Kỳ thi kết thúc là đến cuối tuần, sinh nhật Lâm Lỗi. Bà Lưu lúc thái thịt vô tình làm đứt tay nên không thể nấu ăn. Lâm Lam bận ôn thi đại học nên ở lại trường không về, chỉ đưa cho Lâm Lỗi một bộ sách toán có cả lời giải của Vương Hậu Hùng làm quà sinh nhật. Bà Hoàng Thục Nhã nấu một bàn đồ ăn, gọi đám trẻ trong ngõ cùng đến ăn sinh nhật Lâm Lỗi. Dù có bạn bè và thức ăn ngon xung quanh nhưng mặt Lâm Lỗi vẫn không vui, vẻ mặt cô không có cảm xúc gì, thổi tắt nến, ngay cả ước nguyện cũng không muốn cầu nguyện.
“Nhị Lỗi, cậu mau ước gì đi, điều ước ngày sinh nhật chắc chắn sẽ thành sự thật.” Vi Vi giục.
“Tớ không có nguyện vọng gì, hay là tặng cho cậu đi.”
“Sao mà được, sao cậu lại không có ước mơ gì chứ?”
Lâm Lỗi nghĩ nghĩ, nói to: “Hy vọng chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
Vi Vi vội lấy tay bịt miệng Lâm Lỗi lại: “Trời ạ, Nhị Lỗi, ước nguyện là phải giữ trong lòng, nói ra mất linh.”
Lâm Lỗi nhìn mắt Vi Vi, trong lòng thầm ước, hy vọng ông trời có thể nghe thấy.
Châu Kiệt Thụy chờ hết kiên nhẫn, vỗ bàn giục: “Mau cắt bánh kem đi, tui thèm sắp chết rồi.”
“Ông đừng có kêu gào.”
Vi Vi cố tình cắt miếng nhỏ nhất cho cậu ta, Châu Kiệt Thụy chỉ ăn một miếng rồi cầm phần bánh còn lại ụp lên mặt Vi Vi, làm mặt cô dính đầy bơ trắng.
“Hahahahahaha.” Châu Kiệt Thụy đắc chí cười to, nhìn Vi Vi bị xấu mặt là thú vui lớn nhất của cậu ta, cho dù bây giờ là học sinh cấp 3 thì thói quen trêu chọc người khác của cậu ta vẫn không thay đổi.
“Châu Kiệt Thụy! Ông muốn chết phải không!” người thích đẹp như Vi Vi sao có thể chịu nổi việc mình biến thành con mèo hoa, cô nắm một miếng bánh lên đuổi theo Châu Kiệt Thụy chạy khắp nhà. Thế nhưng lại bất cẩn đập mớ bánh kem kia lên mặt Ngưu Thụy. Ngưu Thụy lại đuổi Vi Vi chạy, sau đó chúng tôi cùng gia nhập trận chiến bánh kem.
Một cái bánh kem ngon lành biến thành công cụ chiến đấu, bà Hoàng Thục Nhã nhìn thấy bảo chúng tôi phí phạm, dọa sau này sinh nhật không mua bánh kem cho chúng tôi nữa.
Kẻ đầu têu Châu Kiệt Thụy nghe vậy thì vội vàng: “Cô ơi, là lỗi của con, phần bánh kem còn lại con bao hết, đảm bảo không phí miếng nào.”
Châu Kiệt Thụy mới nói xong, Vi Vi đã đổ một thìa ớt sa tế lên phần bánh kem còn lại, đắc ý nhìn Châu Kiệt Thụy: “Cho ngài thêm ít gia vị, ngài chậm rãi thưởng thức nhé.”
Châu Kiệt Thụy gần như nuốt nước mắt mà ăn hết mớ bánh kem trộn sa tế kia, may có Ngưu Thụy tốt bụng ăn phụ cậu ta, nếu không đêm nay cậu ta đừng mơ đến việc về nhà.
Lâm Lỗi mang quà quay về nhà.
Căn nhà tối đen như mực, bà Lưu không có nhà. Lâm Lỗi đem quà lên phòng của mình trên lầu hai, từ từ mở từng món ra. Có một khối rubik mới, hộp bút viết, đĩa trò chơi, bánh kẹo ăn vặt và một chiếc kèn harmonica xanh lá cây.
Lâm Lỗi cầm chiếc kèn harmonica lên, dùng tay vuốt ve hoa văn trên mặt, đây là chiếc kèn Vi Vi dùng tiền tiết kiệm nhờ người mua từ Thượng Hải về. Cô muốn mua một chiếc gống hệt chiếc kèn của Lâm Lỗi trước đây nhưng mẫu đó không còn sản xuất, Vi Vi đành chọn một mẫu có màu sắc kiểu dáng tương tự.
Bà Lưu từ ngoài về, nhìn thấy lầu hai sáng đèn thì biết con gái út đã về. Bà đẩy cửa vào bằng một tay, xách thịt bò vào bếp, đeo bao tay cao su không thấm nước, bắt đầu lách cách leng keng bận rộn.
Hơn mười phút sau, bà Lưu hướng lên lầu hai hét to: “Nhị Lỗi! Xuống ăn tối.”
Lâm Lỗi đang thổi kèn harmonica trong phòng, nghe tiếng bà Lưu gọi, miễn cưỡng đáp: “Con no rồi, mẹ tự ăn đi.”
Bà Lưu đã bỏ nhiều công sức để làm bữa ăn này, bánh kếp đường đỏ đã nhồi bột từ nửa đêm hôm qua, thịt bò cũng là ban nãy bà đi bộ hơn 2km mua về. Bà nghĩ con gái thứ ba cũng đã trưởng thành, hối hận trước đây mình không quan tâm nhiều đến nó, muốn cố gắng bù đắp phần nào, xem như tấm lòng của người làm mẹ. Nhưng bà không ngờ đứa con gái thứ ba này lại không hề cảm kích, lập tức nổi giận.
“Lâm Lỗi! Con xuống ngay đây cho mẹ!” Bà Lưu chống nạnh, tiếng hét giận dữ vang ra ngoài cửa làm Châu Kiệt Thụy tình cờ đi ngang qua rụt người lại sợ hãi.
Lâm Lỗi mất kiên nhẫn đặt kèn harmonica xuống, đẩy cửa giận dữ xuống lầu, mắt nhìn vào tường: “Con ăn no rồi.”
Bà Lưu định nói chuyện tử tế với con gái, dù gì nay cũng là sinh nhật cô, thế nhưng bà không kiềm được cơn nóng giận của mình, những lời nhẹ nhàng khi ra khỏi miệng biến thành giọng điệu hung dữ: “Mẹ không cần biết con no hay không, bây giờ ngồi xuống ăn cho mẹ, ăn không hết thì đừng nghĩ đến việc lên đi ngủ!”
Lâm Lỗi giống tính mẹ, cũng là người bướng bỉnh, chịu ngọt không chịu sẵng. Ngày sinh nhật mỗi năm, tâm trạng cô đều cực kỳ tệ, không thể nói cụ thể là vì sao, nhưng mà là nhìn gì cũng thấy không vừa mắt, tính tình cũng nóng nảy hơn bình thường nhiều, đụng trúng là như đụng phải bom.
“Không ngủ thì không ngủ.” Lâm Lỗi ném lại những lời này rồi rời khỏi nhà.
Bà Lưu nhìn bánh nướng đường đỏ, thịt bò trộn được chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn, giận đến run người, bà lao ra cửa hét lên: “Đủ lông đủ cánh rồi phải không? Dám cãi lại mẹ, có bản lĩnh thì đừng quay lại!”
Lâm Lỗi quần áo mỏng manh đi trong ngõ ngỏ tối tăm, nghe tiếng hét phía sau, cô cau mày khổ sở, tay đút túi quần lầm lũi đi về phía trước, không biết đi đâu nhưng tóm lại không muốn về nhà.
Vi Vi ra ngoài đổ rác, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi trong ngõ, tò mò gọi: “Nhị Lỗi?”
Lâm Lỗi quay đầu nhìn Vi Vi, cô đơn, bất lực.
Vi Vi thả rác trong tay xuống, chạy đến trước mặt Lâm Lỗi: “Sao cậu lại ở đây một mình? Mặc phong phanh thế không lạnh sao?”
Lâm Lỗi không lên tiếng, chỉ ôm lấy mình tủi thân.
Vi Vi dẫn Lâm Lỗi về nhà, tìm một bộ đồ ngủ hình chibi Maruko trong tủ ra: “Nhị Lỗi, cậu mặc bộ này được không?”
Lâm Lỗi lắc đầu: “Có màu khác không?”
“Không, đồ ngủ của tớ toàn màu hồng.”
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Lỗi có vẻ không tin, Vi Vi mở tủ ra cho cô xem, cả một tủ đầy màu hồng, Lâm Lỗi nhìn đến hoa mắt. Vi Vi lấy bộ đồ đó cho cô là loại kiểu dáng thông thường nhất, còn lại thì toàn đáng yêu, quá bắt mắt.
“Vậy… tớ mặc đồ của mình.”
“Không được, ở nhà tớ phải nghe tớ, tắm rửa xong thay đồ ngủ mới được ngủ giường tớ.”
Lâm Lỗi ở nhờ nên không lay chuyển được Vi Vi, vươn tay nhận bộ đồ ngủ màu hồng Maruko, đi vào nhà tắm như đi tới nơi hành quyết.
Cô tắm xong ra ngoài thì Vi Vi đã nằm trên giường đọc truyện. Lâm Lỗi lấy khăn tắm quấn người để đỡ xấu hổ, lần đầu tiên mặc loại quần áo thế này cô thấy không được tự nhiện, rất muốn tìm một khe nứt trên đất chui vào.
Vi Vi ngẩng lên nhìn Lâm Lỗi mới tắm ra, hô to: “Chà! Nhị Lỗi, cậu mặc đồ này đáng yêu quá. Đúng là bản sao Maruko, tớ phải chụp lại tấm hình làm kỷ niệm, để gửi cho Tĩnh Tĩnh xem.” Nói rồi cô đi tới tủ đầu giường tìm máy ảnh Polaroids.
“Không được.” Lâm Lỗi chui vào chăn nhanh như chớp, lấy chăn che mặt.
Vi Vi dễ gì bỏ qua cơ hội tốt thế này, cô chui vào chăn nhất quyết lôi Lâm Lỗi ra ngoài, hai người giằng co trong chăn, chiếc giường lò xo kêu kẽo kẹt, ồn đến mức bà Hoàng Thục Nhã bên cạnh sang gõ cửa.
“Vi Vi, con quậy gì trong phòng vậy? Sao ồn thế?”
Vi Vi lập tức yên lặng, cô ghé vào người Lâm Lỗi, nín thở: “Không có gì đâu mẹ, mẹ đi nghỉ đi, con ngủ ngay đây.”
Bà Hoàng Thục Nhã nheo mắt, “Được rồi, các con đi ngủ sớm đi. Nhị Lỗi à, cô mới nói với mẹ là tối nay con ở lại đây, chị ấy lo lắng đi tìm con khắp nơi đấy.”
“Dạ.” Lâm Lỗi lên tiếng, hơi ngạc nhiên.
Bà Hoàng rời đi, Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Lỗi ở sát bên đầy ý xấu: “Nhị Lỗi, cậu đừng hòng chạy nữa.”
Vi Vi còn chưa kịp mở máy ảnh, Lâm Lỗi đã kéo chặt cô đến trước mặt, “Nhị Lỗi? Cậu… làm gì cậu mà kéo mạnh vậy? Tớ chỉ chụp tấm ảnh thôi mà.”
Lâm Lỗi nắm tay Vi Vi, hai người đối mặt, hơi thở quyện vào nhau, không khí tràn ngập hơi ấm nóng.
Mắt Vi Vi mở to, cô mỉm cười: “Nhị Lỗi, sao mặt cậu đỏ vậy? Cậu xấu hổ à?”
Tim Lâm Lỗi đập thình thịch điên cuồng, rốt cuộc cô không thể kiềm nén ngọn lửa trong lòng, nhắm mắt lại, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa nhẹ nhàng hôn lên môi Vi Vi.
Vi Vi không trốn tránh, thậm chí cô còn đáp lại nhiệt tình hơn cả Lâm Lỗi, giống như đứa trẻ con nếm thử điều gì mới mẻ. Sau khi kết thúc thản nhiên cảm thán: “Hóa ra hôn môi cảm giác thế này, cũng chả có gì đặc biệt.”
Lâm Lỗi nằm cạnh Vi Vi, không thể đè nén được tâm trạng kích động trong lòng, cô mò mẫm tìm tay Vi Vi, muốn giữ mãi tay cô.
“Chậc… Nhị Lỗi cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu nha, người ta chỉ phối hợp với cậu một tí.” Vi Vi vô tình quay lưng lại, tưởng tượng cảnh mình với nam thần hôn môi.
Cơ bản là cô không để nụ hôn này trong lòng, chỉ cảm thấy Lâm Lỗi tâm trạng không tốt nên cần an ủi, con gái với nhau nắm tay ôm nhau là chuyện bình thường, từ nhỏ tới lớn, các cô là bạn bè thân thiết như hình với bóng, là chị em không có gì giấu nhau, là người bạn tâm giao tri kỷ. Thích nắm tay cùng đi WC, cùng đi dạo phố, cùng chia sẻ phiền não, cùng khóc cùng cười, cho dù là hôn môi nhau cũng không có gì lạ. Ít nhất thì Vi Vi nghĩ vậy.
Mặc dù vậy, Lâm Lỗi đã rất thỏa mãn, đêm đặc biệt này đáng được khắc sâu trong trí nhớ, trân trọng trong suốt những năm dài tháng rộng sau này.
Danh Sách Chương: