Thật sự quá kinh ngạc.
Đầu lưỡi liếm láp qua, anh nếm được hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.
Cực kỳ giống với kem que anh đã ăn lúc nhỏ, nhưng kem thì lạnh lẽo, còn cô lại rất ấm áp.
Bạch Phù bị anh mút đến tê dại, cảm giác không thể chịu được nữa, dùng tay khác đẩy ngực anh.
Không thể đẩy người ra, ngược lại càng áp lại gần hơn.
Lưng cô đập nhẹ vào ván cửa, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Phía sau chính là phòng khám.
Cô có thể nghe thấy lời dặn dò về những việc cần chú ý của bác sĩ trung y với Tịch Nghi Lăng.
Đạo đức cảm nhận được mãnh liệt đánh sâu vào.
Người trước mặt giống như một tảng đá, làm thế nào cũng không đẩy ra được, cô vừa thẹn lại vừa cáu, khuỵu gối muốn tách anh ra, không ngờ anh lại hơi cong chân về phía trước, dễ dàng áp chế cô, không còn biện pháp nào khác, cô chỉ có thể dùng mắt trừng anh.
Dường như anh cảm giác được nên mở mắt ra, thu hết dáng vẻ xấu hổ và buồn bực của cô vào mắt.
Vì đã nhìn quen dáng vẻ thờ ơ và điềm tĩnh của cô, bất ngờ trông thấy cô đỏ mặt, ánh mắt dịu dàng, thật khiến cho người ta muốn… bắt nạt nhiều hơn.
Anh rút bàn tay còn lại trong túi ra, vòng qua chiếc eo giấu trong đồng phục rộng rãi, dễ dàng dùng một tay siết chặt nó rồi kéo về phía trước, anh chỉ hơi dùng sức một chút, sợ sẽ bẻ gãy eo cô.
Khuỷu tay của anh đụng đến ván cửa, động tĩnh phát ra từ ván cửa lớn hơn so với trước đó.
Bạch Phù không ngờ anh lại to gan như vậy, lập tức hoảng sợ.
Vô cùng lo lắng người bên trong sẽ nghe thấy.
Thừa dịp cô đang ngây người, Tông Bách học theo nam chính trong những bộ phim điện ảnh, dùng đầu lưỡi tách môi cô ra rồi cạy mở hai hàm răng.
Những nữ chính trong phim đều rất phối hợp, còn người trước mặt lại hoàn toàn không hiểu được ý muốn của anh, anh hơi dùng lực, mới có thể dò xét đi vào.
Nụ hôn của Tông Bách rất trúc trắc.
Nhưng Bạch Phù cũng chưa hôn môi lần nào.
Cho nên không thể nói ra cảm nhận hoặc đem đi so sánh.
Tất cả đều nghe theo trái tim
Anh nhanh chóng tiến vào, như một vị tướng lỗ mãng và bốc đồng, dùng vũ lực thổi quét cả tòa thành, như thể muốn đem toàn bộ binh lực của mình bố trí ở mọi ngóc ngách chiếm được.
Bạch Phù hoàn toàn không ngăn được cuộc tấn công dữ dội và cuồng nhiệt của anh.
Cửa thành thất thủ, không có cách nào để khép lại.
Cô muốn kêu anh dừng lại, đầu lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi cô, hết hút rồi lại cắn, giống như một chú chó lớn đang liếm xương, khiến cô không thể phát ra âm thanh.
Dần dần, cô bị hôn đến mức choáng váng, gần như không thể hít thở được.
Có cái gì chạm vào bụng nhỏ của cô, càng lúc càng lớn.
Còn… Không ngừng cứng lên.
Thậm chí, cách hai lớp vải dệt khá mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.
Cô cũng không phải là cô gái nhỏ không hiểu biết gì, người năm trước đứng nhất trong cuộc thi Sinh học cấp quốc gia chính là cô.
Anh vậy mà….
Tông Bách cũng phát giác ra sự biến hoá trên thân thể mình.
Nhưng có biện pháp gì chứ?
Lý trí có thể khống chế lời nói và việc làm, nhưng không thể khống chế sự thay đổi về mặt sinh lý.
Lúc đầu anh còn có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã từ bỏ giãy giụa.
Thậm chí còn chuyển sự lúng túng ấy thành động lực, ra sức hôn cô sâu hơn, không ngừng lấy lòng cô, để cô đừng đẩy anh ra nhanh như vậy.
Bạch Phù vừa ảo não lại vừa ngại ngùng, cảm xúc mới vừa trỗi dậy, đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh cướp đi toàn bộ suy nghĩ.
Anh như một cậu học sinh siêng năng học hỏi, mời cô trở thành cộng sự trong môn học này.
Cô muốn từ chối nhưng lại không làm được.
Đầu óc Tông Bách thông minh, khả năng học tập và thực hành đều rất tốt, lúc đầu có chút lỗ mãng, sợ sẽ làm đau cô, nhưng rất nhanh đã nắm bắt được điểm mấu chốt, sau khi nắm được trọng điểm, nếm thử vài lần, liền từ gà mờ nâng lên thành cao thủ.
Lần nữa cuốn lấy chiếc lưỡi ướt át mềm mại, anh không ngừng liếm láp qua lại, dùng lực độ vừa phải để không làm đau cô, hết mút rồi cắn.
Anh bỗng nhiên hiểu rõ vì sao nam nữ lúc yêu nhau lại thích hôn môi như vậy, hoá ra hương vị của nó rất tuyệt vời.
Càng hôn sâu, anh càng có thể nếm được mùi vị ngọt ngào thơm ngát trong miệng cô.