• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, nhóm chúng tôi càng ngày càng ít gặp nhau. Hai năm đầu còn có thể tụ tập khi nghỉ hè nghỉ đông, sau khi Lâm Lỗi chính thức nhập ngũ làm bộ đội đặc chủng thì chúng tôi không còn tụ tập đông đủ được nữa.

Việc học Trương Gia Vũ rất bận rộn, hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong phòng thí nghiệp vật lý, cậu thành công gia nhập đội ngũ cận thị, mỗi lần về đều phải đi thay kính mới. Quanh năm không ra nắng nên da cậu càng trắng, trắng hơn cả tôi với Vi Vi, cũng càng đẹp trai hơn.

Cuộc sống của Vi Vi ở thẩm mỹ viện không suôn sẻ, bạn cùng phòng không dễ sống chung nên cô đành phải dọn ra ngoài ở, lại vì tay nghề nấu ăn kém mà khi nấu ăn suýt tí đốt cả nhà, bà Hoàng sợ tới mức phải dọn đến ở cùng một thời gian, cầm tay chỉ việc mà dạy Vi Vi nấu ăn.

Châu Kiệt Thụy rốt cuộc thi đậu vào một trường cao đẳng ở kỳ thi đại học lần thứ ba, hơn nữa còn vô cùng trùng hợp mà thành đàn em của Ngưu Thụy.

Cuộc sống ở Bắc Kinh của tôi rất bình thường, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị Lục Kiều “quấy rầy”, anh chàng thực sự rất kiên nhẫn, tôi từ chối khéo từ chối thẳng rất nhiều lần nhưng anh chàng vẫn thay đổi đủ mọi cớ đến trường tìm tôi, mua đồ ăn cho bạn cùng phòng tôi, khiến bạn cùng phòng đều xem cậu ấy là bạn trai tôi.

Có lúc muốn đồng ý với cậu ta nhưng mỗi khi hạ quyết tâm, trong đầu lại hiện lên bóng dáng người kia, như thế thì đồng ý cũng không công bằng với Lục Kiều…

Bị tôi từ chối liên tục đến lần thứ 13, rốt cuộc Lục Kiều không nhịn được hỏi: “Lý An Tĩnh, dù gì cậu cũng phải cho tôi lý do đi, tại sao? Tại sao cậu không thể chấp nhận tôi?”

“Thật sự xin lỗi, tôi có người mình thích rồi.” Trong chuyện tình cảm tôi phải thành thật thẳng thắn.

Giọng Lục Kiều đã lộ ra cảm giác bất lực sâu sắc: “Người cậu thích là Trương Gia Vũ sao?”

Không biết sao cậu ấy biết được, chẳng lẽ vì tôi luôn dò hỏi tình hình gần đây của Trương Gia Vũ?

“Đúng vậy, là cậu ấy.” Tôi cũng không còn gì để phủ nhận.

Lục Kiều thở dài buồn bã, trầm ngâm: “Tại sao lại là cậu ấy!”

Sau đó, Lục Kiều biến mất trong quãng thời gian dài. Đến khi gặp lại cậu ấy trong một cuộc tụ họp năm mới. Hôm đó là mùng 2 Tết, nhóm bạn học cấp 3 chúng tôi rủ nhau ăn lẩu, đến giữa bữa thì Lục Kiều thong thả đến, còn dẫn theo một cô bé rất đáng yêu, nói là đàn em thời tiểu học của mình.

Vi Vi liếc mắt nhìn qua là biết, trêu ghẹo: “Ai chà! Cái lão đàn anh già này lại lừa gạt hãm hại đàn em nhỏ.”

Lục Kiều vội vàng bịt tai cô bé kia lại, nói với Vi Vi: “Triệu Vi Vi, cậu đừng nói lung tung, cái gì mà lừa, đây là bạn gái tôi.”

Vi Vi nhìn cô bé kia, lại nhìn Lục Kiều: “Thật không? Cậu đừng gây họa cho em bé người ta đấy.”

Lục Kiều liếc xéo Vi Vi: “Đừng lo hão, cậu tự quản lý mình cho tốt đi, nghe nói gần đây cậu bị người ta đá?”

Mặt Vi Vi đỏ lên: “Nói bậy, rõ ràng là tớ đá người ta, làm gì có chuyện người khác đá bà đây.”

“Xí, cậu cứ khoác lác đi.” Lục Kiều cố ý khịa Vi Vi, lại nhìn tôi hỏi: “Lão Lục đâu? Sao không thấy người?”

Trương Gia Vũ bị thầy giữ lại trường, bảo là đang chuẩn bị cho một dự án nghiên cứu khoa học, bận đến mức ăn ngủ cũng phải tính giờ.

Châu Kiệt Thụy: “Không hổ danh trùm học, cảm giác cậu ấy còn bận hơn cả hồi cấp 3, chắc không còn thời gian yêu đương. Cuộc sống đại học không phải để tận hưởng sao, cớ gì khiến mình sống mệt như vậy, đúng là không thể nào hiểu nổi.”

Ngưu Thụy gắp một miếng óc heo cay cho Châu Kiệt Thụy: “Nhân lúc còn nóng ăn đi, bổ não.”

Châu Kiệt Thụy: “Hớ, sao tôi phải bổ não, thông minh…”

Ngưu Thụy nhét thẳng miếng óc heo vào miệng Châu Kiệt Thụy, cậu ta la oai oái vì nóng. Châu Kiệt Thụy thở phì phì cho bớt nóng, cố tình ra vẻ tủi thân: “Tôi đâu có đắc tội cậu mà hại tôi như vậy.”

Ngưu Thụy bó tay với cậu ta, lấy coca mà cậu ta thích rót đầy ly cho cậu ta.

Tiếng chuông điện thoại vang dội vọng ra từ túi xách Vi Vi, cô lẩm bẩm: “Ai mà phiền thế, quấy rầy người ta ăn uống.” Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, Vi Vi lập tức cười tươi rói: “Nhị Lỗi nè! Cô ấy gọi video!”

Chúng tôi vui vẻ hẳn, cuộc sống trong quân đội của Lâm Lỗi gần như cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, cả năm rồi chúng tôi không gặp cô ấy, cũng không biết một mình cô ấy ở bên ngoài có ổn không.

Video được kết nối, giọng nói vang dội của Lâm Lỗi từ màn hình truyền ra, cô nói với Vi Vi: “Cục cưng, tớ nhớ cậu muốn chết!”

“Chúng tớ cũng rất nhớ cậu!” Vi Vi nói to, tiện thể quay màn hình qua chúng tôi.

Mọi người nhìn thấy Lâm Lỗi mặc quân phục oai hùng đều thốt lên: “Nhị Lỗi, cậu ngầu quá!”

“Đúng đó đúng đó, tớ là con gái mà nhìn thấy còn động lòng!”

“Trong quân đội sống rất vất vả phải không, cảm giác cậu gầy hẳn.”

Lâm Lỗi đứng trên một mảnh đất sa mạc hoang tàn vắng vẻ, cô cười: “Đương nhiên là vất vả rồi, mỗi ngày phải huấn luyện ngoài trời hơn mười mấy tiếng đồng hồ, ở đây WC rất thô sơ, sáng tớ đi tiểu mà bị cơn gió quỷ thổi làm đổ cả tường, may mà bên cạnh không có ai chứ không tớ không biết chui đi đâu.”

Vi Vi không thể tưởng tượng được sống trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, cô lo lắng hỏi: “Vậy tường đổ có trúng cậu không?”

Lâm Lỗi lắc đầu, hờ hững: “Chuyện nhỏ, cái tường đó chỉ là một tấm ván bỏ đi, không làm tớ bị thương.”

“Vậy cậu cũng phải chú ý cẩn thận, ván cửa đập trúng người cũng rất đau.”

Thời gian sử dụng điện thoại có hạn, Lâm Lỗi nói ngắn gọn với chúng tôi vài phút rồi cúp máy đi tập hợp. Trước kia chúng tôi đều không ai hiểu tại sao một cô gái như cô lại nhập ngũ để chịu khổ, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Lỗi lựa chọn cuộc sống mà cô muốn, từ nhỏ cô đã bị choáng ngợp trước cảnh diễu binh hoành tráng, muốn học quyền anh, muốn trở thành một nữ quân nhân dũng cảm… muốn trở thành anh hùng trong mắt Vi Vi.

Sau cuộc gọi video với Lâm Lỗi, đề tài từ Trương Gia Vũ lại chuyển đến tôi.

Ngưu Thụy nhiều chuyện: “Tớ nói Tĩnh Tĩnh này, cậu ở Bắc Kinh đó, bên ấy chắc chắn trai đẹp chất lượng cao rất nhiều, sao không nghĩ đến việc có một người bạn trai?”

Châu Kiệt Thụy hiện lên ý không vui: “Người đẹp trai nhất ngồi cạnh cậu.”

Ngưu Thụy không để ý đến cậu ta, tiếp tục hỏi: “Thầy chủ nhiệm lúc đó đã nói, thời cấp 3 đừng yêu, đến khi học đại học thì tính, chưa kể đại học là nơi nhân tài ưu tú cả nước tụ về, có nhiều sự lựa chọn hơn thời trung học.”

Mức độ khó chịu của Châu Kiệt Thụy lại tăng lên, cậu cắt ngang Ngưu Thụy: “Cô Ngưu, có thể đưa tôi ít giấm không?”

“Hả… Cậu mới cho giấm mà? Cho nhiều giấm vậy không sợ chua quá sao?”

Tôi nén cười, “Ngưu Thụy, cậu nhanh lên, Châu Kiệt Thụy người ta thích ăn giấm.”

Ngưu Thụy tức giận ném chai giấm cho Châu Kiệt Thụy, hỏi tiếp: “Tĩnh Tĩnh, cậu phải nắm bắt thời cơ, thời đại học không yêu đương sau này sẽ hối hận.”

Châu Kiệt Thụy chua chát: “Đàn chị nói rất có lý, nhưng sao chị không tự nói mình trước đi.”

Ngưu Thụy: “Hôm nay cậu sao vậy, cứ thích nói xen vào, phiền ghê.”

Châu Kiệt Thụy mất kiên nhẫn, nói thẳng ra làm tim tôi đập dồn dập: “Tớ nói cậu đấy Ngưu Thụy, Lý An Tĩnh người ta không yêu thì liên quan gì tới cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra Trương Gia Vũ thích Lý An Tĩnh, lựa chọn tốt như vậy ở ngay trước mắt thì cần đến trường đại học tìm sao? Đúng là…”

Ngưu Thụy kinh ngạc nhìn tôi, gật gật đầu: “Thảo nào, tớ nghĩ sao cậu ấy lại đối xử tốt với cậu như thế, thì ra…”

Lúc này Lục Kiều hiếm thấy bổ sung một câu: “Tôi cảm thấy cậu với lão Lục rất xứng đôi, hai người tranh thủ thời gian, đừng bỏ lỡ.”

Tôi ngẩng lên nhìn Lục Kiều, trên mặt cậu là vẻ thản nhiên, bình tĩnh từ tận đáy lòng.

Liên hoan kết thúc, tôi về nhà một mình lại bị mẹ sai đi mua nước tương. Tôi xách chai nước tương thong thả đi về quầy bán quà vặt, ánh trăng chiếu sáng con đường nhỏ một màu sáng bạc lấp lánh.

Một bóng người vội vã đằng xa khiến tôi chú ý, cậu ấy đeo chiếc ba lô to, đang chào hỏi mấy người lớn ở cửa quầy bán quà vặt. Đến gần, nghe được giọng cậu, tim tôi run lên, hóa ra là Trương Gia Vũ, sao cậu lại về.

Cậu cũng nhìn thấy tôi, sải bước đi đến, mỉm cười với tôi.

Chai nước tương trên tay tôi suýt rơi xuống đất, đỏ mặt hỏi: “Là cậu thật sao? Sao đột nhiên cậu lại quay về, không phải là có thí nghiệm quan trọng sao?”

Trương Gia Vũ bình thản: “Giáo sư tạm thời bố trí đi công tác, đúng lúc đi ngang qua bên này nên về nhà.”

“À.”

Nhưng tôi đâu biết đằng sau cách nói bình thản của Trương Gia Vũ là bôn ba đầy khúc ngoặt bất ngờ. Vì để có thể quay về gặp mặt, cậu thức suốt đêm hoàn thành thí nghiệm, mua vé máy bay loại vé tạm thời, lại bị đến trễ do thời tiết xấu, cậu lặn lội đường xa vội vã trở về, nửa đường vì quá buồn ngủ mà suýt quá trạm dừng.



Không ngờ sau 3 năm mỗi người một ngả chúng tôi lại đoàn tụ.

Vì đất khách cộng với việc học vô cùng bận rộn, tôi và Trương Gia Vũ đã xa nhau một thời gian. Sau khi suy nghĩ, hai chúng tôi đều muốn dành ra một không gian riêng, cũng để sau này gặp lại sẽ tốt hơn.

Quê chúng tôi sắp bị phá bỏ di dời, cha mẹ gọi điện thoại cho chúng tôi bảo sắp xếp thời gian về thăm nhà cũ, nhìn lại nơi chúng tôi lớn lên lần cuối cùng.

Người trở về đầu tiên là nhân viên khảo cổ Lâm Lam, chị cầm theo xẻng Lạc Dương, cẩn thận khảo sát xung quanh tìm kiếm dấu vết văn vật cổ. Bà Lưu đi theo sau con gái thứ hai lải nhải không ngừng, “Lam Lam à, con mới về thì vào nhà nghỉ ngơi một lát, mẹ nấu cho con cả bàn đồ ăn ngon.” (Xẻng Lạc Dương được phát minh bởi Li Yazi, một người dân làng gần Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc vào đầu thế kỷ 20 và dần được cải tiến cho các thế hệ sau. Xẻng Lạc Dương là một biểu tượng của các công cụ khoan khảo cổ học của Trung Quốc. Nó được sử dụng rộng rãi sớm nhất trong việc cướp mộ, và sau đó trở thành một công cụ khảo cổ.)

Lâm Lam cơ bản không bận tâm: “Ai dà, mẹ ơi đây là công việc của con, ở đây chính là vùng đất phong thủy của các đế vương khanh tướng, phía dưới không chừng có rất nhiều ngôi mộ cổ được chôn cất bên dưới, con phải khảo sát kỹ, không để người đội thi công phá hủy mất.”

“Nhưng con đã xin nghỉ mà, khó lắm mới về nhà một chuyến đừng bận tâm đến công việc nữa, cẩn thận kẻo mệt chết.”

Lâm Lam sờ lớp đất trên xẻng, nói khẽ: “Mẹ về nghỉ ngơi trước đi, xong việc con sẽ về.”

Nhưng bà Lưu không chịu, lâu lắm rồi bà không gặp con gái thứ hai, muốn dành mọi thời gian để xem con gái cưng có mập lên không, có phải lại phơi nắng đen thêm không, tiện thể quan tâm chuyện tình cảm của cô.

Người về tiếp sau đó là Triệu Phi. Anh xin giám đốc bệnh viện nghỉ phép, xách theo chiếc vali to quay về. Vừa vào nhà đã đi thẳng vào phòng ngủ, đem tất cả truyện tranh, băng đĩa mà anh sưu tầm từ bé vào vali, sợ ba anh xem mớ gia tài này của anh là đồ phế phẩm đem vứt đi.

Hoàng Thục Nhã trời chưa sáng đã bận rộn trong bếp, hầm xương sườn, làm vằn thắn, lấy cả nồi sắt chuyên dụng cho Tết đem ra sử dụng.

Viên Phương vào thành phố mua đùi gà và bánh kem dâu tây Trương Gia Vũ thích ăn, sinh viên đại học năm 2 Trương Gia Như và ba Trương Phong đi siêu thị mua sắm một đống đồ ăn vặt và trái cây.

Mẹ tôi còn tuyệt hơn, ba ngày trước đã ở nhà làm nhân, gói ba loại nhân bánh bao, cho vào túi kín cấp đông, để khi tôi đi thì mang theo.

Nhiều bánh bao như vậy đủ tôi ăn cả tháng.

Sau khi làm phiên dịch cabin, tôi ít về nhà hơn. Tôi bắt taxi về đến đầu thôn, cây hòe càng già hơn, gốc cây bị sâu đục rỗng thành một cái hốc nhỏ, bảng hiệu quầy quà vặt bị gỡ mất, bà chủ ngồi ở cửa cắn hạt dưa, nhìn thấy tôi thì cười nói: “Tĩnh Tĩnh về rồi à, một năm không gặp lại đẹp hơn, con gái 18 thay đổi lớn thật.”

Tôi chào hỏi mọi người gặp trên đường, cuối cùng xách túi xách đi qua con đường làng thật dài về đến cửa nhà.

Chiếc ghế đá quen thuộc bên ngạch cửa vẫn bóng loáng như cũ, nhưng mà bà nội đã vĩnh viễn rời xa chúng tôi, nghĩ tới đó mũi tôi cay sè, nước mắt ứa ra. Bà nội thân yêu nhất của tôi cuối cùng không thể chờ đến khi tôi làm ra tiền, không thể chờ tôi đưa bà đi tham quan Thiên An Môn, đi xem Tử Cấm Thành, leo Vạn lý trường tành. Ba an ủi nói bà nội chỉ là lên thiên đường bầu bạn với ông nội, khi bà ra đi rất bình an, đây được xem là một đám tang vui.

Em trai đã trưởng thành một chàng thanh niên, cao hơn tôi cả cái đầu, cúi người từ phòng ra: “Chị, sao về không báo trước để em ra đón chị.”

Tôi lấy bánh với quà đưa cho em: “Đồ của chị không nhiều, tự bắt xe về được rồi.”

Ba bưng đến đĩa dưa hấu đỏ mới cắt: “Tĩnh Tĩnh, rửa tay ăn dưa hấu, đây là dưa từ Tân Cương nên ngọt lắm.” Tóc ông lại bạc thêm nhiều, đứng cạnh em trai thì nhìn càng già hơn rất nhiều.

Em trai khẽ làu bàu: “Dưa hấu này ba cương quyết đợi chị về mới được ăn, em cứ sợ nó hỏng luôn rồi.”

“Thằng nhóc thối, nói bậy không, dưa hấu này rất ngọt lại nhiều cát.”

Tôi cầm miếng dưa lên, cắn vào giữa, ba nói không sai, dưa hấu này vừa ngọt vừa cát.

Khi Vi Vi về, trong thôn xôn xao, mọi người sôi nổi bàn tán: “Có diễn viên nổi tiếng vào làng.”

Khu vực xa xôi này của chúng tôi sao lại có diễn viên nổi tiếng đến, nghĩ thôi cũng thấy không thể.

Tôi cầm dưa hấu ra cửa, nhìn thấy một cô gái ăn mặc trang điểm vô cùng thời trang bị người trong thôn vây quanh. Cô mặc chiếc váy liền thân hở vai, đeo kính mát, trang điểm kỹ càng, phong thái phi phàm, nhìn kỹ đúng là giống diễn viên. Tôi đến gần vài bước nhìn kỹ mặt cô gái này mới phát hiện đó là Vi Vi.

“Vi Vi!” Tôi hét to.

Cô gái thời trang kia tháo kính râm ra, liếc nhìn tôi, sau đó kích động như trẻ con mà chạy đến ôm lấy tôi, “Tĩnh Tĩnh, đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu quá.”

Tay tôi còn cầm dưa hấu, sợ dơ váy trắng của Vi Vi nên đành giang tay ra cho cô ấy tự ôm.

Chúng tôi còn đang ôm chặt nhau thì một “anh bộ đội” trẻ tuổi oai hùng xách một chiếc túi quân đội màu xanh lục đi về phía chúng tôi. Người đó bước đi nhanh nhẹn, sống lưng thẳng tắp, mấy đứa trẻ bên đường nhìn thấy người đó thì còn ra hình ra dạng giơ tay chào theo nghi thức.

Là Lâm Lỗi.

Cô đặt túi xách xuống, cởi mũ rất ngầu, vuốt mớ tóc mái ướt đẫm sang một bên, búng ngón tay về phía chúng tôi đầy vang dội.

Tôi phấn khích dùng tay không cầm dưa hấu vỗ vỗ vai Vi Vi.

Vi Vi quay đầu nhìn lại, ánh mắt đầu tiên thấy Lâm Lỗi thì ngẩn người.

Người mặc quân phục đẹp trai oai vệ trước mặt này chính là chị em tốt Lâm Lỗi mà cô ngày đêm mong nhớ. Vi Vi thận trọng dụi dụi mắt, nhìn Lâm Lỗi mỉm cười với mình mà vô thức ngưng thở.

Thất thần trong khoảnh khắc, nhưng cô nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Lỗi, đưa tay chạm mặt cô ấy.

“Nhị Lỗi! Trời ạ! Cậu trở nên đẹp trai thế này, có thể làm thần tượng biểu diễn được đấy.”

Lâm Lỗi bị Vi Vi sờ soạng ngứa hết mặt nhưng không cự tuyệt, dịu dàng vỗ vai Vi Vi: “Vi Vi, cậu đẹp quá, tựa như tiên nữ giáng trần vậy.”

Tôi đứng đó như bóng đèn thừa thãi, “Hai người các cậu đúng là mắc ói, một người đẹp trai một người đẹp gái, đều là ngôi sao nổi tiếng, thôi thì cùng nhau ra mắt công chúng đi.”

Vi Vi tiếp lời: “Tớ thấy được nha, Tĩnh Tĩnh, hay là cậu làm đại diện cho chúng tớ đi, vậy thì ba đứa mình có thể cùng kiếm được nhiều tiền, làm việc cùng nhau, quá tuyệt luôn.”

Tiếng xe máy đột ngột vang lên chói tai làm tôi sợ mất hồn, phản ứng đầu tiên của Lâm Lỗi bịt tai Vi Vi lại, sợ âm thanh đó làm phiền cô.

Châu Kiệt Thụy mặc áo thun trắng rộng thùng thình, ngừng xe trước mặt chúng tôi, một tay tháo mũ bảo hiểm, hất tóc vẻ soái ca.

“Mấy người đẹp, ai muốn ngồi xe mô tô của tôi? Có thể chở mấy cậu đi miễn phí.”

Vi Vi thắng thừng: “Châu Kiệt Thụy, cậu có bệnh hả? Bấm kèn to muốn thủng màng nhĩ tớ đây này.”

“Nếu không phải tại ba cậu đứng giữa đường thì tớ cũng lười bấm kèn.”

Ngưu Thụy thở hổn hển theo sau, Châu Kiệt Thụy vừa nhìn thấy cô lập tức ngoan ngoãn ngay, cười nịnh nọt: “Bà xã, sao em lại ra đây, không phải bảo em nằm yên ở nhà sao.”

“Còn nằm nữa là em nổi mốc lên mất.” Ngưu Thụy với cái bụng hơi to lên mỉm cười hàn huyên với chúng tôi.

Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy đã sớm ngày gạo nấu thành cơm, hai người mới tốt nghiệp là đi đăng ký kết hôn, có lẽ Ngưu Thụy chưa kịp làm đám cưới thì đã sinh rồi.

Chiều hôm đó trong thôn làm buổi tiệc trước khi thôn bị di dời, phá bỏ.

Ngõ nhỏ bày ra hơn chục cái bàn, nhà nào cũng bê đồ ăn đã nấu sẵn làm thành một bàn ăn tập thể, người lớn trẻ con ngồi quây quần bên nhau, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Lâm Lỗi vừa ngồi xuống thì nhìn thấy bà Lưu vội vã chạy đến, hỏi nhỏ: “Nhị Lỗi, tay con còn đau không?”

Mấy hôm trước ra ngoài huấn luyện bắn súng, tay Nhị Lỗi bị đạn làm trầy da, thực ra chỉ là vết bỏng nhỏ nhưng bà Lưu cảm thấy đây là chuyện lớn, lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên, tuy là ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.

Lâm Lỗi giấu bàn tay dán băng cá nhân sau lưng: “Không sao mẹ, mẹ cứ bận việc đi.”

Bà Lưu vẫn không yên tâm, bà mềm lòng mạnh miệng nói: “Thời tiết nóng bức, miệng vết thương dễ nhiễm trùng, con đừng chủ quan đến lúc tay bị cắt mất.”

Lâm Lỗi ném đậu phộng vào miệng: “Con biết.”

Bà Lưu gắng gượng một lát cuối cùng ném xuống một câu: “Lát nữa cơm nước xong đi cùng mẹ đến phòng khám để bác sĩ Vương kiểm tra miệng vết thương cho con.”

Lâm Lỗi cảm thấy bà Lưu có phần chuyện bé xé ra to: “Không cần phiền phức vậy, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Thái độ bà Lưu kiên quyết, không cho phép cãi lời: “Con cứ nghe lời mẹ là được, sao nói nhảm nhiều vậy.” Nói rồi bước ra sau bếp.

Nguyên đám chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn tròn như khi còn bé, chúng tôi tạo dáng giống như khi còn bé, ông chủ Triệu lấy máy ảnh mới mua ra chụp cho chúng tôi.

“Nào các con, cười tươi lên nhé!”

Ông ấn núp chụp liên tiếp mấy bức rồi nói: “Sao thiếu một người rồi, Tiểu Vũ đâu? Thằng bé đâu rồi?”

Trương Gia Như: “Xe anh con gặp sự cố trên đường cao tốc, có lẽ muộn tí nữa mới về được.”

“Sự cố? Sự cố gì?” Tim tôi thắt lại, nghĩ đến tai nạn ngoài ý muốn của ba trên đường cao tốc xưa kia, Trương Gia Vũ đừng xảy ra chuyện gì không hay chứ.

Trương Gia Như thong thả uống nước trái cây: “Tĩnh Tĩnh, chị đừng lo, không phải chuyện gì lớn, nghe nói xe nổ lốp, đã gọi người sửa rồi ạ.”

“Ừ.” Nhưng tôi vẫn không yên tâm, từ sáng đến giờ mí mắt tôi giật liên tục…

Thời gian sau đó tôi ăn uống không còn cảm nhận được hương vị, thấp thỏm không yên.

Tiệc đến giữa chừng, Trương Gia Vũ xách theo túi to túi nhỏ về đến, tóc và áo thun cậu ướt nhẹp mồ hôi, thở hổn hển đặt đồ trong tay xuống.

“Anh, anh… về bằng cách nào?”

Trương Gia Vũ: “Thì đi bộ về.”

Trương Gia Như không tưởng tượng nổi: “Sao anh không gọi xe? Đi bộ mười mấy km về.”

“Khu này vắng vẻ không gọi được xe…”

“Vậy sao không gọi điện thoại cho tụi em, đi xa vậy mệt biết chừng nào.”

“Di động anh hết pin…”

Châu Kiệt Thụy nhiệt tình đứng lên tiếp đón: “Trùm học đi đường mệt chết rồi, mau ngồi xuống ăn đi.”

Trương Gia Vũ đặt đồ xuống, đi tới chiếc ghế trống bên cạnh tôi ngồi xuống, tôi lặng lẽ đưa khăn giấy chuẩn bị sẵn cho cậu.

“Cảm ơn cậu.” Cậu vừa lau mồ hôi vừa nói khẽ.

Cậu ngồi bên cạnh tôi, khoảng cách gần như vậy, tôi căng thẳng đến mức toát mồ hôi, khi cúi đầu nhìn thấy chân Trương Gia Vũ, đôi giày thể thao dính đầy bùn, một bên mắt cá chân cậu còn vết máu đỏ tươi…

“Chân cậu có bị thương nặng không? Hay là về nhà thay giày trước đi.” Tôi nói thầm với cậu.

“Không sao, không quan trọng.”Trương Gia Vũ không bận tâm.

“Mình thấy cậu chảy máu mà sao nói không quan trọng.” Tôi có phần sốt ruột.

Trương Gia Vũ mỉm cười, đột nhiên ghé sát vào tai tôi, dịu dàng trầm thấp hỏi: “Quan tâm mình vậy sao?”

Một cảm giác tê dại từ tai truyền đến toàn thân, mặt tôi bất giác nóng bừng lên, nhất là khi hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai tôi, tất cả rụt rè, bình tĩnh trong nháy mắt biến thành mớ hỗn độn.

“Lý An Tĩnh, cậu sao vậy? Mặt đỏ quá vậy, bị say nắng hả?” Châu Kiệt Thụy hô to.

Tôi đào tẩu khỏi bàn ăn, Trương Gia Vũ cười thầm, thời gian thật sự thần kỳ, mấy năm không gặp, cậu thay đổi rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK