Cô không khỏi bất đắc dĩ nhìn về phía Tông Bách: “Bạn học Tông, cậu có chuyện gì sao?”
Tông Bách lơ đãng: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Bạch Phù: “…”
Tông Bách buông cổ tay cô ra: “Tôi đưa cậu về trước.”
Nghĩ đến hôm nay anh đã ra tay trượng nghĩa, Bạch Phù không thể từ chối ý tốt của anh, ừm một tiếng, rồi bước về phía trước.
Lúc đi đến cạnh, Tông Bách mới nhận ra cô đang mặc váy ngủ, trên vải cotton có in những con thỏ tai dài, rất giống với vẻ ngoài của cô, mềm mại ngoan ngoãn.
Làn váy dài đến đầu gối, lộ ra cẳng chân thẳng tắp trắng như tuyết.
Chắc vì vội vàng chạy đến nên cô vẫn còn mang đôi dép lê màu hồng phấn, ngón chân tròn trịa mượt mà, giống hệt những viên trân châu màu hồng nhạt, dưới đèn đường phản chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt màu hồng, khiến người khác nhìn thoáng qua liền muốn xem lại.
Bạch Phù còn đang suy nghĩ về chuyện của Tịch Nghi Lăng, không chú ý tới ánh mắt chăm chú của anh.
Ngón tay cô chỉ phía trước, “Phía trước chính là nhà của tôi, cậu đưa tôi đến đây là được rồi.”
Tông Bách định thần lại, nhìn cô gái giản dị và trong sáng trước mặt, trong đầu anh không ngừng nghĩ đến câu trả lời đã tìm kiếm được.
Muốn thử xem không?
Bạch Phù thấy anh nhìn mình nhưng không nói gì, dò hỏi: “Cậu đang nghĩ gì à?”
Cô cảm thấy tối nay anh có chút khác thường.
Tông Bách nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, đôi mắt như đắm mình trong làn nước Giang Nam vào mùa xuân, chất chứa sự dịu dàng, những cây thuỷ sinh cứ lay động quấn lấy người, làm cho người ta không cách nào rời khỏi.
[… Nếu chưa, vẫn còn có một cách chứng minh vô cùng đơn giản, vào lúc hôn cô ấy, nếu tim đập nhanh như một con nai đang loạn xạ, vậy thì xin chúc mừng, cậu đã thính cô ấy.]
“Tôi muốn hôn cậu một chút.”
Bạch Phù:… Cô không nên nhiều chuyện hỏi ra câu vừa rồi.
Năm lần bảy lượt, cô dường như đã miễn dịch, không hề cảm thấy kỳ quái.
“Đây là trả ơn vì đêm nay cậu đã giúp bọn tôi?”
Tông Bách hạ tầm mắt, dừng tại đôi môi hồng nhuận của cô, vì trong lòng có tâm sự nên không lắm lời như trước kia.
“Cậu nghĩ thế nào cũng được, nhanh lên, hôn tôi một cái.” Anh bước một bước về phía cô.
Bạch Phù rõ ràng bị anh làm cho nghẹn họng.
Cô nhìn chung quanh, sợ bị những người sống cùng tòa nhà nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng làm loạn.”
Giọng điệu của Tông Bách có chút đáng thương: “Tôi không làm loạn, tôi đang nghiêm túc nói chuyện này với cậu đấy.”
Bạch Phù đỡ trán, thở dài.
Từ lần đầu tiên anh đòi hỏi quyền lợi, cô nên biết, suy nghĩ của người này không hề giống với lẽ thường.
Cô hít một hơi thật sâu, muốn khuyên anh thêm lần nữa, không ngờ còn chưa kịp làm gì, anh đã trực tiếp tấn công, ôm lấy eo cô kéo vào trong ngực mình.
Cô không đứng vững, trán đập vào xương ngực anh, khẽ xuýt xoa ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Con ngươi đen láy, ánh trăng trong đôi mắt anh hơi lay động, như biến thành một dải ngân hà, lộng lẫy và tuyệt đẹp.
Bạch Phù thừa nhận, cô đã bị mê hoặc.
Anh lại thúc giục: “Nhanh lên, lúc tôi hôn cậu đâu có chậm như cậu đâu.”
Đôi tay cô đặt trên khuỷu tay hơi cong lại của anh, sau đó nhón mũi chân lên.
Gót chân cách mặt đất trong nháy mắt, tầm mắt của cô lướt từ khuôn mặt tuấn tú đến chiếc mũi cao thẳng của anh, cuối cùng dừng ở trên đôi môi mỏng.
Cô chưa bao giờ để ý đến, khi anh không cười, môi vẫn nhếch nhẹ lên, khiến người ta lầm tưởng là anh đang cười.
Đôi mắt Tông Bách hé mở, trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng đến lúc cô thật sự muốn hôn mình, anh lại muốn rút lui.
Cảm giác nhút nhát khi đến gần với hương vị tình ái.
Trái tim hệt tấm da trống dày dặn, theo hô hấp đang tới gần của cô, bị gõ mạng một tiếng thật vang.
Một chút, một chút, rồi lại một chút một chút…
Càng lúc càng nhanh, hô hấp của anh trở nên dồn dập.
[Vậy thì xin chúc mừng, cậu đã thích cô ấy.]
Vào khoảnh khắc hai cánh môi kia dán lên, Tông Bách bỗng nhiên lui về phía sau, giống một chú mèo bị dọa sợ, xoay người chạy đi.
Để lại Bạch Phù trong một mớ hỗn độn:…
Bất kể anh làm ra chuyện gì, cô đều tỏ vẻ đã hiểu.
Cô thu hai tay đang dừng giữa không trung lại, đi về nhà như thể chưa từng có việc gì xảy ra.
Đến giờ ngủ rồi.