Tông Bách lại ghé vào tai cô rồi thở dài: “Sao phải cứng đầu làm gì chứ?”
Ngoài miệng thì tỏ vẻ đau lòng cho cô nhưng ngón tay ở phía dưới lại chẳng chịu dừng lại.
Âm đế bị anh xoa cứng lên, hai ngón tay nắm lấy rồi bắt đầu vừa ấn vừa nghiền.
Cơn tê dại từ âm đế lan ra bốn phía, eo cô cong lại, hai chân kẹp chặt lấy tay anh, không để cho anh làm loạn nữa.
Tông Bách nhẹ nhàng tránh ra, đúng là đã bị cô kẹp chặt tới nỗi không động đậy được.
Rõ ràng cảm nhận được cô vừa thở phào một hơi, khoé môi anh nhếch lên, đầu gối chống vào giữa hai chân cô, lòng bàn tay lần đến âm đế rồi ấn mạnh xuống, đồng thời đỉnh đầu gối lên phía trên.
Đầu óc Bạch Phù ngây ra, hai chân đã bị anh cưỡng ép phải mở rộng, cô vừa định khép lại nhưng anh đã nhanh nhẹn chen cả người vào giữa khiến cô chẳng thể làm gì được.
Tiểu huyệt bị mở ra, huyệt khẩu cũng trần trụi trong không khí.
Tông Bách liếm khoé môi, lòng bàn tay vuốt ve hai bên mép thịt, ngón tay như thăm dò, thử cắm vào huyệt khẩu.
Cảm giác có dị vật xâm lấn cực kỳ rõ ràng, đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Bạch Phù trắng bệch, cô nhịn tới nỗi trên trán đã túa mồ hôi nhưng chẳng thể nói được gì.
Nhìn từ góc độ của cô có thể thấy trong quần đùi phồng lên một bọc, mơ hồ nhìn thấy được ngón tay anh không ngừng cử động.
Nơi mà từ trước đến nay chỉ có cô chạm qua, cứ như vậy bị anh thưởng thức.
Sao lại tiến triển đến bước này rồi?
Ngón tay vừa mới đụng vào vách thịt bên trong, thịt mềm bốn phương tám hương lập tức hút lấy tay anh, như muốn đẩy ngón tay của anh ra ngoài.
Tông Bách chỉ cảm thấy trong tiểu huyệt của cô mềm mại còn nóng hầm hập, như thể đang được ngâm mình trong suối nước nóng, thoải mái tới nỗi anh muốn lập tức rút dương v*t ra rồi cắm vào để cảm nhận một phen.
Hơn nữa bên trong cô rất chặt, chặt đến nỗi ngón tay mới chỉ cắm vào một nửa mà đã bị chặn lại.
Bạch Phù để điện thoại ra xa, lồng ngực phập phồng, hé môi thở dốc.
Bên kia không nghe thấy giọng cô thì nghi hoặc hỏi: “Bạch Phù, chị có đang nghe không đấy?”
Tông Bách nắm chặt tay cô, vào lúc cô chuẩn bị đưa điện thoại lại gần, ngón tay anh hơi dùng sức, phá vỡ tầng tầng lớp lớp thịt mềm để cắm vào.
Tiếng than nhẹ bật ra từ cổ họng Bạch Phù, suýt chút nữa đã không cầm nổi điện thoại, chờ cô nhận ra thì vội vàng đẩy điện thoại ra xa.
“Tông Bách!” Cô đè thấp giọng cảnh cáo, giọng nói khát khô có chút khàn.
Tông Bách ôm lấy eo cô, chóp mũi cọ vào mặt cô để làm nũng.
Cô còn muốn nói thêm gì đó nhưng người đầu dây bên kia vẫn đang đợi: “Bạch Phù?”
Bạch Phù hắng giọng rồi đưa điện thoại đến bên tai, bình tĩnh đáp: “Chị đây, chắc tại mấy hôm trước chỗ chị có bão nên tín hiệu không được tốt lắm.”
Bên kia ừ một tiếng: “Em còn tìm ra được vài thứ, chị muốn nghe luôn hay để em gửi wechat?”
Ngón tay trong tiểu huyệt bắt đầu cử động, không ngừng ra ra vào vào, tiếng nước òm ọp cũng lớn dần.
Cô vội nói ngay: “Em gửi wechat đi, điện thoại chị sắp hết pin rồi.”
“Ok.”
Thấy cô cúp máy, Tông Bách hừ nhẹ thành tiếng.
Bạch Phù buông điện thoại, đỏ mặt đè tay anh lại, muốn rút tay anh ra nhưng chẳng làm thế nào được.
“Tông Bách, cậu đừng như vậy nữa.”
“Tôi làm sao?”
Một tay khác dủa anh lần từ eo lên trên ngực cô, luồn vào trong áo lót rồi nắm lấy bầu ngực, năm ngón tay như chìm vào bầu ngực mềm mại, nhũ thịt cũng tràn ra giữa khe hở các ngón tay.
Bạch Phù ưm ư thành tiếng.
Lòng bàn tay cọ xát núm vú, viên đậu đỏ chậm rãi đứng thẳng lên.
“Cậu dừng lại đi Tông Bách!”
Ngón tay đang cắm trong tiểu huyệt khẽ giật giật: “Dừng lại? Nhưng cậu nhìn này, tiểu huyệt của cậu cứ mút chặt tay tôi, rõ ràng là không muốn tôi rút ra mà.”
Bạch Phù thấy xấu hổ vì phản ứng sinh lý của thân thể.
Nhưng câu tiếp theo của anh lại khiến sự thẹn thùng của cô vơi đi đôi chút.
“Bạn học Bạch này, có dục vọng là chuyện rất bình thường mà, đừng kháng cự tôi nữa, cứ yên tâm hưởng thụ đi.”