Lương Thi Vận nhìn người ở phía xa xa kia, vẫn cao lớn như trước, so với mùa tết năm ngoái thì da dẻ có hơi đen, nhưng lại săn chắc hơn.
“Cậu chuyển về đây rồi sao?” Lương Thi Vận hỏi.
“Vâng.” Lâm Ngạn bất đắc dĩ cười cười, “Mẹ em quyết định xuất ngoại định cư, nên em dọn về đây.”
“Bobby?” Lương Thi Vận lại cúi đầu nhìn Corgi dưới chân, “Lớn như vậy rồi à?”
Corgi sủa hai tiếng, cái đuôi lắc lư càng hăng hái hơn.
Năm ngoái lúc tình hình dịch bệnh bùng nổ đã có rất nhiều thú cưng bị bỏ rơi.
Lương Thi Vận nhặt được một con chó ở quán thịt nướng bên ngoài tiểu khu.
Ban đầu không thể nhìn ra màu lông của chú chó, vì nó rất bẩn, lúc cô đang ăn cơm thì nó cứ ngồi chực chờ bên cạnh cô.
Người qua đường đều nói là chú chó đang đợi cơm thừa.
Lương Thi Vận bèn gọi một phần không bỏ muối, chú chó ăn ngấu nghiến hết sạch. Lương Thi Vận tính tiền xong thì rời đi, đi xa rồi mới nhận ra chú chó vậy mà đi theo cô một đoạn đường dài…
Thời điểm đó xung quanh tiểu khu đã có không ít chó mèo lưu lạc, Lương Thi Vận vô tình ném một cây xúc xích, phần lớn những con vật đó sẽ ngậm lấy rồi chạy đi thật xa.
Lần đầu tiên gặp một chú chó chấp nhất như vậy, cô không đành lòng, thế là đành mang nó về nhà…Chờ sau khi tắm rửa sạch sẽ cho chú chó xong, cô mới phát hiện thì ra là một Corgi xinh đẹp.
Một chú chó xinh đẹp như thế này là ai cũng sẽ đồng ý nuôi, Lương Thi Vận quyết định giúp chú chó tìm chủ nhân mới.
Tuy rằng cô cũng thích động vật nhỏ, nhưng một khi tình hình dịch bệnh kết thúc, cô căn bản không có thời gian nuôi…Cô cũng nghĩ tới bố Lương và Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên trước nay luôn chán ghét động vật, còn bố Lương thì bị dị ứng lông động vật, đều không phải lựa chọn tốt.
Do đó, Lương Thi Vận bèn lên mạng đăng tin tìm người nhận nuôi. Chính vì như vậy mà cô đã quen biết Lâm Ngạn.
Lâm Ngạn là người được lựa chọn trong tất cả những người đồng ý nhận nuôi.
Nhưng dù vậy, Lương Thi Vận vẫn có chút lo lắng. Vì để đảm bảo Bobby sau khi nhận nuôi có thể được chăm sóc tốt nhất, cô yêu cầu Lâm Ngạn mỗi ngày phải gọi video với cô; Lâm Ngạn lấy lý do cùng tiểu khu mời cô đến nhà thăm Bobby…
Vừa hay, trong lúc tình hình dịch bệnh buồn chán, Lương Thi Vận đồng ý tới.
Chỉ là đến thăm chó, thế mà không biết từ lúc nào hai người lại kéo nhau lên giường.
Lâm Ngạn ở cùng tiểu khu với Lương Thi Vận, gia cảnh cũng coi như không tệ, lịch sự lễ phép, nụ cười tỏa nắng và biết quan tâm người khác, lẽ ra người con trai như vậy nên có rất nhiều cô gái yêu thích.
Nhưng dường như bởi vì đoạn tình cảm bi thương trước đây, Lâm Ngạn cũng không muốn yêu đương nữa.
Mà chuyện này lại hợp ý Lương Thi Vận.
Hai người bọn họ dùng mối quan hệ bạn bè xen lẫn bạn giường sống chung với nhau, mãi cho tới khi tình hình dịch bệnh kết thúc, Lương Thi Vận trở về cuộc sống bận rộn, còn Lâm Ngạn cũng bởi vì mẹ bị bệnh mà dọn đi…
Ban đầu Lâm Ngạn còn thường xuyên gửi cho Lương Thi Vận tình hình của mình, cùng với video về Bobby.
Lương Thi Vận bận rộn, cũng không kịp thời hồi âm lại, dần dần, tin nhắn của hai người càng ngày càng ít.
Sau đó, ở trên vòng bạn bè Lương Thi Vận nhìn thấy hình như Lâm Ngạn có bạn gái, cô bèn xóa cậu ra khỏi danh sách bạn bè.
“Cậu dẫn chó đi dạo một mình à? Bạn gái cậu đâu?” “Bạn gái? Làm gì có.”’
“Phải không? Trước đây thấy ảnh đại diện trên vòng bạn bè của cậu thay đổi, chị còn tưởng rằng…”
“À, chị nói cái kia sao…Thật ra đó là bạn gái cũ trước đây em đã kể với chị, năm ngoái bọn em quay lại với nhau…có điều lại chia tay rồi.”
“…”
“Lần này là chia tay hoàn toàn.” “Sorry.”
“Ha ha, không có gì. Chị thì sao? Chị đã có bạn trai chưa?”
….
Hai người từ gara đi tới thang máy.
Về đến nhà, điện thoại của Lương Thi Vận có thêm một tin nhắn kết bạn, cô chấp nhận, chẳng mấy chốc sau, bên kia gửi tới một đoạn video.
Là Bobby, nó uể ỏa ỉu xìu nằm trên nền nhà, khảy món đồ chơi hình tròn khá giống một cái bánh bao, phía dưới là dòng tin nhắn của Lâm Ngạn: Chán quá à, chị đang làm gì vậy?
Lúc ấy Lương Thi Vận đang ở trong phòng sách, lật xem những chiếc cúp và giấy khen từng đoạt giải. Cô tìm mất cả buổi cũng không thấy thấy giải thưởng sáng tác, bèn đáp lại: Chị cũng vậy.
Lâm Ngạn nhanh chóng hồi âm lại: Em có thể dẫn Bobby tới chơi không? Nó rất nhớ chị đấy.
Ai nhớ?
Lương Thi Vận nhướng mày, nhưng vẫn gõ chữ trả lời: Được.
Mười phút sau, Lương Thi Vận mở cửa chào đón Lâm Ngạn vào nhà.
Bobby dường như vẫn còn ký ức về nhà của Lương Thi Vận, cửa vừa mở ra là bốn chân ngắn ngủi nhanh chóng chạy vào trong. Lương Thi Vận nhớ trong tủ lạnh có sữa chua, bèn mở một hộp cho nó.
Lâm Ngạn đi vào phòng khách, vốn định xem thử gần đây Lương Thi Vận có mua thêm đĩa nhạc nào không…Đột nhiên nhìn thấy trong góc tủ đang mở ra có một chiếc Switch cậu quen thuộc, còn có hai hộp băng trò chơi mà lúc trước cậu tìm thế nào cũng không tìm ra được.
“Quả nhiên bị rơi ở đây?” Cậu vui sướng gọi Lương Thi Vận. “À, chị cũng không để ý.” Lương Thi Vận đáp.
Đồ vật trong nhà từ trước tới nay đều có người dọn dẹp, lúc tình hình dịch bệnh qua rồi cô cũng không chơi game nữa, nên căn bản không để ý tới đồ vật trong ngăn tủ.
“Chúng ta chơi game đi.” Lâm Ngạn nhìn dĩa trò chơi, đột nhiên có hứng thú.
“…Được.” Dù sao cũng đang buồn chán.
Hai người đặt Switch vào đầu đĩa, mở một trò chơi hành động phiêu lưu dành cho hai người.
Lương Thi Vận đã lâu rồi không chơi game, tay có chút cứng.
“Chị, là chơi như thế này.” Lâm Ngạn thấy cô đã quên hoàn toàn, bèn nghiêng người nắm lấy tay cô chỉ cô thao tác.
Lâm Ngạn ngồi xếp bằng bên cạnh Lương Thi Vận, bộ ngực vạm vỡ với cơ bắp săn chắc kề sát sau lưng cô, hơi thở ấm áp theo hô hấp phả xuống đỉnh đầu cô —— khiến Lương Thi Vận không khỏi nhớ tới những ngày tháng hoang đường trước đây.
Khoảng thời gian đó mọi người không đi làm, bọn họ ở tiểu khu ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ thì chuyện làm nhiều nhất là chơi với chó, chơi game, còn có làm tình.
Sáng sớm tinh mơ chưa tỉnh ngủ, ban trưa nắng gắt rọi khắp nơi, xế chiều tâm tình lại ủ rũ….
Hai tháng đó, số lần Lương Thi Vận làm tình còn nhiều hơn một năm cộng lại, cô không biết Lâm Ngạn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, mỗi lần lăn lộn đều khiến cô không xuống giường nổi —— nhưng không thể phủ nhận, sau khi tách ra cô thật sự nhớ thân thể của Lâm Ngạn.
Ai mà không nhớ chứ?
Yết hầu Lương Thi Vận lăn lộn, bỗng nhiên miệng lưỡi có chút khô khốc.
“Chị đang nghĩ gì đấy?” Lâm Ngạn nhận ra Lương Thi Vận thất thần, bàn tay đang nắm tay cô đột nhiên siết chặt, ghé vào tai cô thấp giọng thổi khí.
Giọng nói cố tình hạ thấp, ám chỉ mười phần ẩn ý.
Lương Thi Vận nghiêng đầu, vứt điều khiển chơi game sang một bên, bàn tay chầm chậm nắm lấy cánh tay của Lâm Ngạn…
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
“Chị còn hẹn với người khác sao?” Lâm Ngạn dừng lại. “Chắc là người ta tới giao đồ ăn.” Lương Thi Vận đứng dậy.
Buổi tối ở nhà Phương Nguyên cô cũng cũng không ăn được nhiều, về tới nhà thì cảm thấy đói bụng, vì thế đã đặt pizza.
“Chị chưa ăn cơm chiều à?” Lâm Ngạn cũng đứng dậy đi theo sau cô. Vừa rồi lúc ôm Lương Thi Vận cậu đã có phản ứng.
“Em cũng có chút đói bụng.” Cậu đi theo sau ôm lấy Lương Thi Vận, đầu cọ vào cổ cô làm nũng, mượn động tác này áp chế sự khô nóng trong cơ thể.
“Đừng lộn xộn…” Lương Thi Vận quay đầu hờn dỗi, thế nhưng lúc vừa định mở cửa ra, cô lại phát hiện người đứng bên ngoài không phải là nhân viên giao hàng, mà là Sở Hạ.