Vì vậy đã cố ý chuẩn bị một bàn tiệc chờ con trai về nhà quây quần.
Nghe được tiếng mở cửa, bà liền từ trong bếp ra đón, vừa thấy Tô Cách là mặt mày rạng rỡ, nhưng mắt thấy Trần Mục Dương lấp ló phía sau, nụ cười trở nên sượng sùng.
“Sao cậu ta cũng đến?”
“Trần Mục Dương… lo con đi một mình không an toàn nên mới đưa con về.” Tô Cách cẩn thận giải thích.
Bà Lâm nghĩ người ta cận thận đưa đón con bà, nếu mình cứ mặt nặng mày nhẹ thì không phải phép, sắc mặt mới thoáng hoà hoãn, nhưng vẫn cứng ngắc nói: “À, cảm ơn cậu.”
Trần Mục Dương cũng không để bụng đáp: “Cô ơi, mình không cần nói cảm ơn đâu ạ. Thật ra lần này con muốn đón năm mới cùng Tô Cách nên mới đến quấy rầy cô chú. Mong cô thông cảm ạ.”
“Cái gì? Cùng ăn Tết?”
Trước khi khởi hành, Tô Cách đã lường trước để chuẩn bị đối đáp, nhưng phản ứng của mẹ khiến cậu trong phút chốc không biết nói thế nào.
“Mẹ ơi… là thế này…” Tô Cách toát mồ hôi giải thích: “Bố mẹ Trần Mục Dương đều ở nước ngoài, mà người Tây đâu có ăn Tết như mình. Anh ấy lớn đến nhường này mà đón Tết chưa được mấy lần, mẹ nói mà xem, năm mới không được ăn cơm tất niên, cũng chẳng có quần áo mới, đáng thương biết bao… Nên con mới dẫn anh ấy về để trải nghiệm Tết cổ truyền tinh hoa dân tộc vui vẻ cỡ nào!”
Tô Cách thật sự vắt cạn ngôn từ, thêm mắm dặm muối làm bà Tô bùi tai tin sái cổ.
Bà cảm thấy Trần Mục Dương rất đáng thương, ậm ừ: “Ừ được rồi…”
Bà Lâm Phượng nhìn Trần Mục Dương, trong ánh mắt cũng mang theo mấy phần thương hại: “Ừm… Tiểu Trần à…”
Nghe bà thay đổi cách xưng hô mà Tô Cách nổi da gà đầy người, mặc kệ bản thân có đang đứng trước mặt mẹ cùng người yêu, khoa trương xoa xoa cánh tay.
Bà Tô lườm con trai rồi véo cậu một cái, áy náy nói với Trần Mục Dương: “Xin lỗi con, Tô Cách nhà cô thật là không có lễ phép, hẳn là đã gây nhiều rắc rối cho con rồi.”
Tầm mắt Trần Mục Dương vẫn giữ nguyên: “Không sao ạ, con đã quen rồi.”
Tô Cách hoàn toàn không có quyền được nói, cứ vậy để hai người kia tổng sỉ vả thẳng mặt, cậu lập tức xoay người đi xem TV với bố, chẳng thèm để ý Trần Mục Dương nữa.
Đến lúc dùng bữa, bà Tô mới kêu cậu đi bày bàn ăn, Tô Cách quay người tìm Trần Mục Dương mà chẳng thấy bóng dáng. Lại xoay trái ngó phải đều không tìm được người.
Cậu đứng dậy định gọi điện thì nghe thấy thấy chuông cửa.
Mở cửa liền thấy Trần Mục Dương xách bao lớn bao nhỏ đi vào: “Anh mua mấy thứ này từ lúc nào mà em không biết thế?”
Anh chất đồ ở cửa: “Em chỉ biết ăn thôi chứ có để ý đến cái gì đâu?”
Tô Cách bĩu môi, sao mà Trần Mục Dương đến nhà mình liền thành người giả trân, làm cái gì cũng như đang dìm hàng cậu, khiến cậu chỉ muốn trở thành người vô hình. Cậu mon men sờ đống đồ anh mang đến, đa dạng đủ mọi loại sâm, sừng hươu nhung bổ dưỡng, còn có cả hộp đựng trang sức từ thương hiệu nổi tiếng, lại lấp ló mấy cái máy tính bảng, thật sự rất là nhiều thứ lẫn lộn với nhau.
Tô Cách rút ra một cái Ipad: “Ơ! Đây là phiên bản mới nhất của năm nay nè! Em còn chưa mua được, cái này nhất định là của em.”
Có bàn tay đưa đến lấy lại: “Không phải cho em.”
“Thế thì cho ai?” Tô Cách bất bình hỏi.
“Cho mấy đứa nhóc đến chúc Tết.” Hoá ra Trần Mục Dương không chỉ sắm quà cho ông bà Tô, mà ngay cả lì xì, quà tặng cho họ hàng nhà cậu đều đã tươm tất, đúng là vạn năng!
Không biết nghĩ gì mà Tô Cách cười xấu xa: “Anh đến nhà em làm khách, theo lý thuyết cũng phải có quà cho em đúng không? Cái khác em không cần, cái này thôi là đủ.”
Nói rồi định vươn người cướp nhưng Trần Mục Dương nhanh nhẹn lùi lại. Tô Cách mất đà, không đứng vững liền ngã vào nguc anh, Trần Mục Dương thì dùng bên tay đang rảnh đỡ eo cậu: “Anh là khách, ừ?”, từ cuối cùng còn cố tình cao giọng.
Tô Cách nhận ra mình nói hớ, liền bụm miệng nhận sai: “Là em lỡ mồm, nhưng dù gì cũng là người cùng một nhà, anh càng phải có quà năm mới cho em mới đúng!”
Tô Cách liều ch3t không buông, mặt dày đòi quà, cuối cùng cái Ipad kia vẫn rơi vào tay cậu, người liền vui sướng chơi game.
Bà Tô nhìn đống quà tặng quý giá, có cái chỉ nghe tên chứ chưa thấy bao giờ, tất cả hiện tại đang xếp thành hàng trước mặt bà.
Ông Tô sờ chúng, cau mày hỏi: “Có ăn được không?” vừa nói vừa đưa lên mũi ngửi: “Không thơm tí nào! Tôi thích ăn socola cơ!”
Từ khi bị bệnh, khẩu vị của ông bắt đầu thích ăn đồ ngọt như trẻ con.
Vừa nhắc đã bắt đầu ăn vạ lăn lộn trên salon: “Tôi muốn ăn socola! Muốn ăn socola!!”
Tô Cách hơi lúng túng nhìn Trần Mục Dương rồi nhẹ nhàng dỗ dành ông:” Bố ơi, mai con mua cho bố được không? Hôm nay muộn lắm rồi…”
Bà Tô trừng mắt với chồng, nghiêm khắc nói: “Tiểu Trần có ý tốt mới tặng quà, ông còn đòi hỏi nữa, có còn biết phép tắc không?”
Bà vừa lên tiếng đã có tác dụng, ông Tô lập tức ngừng ăn vạ.
“Cơm có rồi, mau ra ăn thôi!” Ông ngoan ngoãn đứng lên, đi theo bà.
Tô Cách thoáng nhìn Trần Dương, cái gì cũng không nói.
Mãi cho đến lúc đi ngủ, bà Tô mới nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, nhà bà nhỏ nên không có phòng cho khách. Tô Cách và Trần Mục Dương… ngủ chung một phòng? Sau khi biết tình trạng quan hệ của hai người bà lại không yên tâm.
“Hai đứa…”
“Để cháu ngủ salon.”
“Không được! Ghế nhỏ như này em còn không nằm nổi thì sao anh vừa được?” Tô Cách là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Mẹ, để con với Trần Mục Dương ngủ chung giường. Bọn con đều là đàn ông, mẹ lo cái gì?”
“Vốn dĩ mẹ sẽ không lo, nhưng quan hệ của hai đứa như vậy sao mà không nghĩ được?” Bà Lâm Phượng trợn mắt.
“Vậy anh nằm đất.” Trần Mục Dương nói.
“Thế cũng phải nằm đất ở phòng con. Phòng nhỏ nhưng vẫn có máy sưởi. Phòng khách lạnh thế này… lỡ bị cảm thì sao?”
Bà Tô nghĩ một chút, cảm thấy con trai nói rất có lý, người ta từ xa đến nhà bà ăn Tết, còn mang theo bao nhiêu đồ quý mà để người ta ngủ phòng khách thì đúng là không phải phép.
Cuối cùng đành phải cùng Tô Cách đưa Trần Mục Dương vào phòng riêng, còn chu đáo trải mấy lớp chăn dày cho anh.
Tô Cách nhìn đống chăn dày dưới đất, cậu chọc chọc anh: “Ôi chà! Lấy lòng của anh xem ra có tác dụng phụ kìa, mẹ em đang muốn dùng chăn đè ch3t anh?”
“Cái thằng nhóc này! Nói linh tinh gì vậy?” Bà Tô vừa bước ra đã nghe thấy cậu nói, cụt hứng trách móc.
Tô Cách lè lưỡi không thở thêm câu nào.
Bà trải lớp cuối cùng, chỉnh chang lại một lượt mới vỗ tay hài lòng: “Được rồi, Tiểu Trần à, cô đã trải rất nhiều nệm, chắc chắn sẽ thoải mái như nằm giường!”
Anh gật đầu đáp: “Con cảm ơn cô.”
Bây giờ bà Tô mới xoay người ra ngoài, nhưng vẫn không quên dặn con trai: “Tô Cách! Con phải biết ý tứ nghe chưa, đừng có làm phiền người ta.”
Ý chính là cảnh cáo Tô Cách không được phát sinh hành động thân mật với Trần Mục Dương, cậu nhìn người yêu một cái, không đáp lời.
Sau khi bà Tô đi hẳn, Tô Cách mới nhỏ giọng bảo: “Em đi tắm.”
Đầu tóc ướt nhẹp đi ra liền thấy Trần Mục Dương đã nằm trên giường đất ngủ, bởi trong phòng có bật lò sưởi nên anh không đắp chăn, chỉ có duy nhất quần áo ngủ.
Sợ anh phong phanh ngủ sẽ không ngon, vốn muốn gọi đối phương nhưng lại nghĩ sáng sớm đã lái xe, lại còn lén chuẩn bị nhiều quà như thế, chắc đã phải cân nhắc rất nhiều, chưa kể còn phải lấy lòng phụ huynh nhà cậu, nhất định vô cùng mệt.
Nên cậu im lặng không đánh thức đối phương, chỉ khẽ khàng đắp cho anh chiếc chăn mỏng.
Đến đêm, Tô Cách cảm giác mình bị giam trong lồng nguc rắn chắc đến thở không nổi, mơ màng mở mắt để xem có chuyện gì xảy ra, liền bắt được tròng mắt đen láy sáng rực. À lại đến rồi… đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau khi làm vài việc khiến Tô Cách mệt muốn xỉu mới yên tâm nằm đất ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Cách tỉnh thì chỉ còn một mình cậu nằm trên giường, nệm dưới đất cũng chẳng có người.
Không biết Trần Mục Dương đã đi đâu từ sớm.
Cậu xoa đầu tóc bù xù rời giường, đẩy cửa ra khỏi phòng, liền thấy nhị vị phụ huynh với Trần Mục Dương đang ăn sáng. Tô Cách vừa xuất hiện thì sáu con mắt đều ghim chặt lên người cậu.
Tô Cách có chút bối rối, khó chịu trừng mắt với Trần Mục Dương đương nhìn mình bằng ánh mắt trêu chọc: “Sao anh không gọi em?”
“Trông em ngủ ngon quá nên muốn cho em nướng thêm một chút.” Anh cắn miếng bánh hành, cười cười trả lời.
“Tiểu Trần người ta sáng sớm đã đi mua đồ ăn với mẹ, còn con này, cứ ỳ trên giường giờ mới chịu dậy!” Nếu tạm quên đi mối quan hệ tình cảm của hai đứa, bà Tô càng nhìn càng thích Trần Mục Dương, chăm chỉ, hiểu chuyện, chưa kể còn rất đẹp trai, giơ tay nhấc chân đều quý phái, nhất định người nhà dạy bảo rất nghiêm, mà tiếc là…
Cơ mà nếu đổi góc nhìn mà suy xét, nếu con trai bà mang đến cửa một nàng dâu cá tính mạnh, thì không bằng cứ yêu đương với chàng trai biết điều hiếu thuận như này còn hơn.
Nào nào! Bà đang nghĩ cái gì kỳ cục vậy? Dù có thế nào, hương hoả nhà họ Tô không thể dừng, Trần Mục Dương có giỏi giang hơn thì sao, chuyện quan trọng nhất anh không làm được thì tất cả những ưu điểm đều không tính.
Bà Tô một mặt phức tạp nhìn hai chàng trai, Tô Cách bị mẹ nhìn đến xấu hổ, đành xoay người về phòng thay đồ rửa mặt.
Ông Tô gặp cho vợ cái bánh quẩy: “Ăn đi này.”
Bà nghiêng đầu cười với đầu phương, bắt đầu tập trung dùng bữa.
Sau bữa sáng, bà muốn dẫn Tô Cách đi mua quần áo mới. Tập tục nhà họ từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi dịp năm mới là bà sẽ mua đồ mới cho con trai.
Tô Cách vốn không muốn đi, mãi mới có dịp được nghỉ xả hơi, cậu chỉ muốn làm tổ trong nhà trọn hai ngày, mà ra đường chỉ sợ bị nhận ra, rất nguy hiểm nên càng không muốn ra khỏi cửa.
Nhưng mẹ nhất quyết kéo cậu đi mua quần áo, phái nữ chính là thích đi shopping. Mà phụ nữ đã kết hôn nếu không phải mua sắm cho chồng thì cũng là cho con.
Không chịu nổi mẹ vừa doạ vừa dỗ, Tô Cách hết cách đành phải đồng ý. Nhưng trước khi rời nhà phải võ trang đầy đủ, đội mũ cùng đeo kính đen, kéo cao cổ áo trông rất bí ẩn.
“Con định làm xã hội đen à?” Bà Lâm Phượng bất mãn nhìn cậu.
“Mẹ, con phải nguỵ trang. Con trai mẹ dù không phải ngôi sao nổi tiếng nhưng vẫn có người biết đến. Hôm trước con đi mua đồ ăn với mẹ, suýt bị nhận ra, may mà con thông minh chạy nhanh.”
Nghĩ lại mà sợ, Tô Cách rùng cả mình.
Sau đó hỏi Trần Mục Dương có muốn đi không, anh vuốt cằm nghĩ một chốc rồi lắc đầu từ chối.
Tô Cách rất hào hứng kêu với mẹ: “Mẹ ơi! Trần Mục Dương cũng muốn đi!”
- -----oOo------