm kiếm giơ lên, nhìn bên trên: “Thật to gan, Trì Kiếm sơn trang của ta cũng không phải để người tùy tiện khiêu khích! Hôm nay Phù Tô công tử ta sẽ nói rõ cho toàn bộ nhân sĩ võ lâm, Lạc Dương là caca của Phù Tô, cả đời này sẽ kính hắn trọng hắn. Nếu là địch của Lạc Dương thì cũng là kẻ địch của ta.”

Sau đó cậu lộn hai vòng trên không trung, đánh nhau với nhân vật phải diện.

Trước đó Tô Cách đã chú ý nâng cao thể lực, nên lúc đánh nhau vẫn chịu được, động tác cũng tính là nhuần nhuyễn, nhưng ở thời điểm cuối cùng phải rơi xuống thì cậu lại phân tâm, mắt cá chân dùng sức quá mạnh.

Cậu cảm thấy chỗ đó đau nhói, sau đó không còn cảm giác.

Tô Cách đau tới nhe răng ngồi xổm xuống, nắm lấy mắt cá chân, staff thấy không ổn liền chạy tới đỡ: “Tô Cách, cậu làm sao vậy?”

Tô Cách đâm kiếm giả xuống đất, cố gắng chống người dậy, trán bắt đầu đổ môi hôi lạnh: “Hình như tôi bị trật mắt cá chân rồi.”

Staff kiểm tra, chỗ đó đã sưng thành cục lớn.

“Chắc là lúc xuống dùng sức quá mạnh, tôi đã nhắc cậu nhiều lần rằng phải chú ý lực rơi mà… Hầy…” Thầy chỉ đạo võ thuật thở dài, tiến lên giúp cậu xoa bóp, mong là không tụ máu quá nhiều.

Đạo diễn qua xem, thầy nói: “Không nghiêm trọng, đến bệnh viện lấy chút thuốc, ngày mai có thể tiêu sưng.”

Cảnh của Tô Cách đành phải tạm dừng, để người đưa đến bệnh viện, một đường cậu đều không ngừng nói: “Rất xin lỗi… rất xin lỗi…”

Nhưng cũng là hết cách, đạo diễn dành phải tiếc nuối thở dài để cậu đến bệnh viện khám.

Hàn Vũ cũng lo nhưng bó tay vì cảnh của anh kế tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK