• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta làm bạn cùng bàn đi.”

Ngày đầu tiên khai giảng lớp 5, đám học sinh tiểu học đeo cặp sách trên lưng đứng dưới bảng thông báo của trường bàn tán ríu rít. Trương Gia Vũ từ trong đám đông len ra, vẻ mặt hớn hở, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.

Tôi gật đầu: “Tốt quá!”

Lúc này, tôi và các bạn cuối cùng được xếp vào một lớp, nguyên nhân nói ra hơi thê thảm.

Lần thi cuối kỳ vừa rồi, điểm toán của cả lớp đều thảm không nỡ nhìn, gần một nửa học sinh trượt. Thầy cô ở phòng giáo vụ cuối cùng ra quyết định, những học sinh không đạt yêu cầu môn Toán đều bị lưu ban, vì vậy lớp 5 chúng tôi bây giờ bị thu hẹp lại thành một lớp, điều cực kỳ hiếm thấy ở trường tiểu học Hạ Thời.

Có người nói lỗi là do giáo viên ra đề, đề khó vượt qua trình độ trung bình của học sinh, vì vậy mới khiến một nửa học sinh không đạt yêu cầu.

Cũng có người nói, lớp học sinh này nền tảng quá kém, cho dù lần này may mắn qua được thì cuối cùng cũng bị chặn ở ngưỡng cửa cấp 2.

Có người lén nói, là do giáo viên toán Trương Văn dạy không tốt, ông thích lấy gậy trúc đánh tai học sinh, có thể đánh hỏng tai nhiều học sinh rồi… Nói chung là có rất nhiều ý kiến.

Trong kỳ thi bi thảm đó, có một người lại vượt qua thành công khiến tất cả mọi người phải lau mắt mà nhìn. Người này chính là kẻ gây rối số một trong lớp, học sinh lưu ban Châu Kiệt Thụy. Điểm thi toán Châu Kiệt Thụy được 60 điểm, vừa đạt điểm tiêu chuẩn, mà những người học giỏi hơn Châu Kiệt Thụy rất nhiều là Giải Thần Hoan và Ngụy Linh Linh lại ở lại lớp.

Vi Vi không tin, “Tên này trước giờ lên lớp có nghe giảng bài đâu, sao có thể thi được 60 điểm? Có phải thầy chấm sai không? Hay là cậu ta lén lấy bài thi sửa điểm?”

Lâm Lỗi cũng không tin: “Tớ nghi ngờ cậu ta gian lận.”

Nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể phỏng đoán như vậy, cũng không thể đưa ra bằng chứng xác thực nào.

“Được rồi, các bạn học, hôm nay chúng ta sẽ tổng vệ sinh trước, quét dọn sạch sẽ trong ngoài lớp học, đừng để góc chết nào.”

Cô chủ nhiệm trẻ mới đến đứng trên bục giảng nhẹ nhàng nói mấy câu, rất nhiều người còn chưa nghe rõ được cô nói gì, vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao.

Đổng Mẫn đỏ mặt, nâng tông giọng lên nói lại lần nữa, lúc này mọi người mới có thể nghe thấy. Mọi người đồng loạt ngước nhìn cô chủ nhiệm mới, cảm thấy cô rất đẹp.

“Vậy bây giờ cô sẽ theo danh sách lớp để phân chia nhiệm vụ lao động, mọi người im lặng chú ý nghe nhé.”

Nghe nói Đổng Mẫn mới tốt nghiệp đại học không lâu, cô được tỉnh phân công về dạy học ở trường chúng tôi. Thoạt nhìn cô là người dịu dàng, hoàn toàn khác với cô chủ nhiệm Bạch Tố Ni cũ của chúng tôi. Lần đầu tiên làm giáo viên chủ nhiệm, cô căng thẳng siết chặt danh sách lớp, phân công nhiệm vụ lao động.

Tôi và Trương Gia Vũ phụ trách lau kính, Vi Vi và Lâm Lỗi lau bàn, Ngưu Thụy và Vương Viện quét rác, Châu Kiệt Thụy bị xếp đi đổ rác. Những học sinh khác múc nước, lau bảng, còn ra ngoài vườn làm cỏ, nhặt rác… Tóm lại cô sắp xếp hợp lý, mọi người đều ngoan ngoãn thực hiện, không ai phản đối.

Châu Kiệt Thụy tiếp tục phát huy bản lĩnh quậy phá của mình, lúc xách túi rác cố tình xoắn tới xoắn lui làm rác rơi vãi khắp sàn, làm mấy bạn quét sàn phải quét lại lần nữa.

Trương Gia Vũ bê đến một chậu nước, ném giẻ bẩn vào, vắt khô rồi đưa tôi.

Lớp kính trong lớp tích tụ bụi suốt kỳ nghỉ đông nên rất bẩn, tôi lau mạnh các góc cạnh, ngay cả khung cửa sổ cũng không tha, mãi đến khi nước trong chậy trở nên trong dần thì kính mới có vẻ rõ ràng sáng sủa.

“Lý An Tĩnh, cậu xuống đi.” Trương Gia Vũ đột kéo ống quần tôi.

Tôi đang vội lau kính, không quay đầu lại: “Tớ chưa lau xong chỗ này, xuống làm gì.”

“Cậu cứ xuống trước đi.” Cậu ấy gần như năn nỉ, lông mày nhíu chặt lại, lúc này tôi mới miễn cưỡng nhảy từ trên bàn xuống.

“Nói đi, sao cậu lại muốn tớ xuống?” Tôi nhìn cậu ấy hỏi.

Cậu ấy lặng lẽ kéo tôi vào góc, nói nhỏ vào tai tôi: “Phía sau quần cậu hình như có vết máu, có phải bị thương không?”

Tôi giật mình, che mông lại: “Thật sao?! Không thể nào?” Sau đó không biết do tác động tâm lý hay sinh lý mà tôi cảm thấy có một chất lỏng từ đâu đó trong người mình ào ạt chảy ra.

Dưới sự bảo vệ của Trương Gia Vũ, tôi vội vàng chạy đến nhà vệ sinh nữ, phát hiện cậu ấy nói không sai, phía sau quần tôi có một vệt máu rất lớn, như thể ai đã bôi cả gói tương cà vào đấy.

Không phải tôi mắc bệnh nan y gì chứ? Có thể chết không? Nghĩ đến đó, nỗi đau khổ trong lòng tôi ập đến mãnh liệt như sông cuộn biển gầm. Xét cho cùng, mẹ chưa từng giảng dạy cho tôi về kiến thức kinh nguyệt thông thường, mà lúc đó sách giáo khoa cũng chưa đề cập đến những kiến thức đó, các bạn trong lớp càng ngậm miệng không nói, cảm thấy nữ sinh có kinh nguyệt là một chuyện khó có thể mở miệng.

Trương Gia Vũ ở bên ngoài, thấy tôi bên trong đã lâu không ra, lại ngại đến gần nhà vệ sinh nữ, chỉ có thể đứng bên nhà vệ sinh nam hỏi vọng qua tường, “Lý An Tĩnh, cậu không sao chứ? Có cần đưa cậu đến bệnh viện không?”

Tôi gần như suy sụp, khóc kêu: “Làm sao bây giờ? Máu tớ sắp chảy hết ra rồi.”

Trương Gia Vũ nghe tôi khóc càng sốt ruột: “Cậu đừng khóc, đừng lo, mình đi tìm cô giáo.”. Truyện Trinh Thám

Tôi ngồi xổm trong WC, nhìn vết máu trên quần, trước mắt hiện lên cảnh Lâm Nguyệt Như chết trong phim truyền hình trên TV. Cô ấy và Lý Tiêu Dao đến tháp quỷ giải cứu Triệu Linh Nhi, Nguyệt Như bị một tảng đá rơi trúng đầu, tuy rằng Kiếm Thánh đã âm thầm thông báo kết cục, trong thế giới tiên kiếm, nhất định phải có người hy sinh. Nhưng sự hy sinh ấy khiến người ta cảm động rơi lệ, cũng làm người ta vĩnh viễn nhớ đến cái tên Lâm Nguyệt Như. Còn tôi thì sao? Nếu tôi cứ thế chết đi, còn mấy người nhớ đến tôi? Có phải thực sự tôi sẽ như lời mẹ nói, biến thành nắm đất vàng, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này?

Trương Gia Vũ chạy như bay đi tìm cô chủ nhiệm. Cô Đổng Mẫn biết chuyện thì giao cho lớp trưởng và ủy viên lao động tiếp tục giám sát tình hình trực nhật, cô theo Trương Gia Vũ đến nhà vệ sinh trong thời gian ngắn nhất có thể.

“Lý An Tĩnh, em… sao lại buồn vậy?”

Tôi bất lực thở dài, không còn hy vọng gì với sự sống của mình, ai oán nhìn cô Đổng Mẫn nói: “Máu em chảy ra hết rồi, không còn cứu được nữa, làm phiền cô gặp người nhà em thì nói giúp em một tiếng, em yêu họ.”

Đổng Mẫn trong nháy mắt hiểu ra tình huống của tôi, cô mỉm cười vuốt tóc tôi: “Mấy đứa bé này thật buồn cười, yên tâm đi, em còn có thể cứu được.”

Lời nói của cô chắc chắn đã cho tôi một liều động lực mạnh mẽ, bốc cháy lên hy vọng được tái sinh, tràn ngập cảm kích mà nhìn cô.

Sau đó, Đổng Mẫn bảo tôi đợi trong nhà vệ sinh một lát, lúc cô quay lại thì cầm một miếng băng vệ sinh và một chiếc áo len dệt kim. Cô nói đây là phản ứng bình thường của thời kỳ kinh nguyệt của con gái, là việc cần thiết phải trải qua trong quá trình trưởng thành phát dục, bảo tôi không cần lo lắng, không cần sợ hãi, còn nói đây có ý nghĩa là tôi đã trưởng thành. Cô kiên nhẫn dạy tôi cách sử dụng băng vệ sinh, buộc chiếc áo len trên bụng tôi, phần áo rũ xuống vừa vặn che đi vết máu trên quần tôi.

Cô Đổng Mẫn nắm tay tôi đi vào văn phòng cô, đó là một căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông được bài trí đơn giản, ấm cúng, có bàn làm việc, kệ sách, một chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi. Trên cửa sổ có một hàng cây xanh, trong lọ thủy tinh có mấy bông hoa màu hồng nhạt, tôi đứng đó hơi ngại ngần, không dám tùy tiện ngồi xuống vì sợ làm bẩn ghế.

“Em ngồi đây trước đi, cô đi rót cho em ít nước ấm.” Đổng Mẫn mang một chiếc ghế nệm cho tôi ngồi xuống.

“Nhớ là trong kỳ kinh nguyệt uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi nhiều, tránh những loại thức ăn có tính kích thích như ớt, kem và đồ linh tinh. Ngoài ra, tuần này tiết thể dục em cũng cố gắng không đi tập.”

Đổng Mẫn nhanh chóng đưa cho tôi một ly nước ấm, còn lấy trong ngăn kéo ra hai quả táo đỏ, “Em ăn cái này để bổ máu.” Tôi vừa nghe đến “bổ máu”, lập tức nuốt hai quả táo đỏ thẫm, muốn mau chóng bù lại lượng máu đã chảy ra ngay.

Không bao lâu, Trương Gia Vũ xuất hiện ở cửa văn phòng, tay cầm một chiếc quần, là quần của tôi. Mặt cậu ấy đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.

“Khá nhỉ, bạn học Trương Gia Vũ, nhanh thế đã chạy về đến rồi, sau này có thể đại diện lớp mình tham gia nội dung điền kinh trong đại hội thể thao nha.” Cô Đổng Mẫn mỉm cười, đóng cửa lại, kéo rèm để tôi thay quần sạch vào.

Hôm đó trên đường đi học về, tôi với Vi Vi và Lâm Lỗi nói về chuyện kỳ sinh lý này. Lâm Lỗi không hề ngạc nhiên, cô ấy nói chị hai cô, Lâm Lam, đã nói với cô việc này từ sớm, còn trữ rất nhiều băng vệ sinh ở nhà. Vi Vi lại rất ngạc nhiên, tò mò đuổi theo tôi hỏi: “Kinh nguyệt? Mỗi tháng đến một lần à? Có đau không?”

Tôi lắc đầu, hoàn toàn không cảm thấy có gì khó chịu, nếu không phải có Trương Gia Vũ nhắc thì thậm chí tôi cũng không biết mình đến tháng.

“Cô Đổng Mẫn nói tùy từng người, có người sẽ đau bụng.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Vi Vi trắng bệch sợ hãi: “Đáng sợ vậy sao? Tớ sợ đau lắm, xem ra làm con trai vẫn tốt hơn, không cần bị phiền phức như vậy.”

Lâm Lỗi lẩm bẩm: “Con trai có gì tốt, tớ không thích con trai.” Giọng cô ấy rất nhỏ, chúng tôi cũng không quá xem trọng, cho rằng cô ấy chỉ nói qua, không ai biết đây là lời chân thật nhất của Lâm Lỗi.

“Có điều hai người các cậu thật sự chưa đến kinh nguyệt sao?” Tôi hơi lo lắng, dù gì thì chúng tôi cũng bằng tuổi nhau, theo như cách cô Đổng Mẫn nói thì họ cũng nên có rồi.

Vi Vi và Lâm Lỗi cùng lắc đầu.

“Lớp mình chỉ có mình tớ thôi sao?” Nghĩ tới đây tôi vô cùng lo lắng, sau này tôi đi WC thế nào? Những em học sinh lớp dưới chắc chắn sẽ cười nhạo tôi. Nhà vệ sinh trường tôi là xây theo kiểu cũ, không có vách ngăn, là loại dãy hố công cộng dài, học sinh không hề có sự riêng tư, bảo tôi làm trò thay băng vệ sinh trước bao nhiêu em gái nhỏ kia thì còn khổ sở hơn thi cử gấp vạn lần.

“Có lẽ Ngưu Thụy cũng có, có lần tớ nhìn thấy cậu ấy cầm băng vệ sinh trong WC.” Lâm Lỗi nói.

Nghe vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở phào, chỉ cần có người đồng hành thì dù khó khăn đến đâu thì chuyện sẽ không quá khó khăn để chấp nhận.

Về đến nhà, tôi nói với mẹ và bà nội chuyện đến kỳ kinh nguyệt của mình. Bà nội nấu một nồi nước gừng đường đỏ cho tôi uống, mẹ ra ngoài mua cho tôi một gói băng vệ sinh, lại nói ngắn gọn đại khái những việc cần lưu ý, cũng tương tự như những gì cô Đổng Mẫn đã nói.

Ngày hôm sau trong lớp làm lao động, tôi cảm giác không được khỏe, không muốn đứng lên hoạt động, chỉ muốn nằm bẹp ra bàn. Trương Gia Vũ ngồi cùng bàn giúp tôi xin giáo viên cho nghỉ, đưa cho tôi một viên kẹo bơ cứng thỏ trắng.

Khi các bạn khác mang theo dụng cụ lao động ra sân thể dục, tôi đóng cửa lớp, nằm ghé vào bàn nghỉ ngơi.

Trong mơ hồ có người đẩy mạnh cửa lớp đi vào, động tĩnh lớn vậy đánh thức tôi.

“Lý An Tĩnh, thảo nào tui nói không thấy bà đâu, hóa ra bà lười biếng trốn trong lớp! Tui đi mách thầy giáo.” Châu Kiệt Thụy vác chổi vào, gõ mạnh lên bàn tôi.

Tôi yếu ớt trừng cậu ta: “Cậu đừng nói bừa, tớ không khỏe đã xin thầy nghỉ.”

Châu Kiệt Thụy hừ mũi: “Người tui cũng không khỏe, sao thầy không cho tui nghỉ, đúng là bất công.”

Không ngờ Châu Kiệt Thụy thật sự đi tìm thầy giáo, cậu ta ấm ức nói mình không khỏe, không hiểu tại sao thầy không cho cậu ta về nhà nghỉ. Thật ra đấy chỉ là cái cớ, cậu ta muốn xin nghỉ về nhà chơi game. Thầy Cao Lượng là người từng trải sa trường, trước mặt mọi người vạch trần ý đồ Châu Kiệt Thụy: “Người em không được khỏe? Có muốn đến phòng y tế trường không? Nói thầy Chu tiêm cho một mũi.”

“Vậy sao Lý An Tĩnh không tới phòng y tế tiêm?”

“Em tranh luận với tôi rất có sức mà, đâu có vẻ thân thể không thoải mái.” Thầy Cao Lượng vươn tay xách cổ áo Châu Kiệt Thụy, nhìn qua hố cát phía góc đông sân thể dục, “Qua bên đó thụt dầu 50 cái, tôi thấy sức khỏe em không tốt có lẽ do ngày thường ít vận động.”

Châu Kiệt Thụy không phục, mạnh miệng nói, “Em cảm thấy không khỏe.”

Thầy Cao Lượng vốn tàn nhẫn, nói ít làm nhiều, không lên tiếng nữa mà xách Châu Kiệt Thụy đến phòng y tế, đích thân “tọa trấn”, bảo bác sĩ Chu kiểm tra sức khỏe cho cậu ta.

Sau buổi lao động, người tôi vẫn rất khó chịu, cảm thấy không trụ nổi đến lúc tan học. Vi Vi với Nhị Lỗi khuyên tôi nên về nhà. Trương Gia Vũ dùng máy bàn ở cửa hàng tạp hóa gọi điện thoại cho mẹ tôi, bà đang tăng ca ở nhà máy, xung quanh tiếng máy ồn ào, nói chuyện mơ hồ tiếng được tiếng mất, cả buổi không nghe nổi bà nói gì. Ba tôi thì mấy hôm nay đang chạy xe ở ngoài, phải ngày mốt mới có thể về.

“Hay là mình đưa cậu về.” Trương Gia Vũ buông điện thoại xuống, chủ động đề nghị.

“Không được, cậu còn phải học, hơn nữa tớ đi không nổi, cậu đưa về bằng cách nào?”

“Mình có thể cõng cậu.” Trương Gia Vũ dứt khoát.

Khi chúng tôi đang loay hoat không biết làm thế nào để đưa tôi về nhà thì cô Đổng Mẫn tinh ý phát hiện ra tình hình của tôi. Cô bảo tôi đến giường nhỏ trong phòng cô nằm nghỉ. Tôi không thoải mái, không có thời gian do dự thì đã bị Trương Gia Vũ và Vi Vi dìu đến phòng cô Đổng Mẫn.

Giường cô mềm mại, nằm rất dễ chịu, còn có thể nghe mùi hoa thoang thoảng. Tôi gối lên gối cô, đắp chăn của cô, nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi.

Sau đó cậu tôi đi xe máy đến trường đón tôi, cậu đứng bên ngoài nói chuyện với cô chủ nhiệm Đổng Mẫn. Nắng đầu xuân rực rỡ xuyên qua lớp kính, chiếu vào hàng cây xanh trên cửa sổ. Tôi ngồi dậy, nhìn bóng dáng cao to đẹp trai của cậu qua cửa sổ, rồi lại nhìn vẻ đẹp dịu dàng của cô Đổng Mẫn, ngay lúc đó tôi nảy ra một ý tưởng to gan: Nếu cô Đổng Mẫn có thể trở thành mợ của tôi thì tốt biết mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK