Tịch Nghi Lăng ừ một tiếng: “Sáng nay cậu ta không đến lớp.”
Tầm mắt Bạch Phù dừng trên bàn học của anh một lát, hàng ghế cuối cùng nằm gần cửa sổ, một địa điểm lý tưởng để phơi nắng vào mùa thu đông, trên bàn không có bất cứ quyển sách nào, sạch sẽ đến mức chỉ còn đọng lại lớp bụi.
Thật sự xem chuyện đến trễ về sớm và trốn học là chuyện bình thường.
Cô thu lại cảm xúc nơi đáy mắt, hỏi Tịch Nghi Lăng: “Gần đây nhóm Mâu Tư Nhan còn bắt nạt em không?”
Tịch Nghi Lăng lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nói: “Vào hôm ở hẻm nhỏ, nhờ Tông Bách quát lên bảo dừng lại nên bọn họ có chút kiêng kỵ, gần đây luôn thọt vào eo hỏi tôi và Tông Bách có quan hệ gì.”
Mày liễu của Bạch Phù nhướng nhẹ, không ngờ đám Mâu Tư Nhan lại khá sợ Tông Bách.
Tịch Nghi Lăng nhìn vẻ mặt của cô, giải thích nói: “Học sinh hư hỏng trong trường đều rất sợ cậu ta, cậu ta không xấu, nhưng chọc đến cậu ta thì sẽ bị đánh rất tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn?
Bạch Phù nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, một quyền của anh đã đánh gãy mũi người khác, thật sự rất tàn nhẫn, nhưng mà —
Môi lưỡi của anh rất mềm…
Suy nghĩ mới vừa nảy ra, hai má cô liền ửng đỏ, cuộn tròn tay lại để trên môi ho nhẹ một tiếng: “Yên tâm, bọn họ không kiêu ngạo được lâu nữa đâu.”
Tịch Nghi Lăng căn bản không tin vào lời nói của Bạch Phù, từ lúc bắt đầu kiêu ngạo vào năm hai Nhất Trung, nhóm Mâu Tư Nhan chưa từng bị ai đánh bại, đừng nói đến là học sinh mới chuyển tới như Bạch Phù.
Chờ em ấy lấy lại tinh thần, Bạch Phù đã đi mất rồi, trên bàn chỉ còn có hai cái cà mèn.
Một cái là của em ấy, cái khác hẳn là của Tông Bách.
Bình thường em ấy thường ăn cái cà mèn màu cam, có lẽ Tông Bách sẽ không thích màu hồng nhạt, vậy em ấy sẽ để cái kia cho anh.
Lúc em ấy chuẩn bị mở cái cà mèn màu hồng nhạt ra, một bóng người bỗng dừng lại ở trước mặt, cánh tay dài giơ đến, đoạt cà mèn đi.
“Tịch Nghi Lăng, sao cậu lại ăn phần của tôi?”
Vừa nghe thấy giọng nói Tịch Nghi Lăng đã biết là Tông Bách, em ấy ngẩng đầu, thấy anh thở dốc lui về sau, bảo vệ cà men như một đứa trẻ.
Em ấy luống cuống tay chân một chút: “À, tôi không có cố ý, tôi cho rằng cậu sẽ không thích màu này…”
Tông Bách nhíu mày: “Ai nói không thích, nhớ kỹ, màu cam là của cậu, hồng là của tôi, phân biệt cho rõ, nếu cậu dám ăn vụng, thì…”
Tịch Nghi Lăng vội vàng tuân lệnh: “Nhớ kỹ rồi.”
Lúc này Tông Bách mới cúi đầu nhìn cà mèn của mình, may mắn anh chạy đến nhanh, bằng không phần cơm này đã bị người khác ăn hết.
Buổi chiều tan học.
Bạch Phù chờ ở cổng trường, thẳng đến khi thấy bóng dáng người kia mới đi theo.
Chờ đến nơi ít người qua lại, cô mới lên tiếng gọi người đi phía trước.
“Bạn học Triệu Vũ.”
Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa phía trước quay đầu lại, vẻ mặt có chút lo lắng và sợ hãi, khi nhìn đến khuôn mặt ôn hoà và vô hại của Bạch Phù, mới thở phào nhẹ nhàng: “Cậu là?”
Bạch Phù đi đến trước mặt cô ấy, nói thẳng vào vấn đề chính: “Tôi là Bạch Phù ở lớp A1, mạo muội tìm cậu là bởi vì tôi nghe nói cậu từng bị nhóm Mâu Tư Nhan và Chương Duy Giai bạo lực học đường, tôi đang thu thập bằng chứng bọn họ từng bắt nạt người khác, có thể nhờ cậu…”
Cô nói chậm dần, hai chữ làm chứng cuối cùng dừng lại trong ánh mắt đầy sự hoảng sợ của Triệu Vũ.
“Không cần, đừng tìm tôi, tôi không biết gì cả, cầu xin cậu, đừng nhắc lại những chuyện đó…”
Còn chưa nói xong Triệu Vũ đã che tai chạy đi, trong lúc đó còn suýt té một cái, chống lên tường thất tha thất thểu chạy tiếp, tựa như sau lưng có một con quỷ đuổi theo.
Bạch Phù “này” một tiếng, có chuyện gì vậy,
Lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói.
“Cậu tìm người bằng cách đó cũng vô dụng thôi, bọn họ chắc chắn sẽ không giúp cậu đâu.”
Cô quay đầu, Tông Bách dựa vách tường màu vàng nâu loang lổ, trên mặt tường có rất nhiều dây thường xuân, lá cây phản chiếu ánh nắng, khiến khóe miệng của anh nở một nụ cười chói mắt.