• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ giải lao giữa giờ, Lâm Lỗi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Vi Vi, từ sau khi cô ngồi bàn đầu đến giờ càng bất tiện để trò chuyện.

Lâm Lỗi đã vẽ nhiều phác họa về Vi Vi, có hình cô tựa vào bàn ngủ, có hình cô đang nhìn ra cửa sổ, có hình đang đùa giỡn với bạn cùng bàn… Lâm Lỗi thích mọi dáng vẻ của cô, âm thầm thu thập mọi thứ, quan tâm đến từng cử chỉ, hành động, cất giấu nơi cô ấy không nhìn thấy.

“Nhị Lỗi? Bà vẽ gì đấy?” Lý Tuyết nghiêng người ra trước, nhiều chuyện hỏi.

Lâm Lỗi vội vàng lấy tay áo che sổ nháp lại, “Không có gì.”

Lý Tuyết nhìn chằm chằm vào phần lộ ra trong vở nháp của Lâm Lỗi: “Thật sự không có gì?”

Lâm Lỗi dứt khoát dùng cả hai tay che lại vở nháp, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lý Tuyết, Lý Tuyết sợ không dám nhiều chuyện nữa.

Tiếng loa trong phòng bắt đầu phát ra âm thanh u u thử mic, sau đó là giọng nam quen thuộc cất lên: “Chào các bạn, hôm nay tôi là phát thanh viên, Trương Gia Vũ đến từ lớp 12/1. Hôm nay tôi sẽ đọc một bài viết xuất sắc với tựa đề “Người bạn tốt nhất của tôi”, tác giả là Triệu Vi Vi lớp 12/7.”

Đây là sáng tác được thầy Cao Minh đề cử cho đài phát thanh trường trước khi đi, đây cũng là sáng tác hay nhất Vi Vi từng viết, theo như lời cô nói thì đây là cảm xúc thật.

Lâm Lỗi và tôi đều căng tai ra lắng nghe thật kỹ, nghĩ xem ai mới là người bạn thân nhất của Vi Vi?

“Yên tâm đi.” Vi Vi đi tới đặt một gói bánh quy lên bàn tôi và Lâm Lỗi. “Tớ đây chắc chắn sẽ đối xử công bằng.” Vi Vi cười lấy nhét một miếng bánh quy vào miệng Lâm Lỗi.

Lâm Lỗi ngây người, máu trong người cô như đông cứng lại, cô nín thở nhìn Vi Vi bằng ánh mắt phức tạp.

“Aaa… Nhị Lỗi, cậu há miệng ra đi chứ, tay tớ sắp tê rồi nè.”

“Ừm.” Lâm Lỗi cúi mắt, há miệng cắn miếng bánh quy mà Vi Vi đút cho.

Vi Vi lại lấy thêm miếng bánh khác đút vào miệng tôi, an ủi: “Tĩnh Tĩnh, cậu đừng lo, bài này tớ chia làm hai phần, phần đầu nói về Lâm Lỗi, phần sau là nói về cậu.”

Tôi cố ý liếc nhìn Lâm Lỗi, cô đang chậm rãi nhai miếng bánh quy trong miệng, không hiểu sao trên mặt lại có vẻ hơi thất vọng.

Tối đó, ký túc xá nam phía đối diện đột nhiên ầm ĩ, học sinh reo hò, la ó ồn ào, những trái tim tuổi trẻ hừng hực nhiệt huyết chạy liên tục trong bóng đêm. Mãi đến khi dì quản lý ký túc xá và người của đội bảo vệ chạy tới mới ngăn được trận cuồng nhiệt này. Cuộc sống cấp ba buồn tẻ nhàm chán, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là đủ đốt cháy ngọn lửa sức sống bừng bừng trong đám học sinh, người thích xem náo nhiệt càng nhiều không đếm xuể.

Khi chúng tôi còn đang thắc mắc chuyện gì xảy ra bên ngoài, Lý Tuyết đẩy cửa phòng nhìn chúng tôi đầy phấn khích: “Trời ơi! Mấy bà biết chuyện gì không?”

Tôi, ll, Vi Vi và Ngưu Thụy cùng nhìn Lý Tuyết, cô tỏ ra thần bí, mười giây sau cũng không nói.

“Bà nói nhanh đi! Rốt cuộc là chuyện gì?” Mấy người chúng tôi đồng loạt thúc giục.

Lý Tuyết lại chỉ nhìn Vi Vi, “Vi Vi, tui nói bà đừng đau lòng quá nhé.”

Vi Vi không hiểu: “Liên quan gì tới tui?!”

Lý Tuyết trầm tư thở dài, nói ra một tin chấn động: “Trần Hi tỏ tình với một người.”

Trần Hi chính là nam thần mà trước kia Vi Vi thường nhắc đến. Vi Vi đã từng cố gắng tạo nhiều cơ hội để gặp cậu ta, nếu không phải có thầy Cao Minh xuất hiện làm dời đi sự chú ý của Vi Vi thì chắc hẳn cô ấy còn tiếp tục theo đuổi Trần Hi.

Lý Tuyết nói xong nhìn thẳng Vi Vi chờ đợi xem phản ứng của cô ấy.

Vi Vi thả lỏng vai, khinh thường: “Phùuu, tui còn tưởng chuyện gì chứ! Cậu ta tỏ tình với ai?”

Mặt Lý Tuyết càng phấn khích hơn, cô nói: “Mấy bà tuyệt đối không thể nào đoán ra được.”

Dương Phàm đang vùi đầu học tập lúc này cũng nổi lòng hiếu kỳ, cô kéo tấm rèm bông che giường ra, giục: “Cậu nói nhanh đi, đừng làm mất thời gian của mọi người, đúng là rề rà.”

Lý Tuyết hắng giọng, hai tay ôm ngực như tuyên bố một bí mật động trời: “Cậu ta tỏ tình với Trương Gia Vũ.”

Chậc!

Hả?!

Không đời nào?

Lý Tuyết, bà có lầm không?!

Đừng nói bừa!

Mất năm phút để từ bàng hoàng đến nghi ngờ, rồi đến từ từ chấp nhận, trong năm phút ấy tâm tình của tôi như chơi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống không thể nào diễn tả được.

Vi Vi mắng nhỏ một tiếng, cùng Lâm Lỗi nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ an ủi.

Dương Phàm tiếp tục tám chuyện với Lý Tuyết bên cạnh: “Cậu ta sao lại thích con trai chứ?! Tui đúng là không thể nhìn ra được. Sau đó thì sao hả? Sau khi cậu ta bày tỏ thì Trương Gia Vũ phản ứng thế nào? Cậu ấy có đồng ý không?”

Lý Tuyết: “Ặc… trưởng phòng đại nhân, bà nghĩ vớ vẩn gì vậy hả?! Trương Gia Vũ người ta là con trai thẳng chính tông, đương nhiên là không đồng ý rồi.”

Dương Phàm: “Vậy cậu ấy trả lời thế nào?” trí tò mò của học sinh giỏi áp đảo người thường chúng tôi, thực hiện tinh thần đập nồi dìm thuyền, hỏi đến mọi khía cạnh như trong việc học.

Lý Tuyết không tận mắt chứng kiến, chỉ nghe đồn nên thêm mắm thêm muối nói: “Cậu ấy rất uyển chuyển, có lẽ vì sợ Trần Hi tổn thương, dù gì thì bên cạnh có nhiều người nhìn như thế mà.”

Dương Phàm: “Cậu ấy uyển chuyển đáp thế nào?”

Lý Tuyết nhớ lại: “Trương Gia Vũ nói ‘hôm nay không phải ngày Cá tháng tư’, còn nói Trần Hi biết chọn thời gian để đùa…”

Dương Phàm nghe xong hơi thất vọng: “Haizz, tớ còn tưởng có thể nhìn thấy hai chàng đẹp trai bên nhau chứ, Trần Hi lại bị từ chối, thế mà lại có người từ chối nam thần đẹp trai như vậy…”

Lý Tuyết: “Trưởng phòng đại nhân, thật ra ngờ bà lại là một hủ nữ.” (Hủ nữ, gọi đầy đủ là Hủ nữ tử (腐女子, ふじょし, Fujoshi), dùng cho các nhân vật nữ trong truyện tranh Nhật Bản, mà các nhân vật này lại thích BL (Boy’s love), và cũng có người lại thích GL (Girl’s love) sống trong mơ tưởng tình yêu giữa nam với nam và giữa nữ với nữ. Đây là một từ Nhật gốc Hán, bắt nguồn từ cách dùng của người Nhật (tức từ chữ Hán Nhật – Kanji). Chữ Hủ (腐) trong từ Hủ nữ (腐女) nghĩa gốc chữ Hán là “cổ hủ” (rất cũ, cổ lỗ sĩ, lạc hậu), nhưng do đây là từ Hán Nhật nên nghĩa trong tiếng Nhật lại là “vô phương cứu chữa”, “hết cách”, “bó tay”. Cách gọi này hài hước trào lộng vì trong tiếng Nhật phát âm giống từ Phụ nữ tử (妇女子 – nghĩa là phụ nữ)(ふじょし – Fujoshi). https://vi.wikipedia.org/wiki/Fujoshi

Dương Phàm liếc xéo Lý Tuyết rồi lại kéo rèm bông lại, tiếp tục tiến vào trạng thái chăm chú học tập, không tham dự cuộc thảo luận của chúng tôi.

Lý Tuyết hưng phấn nói chuyện không ngừng đến khi tắt đèn, ba chúng tôi chìm vào suy nghĩ riêng mình, phớt lờ những đề tài Lý Tuyết đưa ra, chỉ có Ngưu Thụy thỉnh thoảng đáp lại một tiếng để trả lời Lý Tuyết.

Đêm đó ba chúng tôi đều mất ngủ. Lâm Lỗi là vì Vi Vi, Vi Vi là vì thầy Cao Minh và Trần Hi, còn tôi lại vì Trương Gia Vũ.

Cả đêm không ngủ ngon, suốt ngày thứ sáu đầu óc cứ hơi choáng váng, cố gắng vượt qua nhờ ly café đen to Dương Phàm tài trợ. Mãi đến khi tiết học cuối cùng kết thúc, đầu óc tôi mới chợt tỉnh táo lại.

“Tĩnh Tĩnh, cậu phải nắm chắc cơ hội, không ngờ Trương Gia Vũ lại được lòng người như thế, trai gái đều ưng!” Vi Vi ngồi sau xe Lâm Lỗi, lo lắng nói.

Tôi siết chặt quai cặp, lòng nặng trĩu thở một hơi dài, vừa bối rối vừa thấp thỏm. Tôi thường cảm thấy Trương Gia Vũ thích tôi, nhưng trong một lúc nào đó lại cảm thấy cậu ấy chỉ xem tôi là một người bạn thân bình thường. Tôi sợ nếu bày tỏ lòng mình quá sớm thì sẽ mất đi người bạn này, cũng sợ ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, chúng tôi đang là học sinh 12, ai cũng gánh áp lực nặng nề, không còn tâm trí, thời gian để nghĩ những thứ khác ngoài việc học.

“Hê! Trương Gia Vũ, cậu đến chờ Tĩnh Tĩnh à?”

Vi Vi đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng lên thấy Trương Gia Vũ đang vịn xe đạp đứng dưới gốc cây liễu gần cổng trường.

Trên đường lớn, xe tải chạy liên tục tung lên những trận bụi mù mịt, mà Trương Gia Vũ đẹp trai đứng đó yên lặng như một khung cảnh tuyệt đẹp. Tóc cậu ấy rất đẹp, một bên vai đeo chiếc ba lô đen, vẻ hờ hững không che giấu được khí phách thiếu niên.

“Đi thôi!” Trương Gia Vũ như bình thường, vỗ vỗ yên sau ra hiệu tôi ngồi lên.

Tôi đi về trước, vịn xe đạp nhảy lên, Trương Gia Vũ dấn mạnh bàn đạp, đạp xe trên con đường tơ liễu bay đầy, Lâm Lỗi chở Vi Vi theo sau chúng tôi.

Vi Vi không kiềm được hỏi: “Trương Gia Vũ, nghe nói cậu được chàng đẹp trai Trần Hi tỏ tình, cảm giác thế nào?”

Trương Gia Vũ rất thản nhiên đáp: “Không có cảm giác gì cả, chắc cậu ấy nói đùa thôi, không chừng là chơi ‘thật – thách’ bị thua. Lần trước Lục Kiều thua còn hôn lão đại ký túc xá của tụi mình kia.”

Khi đó ký túc xá nam rất chuộng trò “thử thách – thật lòng”, đủ thứ trò kỳ quái nên họ không còn kinh ngạc nữa.

Lâm Lỗi lại rất nghiêm túc: “Không hẳn, nếu cậu ấy nghiêm túc thì sao?”

Vi Vi cười to: “Nếu Trần Hi nghiêm túc thì có lẽ sẽ phải nhanh chóng chuyển trường, Đoạn Đoạn không cho phép chuyện đó xảy ra đâu! Nhưng nếu có một nam thần đẹp trai như thế nói với tớ, chắc chắn tớ sẽ đồng ý, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ chối nha!”

Lâm Lỗi nghe Vi Vi nói xong thì mím môi không nói tiếp.

Vi Vi lại hỏi Trương Gia Vũ: “Tớ nói này Trương Gia Vũ, cậu có thích ai không?”

Tôi vội nháy mắt ra hiệu với Vi Vi, nhắc cô đừng hỏi thêm nữa, nhưng Vi Vi không nghe tôi, nhất định hôm nay phải hỏi được kết quả.

Ngay lúc tôi đứng ngồi không yên, Trương Gia Vũ lại gật đầu: “Có.”

Tim tôi như dồn lên tận cổ, càng hồi hộp càng kích động đến mặt đỏ bừng, may là ngồi sau nên không bị cậu ấy thấy, không thì xấu hổ không biết phải làm sao.

Vi Vi nhân cơ hội “rèn sắt khi còn nóng”: “Chàaaa! Có tiện tiết lộ chút thông tin không?”

“Các cậu có quen.” Trương Gia Vũ rất bình tĩnh.

“Quào!” mắt Vi Vi sáng lên, nhìn tôi đầy ý xấu, tựa như muốn nói: “Tĩnh Tĩnh, người đó là cậu nhỉ.”

“Tụi mình quen à? Tên gì ha?”

Trương Gia Vũ thả chậm tốc độ xe, im lặng mười mấy giây tựa như lấy can đảm nói: “Cô ấy là…”

“Hello! Chào mấy người đẹp! Sao không đợi tôi với!”

Nửa chừng nhảy ra một Lục – Trình Giảo Kim – Kiều, cực kỳ đúng lúc cắt ngang lời Trương Gia Vũ, cũng cắt ngang sự mong đợi hồi hộp của tôi.

Đây là lần thứ hai, tôi thực sự thực sự cạn lời.

Lục Kiều đạp chiếc xe đạp leo núi mới của cậu ấy chạy như bay, mạnh mẽ gia nhập đội chúng tôi: “Mấy người đi nhanh quá vậy! Hôm nay muốn đến quán nhà tôi ăn gì không?”

Vi Vi tức tối: “Dọa chết người rồi, sao cậu như hồn ma vậy, ăn gì mà ăn? Chúng tôi đang vội về nhà đây.”

Lục Kiều cảm thấy không được hoan nghênh, rất tủi thân: “Hôm nay sinh nhật tôi, mời các cậu ăn bữa cơm không được sao, mẹ tôi nói bà chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon chỉ chờ các cậu qua đó.”

Im lặng một lát, cuối cùng mọi người vẫn mềm lòng. Dù sao cũng là sinh nhật cậu ấy, chúng tôi đạp xe đến quán của mẹ Lục Kiều, cùng cậu ấy đón một sinh nhật sôi động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK