Đây cũng là cặp đôi duy nhất trong lớp đại học của Lương Thi Vận. Bọn họ yêu nhau mười năm, cuối cùng cũng bước vào con đường hôn nhân. Bạn học trong lớp cùng sôi nổi chúc mừng, nhưng bởi vì hai người họ đều ở ngoại tỉnh nên bạn học có thời gian đến tham gia cũng không nhiều.
Lương Thi Vận dĩ nhiên cũng bận rộn.
Nhưng cô và Trình Kiều là bạn cùng phòng trong bốn năm học đại học, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, quan hệ của bọn họ so với bạn học bình thường thân hơn nhiều.
Ngày cưới của Trình Kiều được ấn định vào tháng 3, cô đã sớm sắp xếp xong mọi việc, dành ra hai ngày đó.
Địa điểm tổ chức tiệc cưới không phải là khuôn mẫu trong khách sạn, mà là chọn ngoại cảnh ngoài thành phố.
Khu rừng xanh tươi vẫn giữ được vẻ nguyên sơ mộc mạc, rời xa sự xô bồ và gần gũi với thiên nhiên —— Theo lời của Trình Kiều thì ngoài việc tham gia hôn lễ, mọi người còn có thể thuận tiện nghỉ dưỡng, thả lỏng tinh thần lẫn thể xác.
Với tư cách là chị em tốt kiêm phù dâu, dĩ nhiên Lương Thi Vận phải tới sớm để phụ giúp.
Cô dựa theo địa chỉ Trình Kiều đưa chạy xe lên núi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy homestay ở lưng chừng núi: là kiểu dáng nhà gia đình, tổng thể khu nhà được thiết kế bằng gỗ với kết cấu thoáng mát; phía sau lưng có một khu rừng lớn —— nghe đâu là được giáo sư của học viện mỹ thuật nào đó thiết kế.
Thẩm mỹ và phẩm vị của Trình Kiều quả nhiên không thay đổi chút nào.
Kêu tài xế dừng xe lại xong, Lương Thi Vận không vội vào làm thủ tục nhận phòng ngay mà đi dạo quanh đây một vòng.
Đây có lẽ là căn bệnh chung của dân học kiến trúc, vừa nhìn thấy kiến trúc là không nhịn được phải nghiên cứu một chút——
Thế là trong lúc vô tình vòng ra phía sau, cô đụng phải Sở Hạ cũng chưa kịp cất hành lý.
“Anh cũng tới à?”
“Ừ, Nhất Chính nhờ anh tới sớm để giúp một tay.” “Anh gặp hai người họ rồi sao?”
“Chưa gặp, thấy thiết kế ở đây độc đáo nên đi dạo một chút.”
“Đúng vậy, thiết kế thuần gỗ tạo cảm giác mộc mạc, bây giờ không còn thấy nhiều lắm.”
…………
Hai người họ thảo luận một hồi mới cùng nhau đi về phía trước, còn chưa bước vào sảnh trước đã nghe thấy một trận cãi vã.
“Phương Dĩ Chính, anh có bị làm sao không đấy? Em đã bảo là sẽ mời Thi Vận làm phụ dâu, sao anh còn mời Sở Hạ làm phụ rể?”
—— Giọng nói vang dội, tràn đầy nội lực, chính là Trình Kiều. “Anh thì bị làm sao chứ? Tường Tử đột nhiên có việc bận, phụ rể lại
thiếu mất một người, anh đương nhiên muốn tìm một người khác, nhưng không may là chỉ có Sở Hạ rảnh…”
—— ban đầu còn khá hùng hồn, sau đó chẳng hiểu sao âm điệu lại từ từ thấp xuống, đúng là Phương Dĩ Chính.
Phương Dĩ Chính mà đứng trước mặt Trình Kiều thì chưa bao giờ ‘cứng’ quá ba giây: “Đúng vậỵ, anh biết là hai người bọn họ từng có một khoảng thời gian qua lại, nhưng đó là chuyện của 800 năm trước rồi mà, đâu tới mức——Với lại, hai người bọn họ không phải đã chia tay trong hòa bình sao?”
“Cái gì mà chia tay trong hòa bình? Không cãi không nháo là chia tay trong hòa bình ư? Hừ, người bắt đầu trước là Sở Hạ, người nói kết thúc cũng là cậu ta…” Trình Kiều vẫn đang căm giận bất bình, “Anh chưa thấy Thi Vận lúc đó thôi, mới chỉ một tháng mà cô ấy đã xuống tận mười kí. Nếu không phải Sở Hạ đang ở nước ngoài, em nhất định sẽ tới tận nhà đánh vào đầu chó của cậu ta!”
“Em cũng nói là người ta ở nước ngoài mà…Lúc trước là Thi Vận tự từ bỏ cơ hội đi du học, vậy em muốn Sở Hạ người ta phải làm sao bây giờ? Yêu xa vốn dĩ là chuyện không thực tế.”
“Anh muốn giải thích thay cho cậu ta đúng không?” “…”
“Cho nên mới nói đàn ông các anh quá thực tế. Bình thường lúc đang tốt đẹp thì tỏ ra thâm tình, không thể rời xa; vừa gặp chút khó khăn thì lại nói không thích hợp, muốn lùi bước, quay đầu đi tìm mối khác ngon hơn…”
“Sở Hạ đâu có tìm cô nào chứ.” “Sao anh biết cậu ta không tìm?” “Anh…”
“À…Khó trách cậu ta lại có lòng tốt tới giúp đỡ anh như vậy, đừng nói là muốn hàn gắn với tình cũ chứ? Phương Dĩ Chính, em cảnh cáo anh, anh không được gúp tên họ Sở kia, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì chúng ta đừng kết hôn nữa.” “…”
Hai người bọn họ vừa tranh cãi vừa băng qua sảnh sau đi vào trong cánh rừng.
“Hai người bọn họ vẫn không thay đổi.” Lương Thi Vận cảm khái.
Sở Hạ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô: “Có chuyện này sao?”
Chân mày anh nhíu chặt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ áy náy, lại có chút do dự, dường như không biết mở miệng thế nào.
“Đừng nghe Trình Kiều nói, cô ấy nói chuyện lúc nào cũng phóng đại cả lên.” Lương Thi Vận biết anh muốn hỏi cái gì, cô không muốn tiếp tục chủ đề này, “Đều qua cả rồi.”
Ngày hôm sau mới cử hành hôn lễ, chỉ có phụ dâu và phụ rể là tới trước để phụ giúp, hơn nữa còn có một vài người bạn thân, tổng cộng cũng được hai bàn.
Trên bàn cơm trưa, Trình Kiều lôi kéo Lương Thi Vận, hỏi cô về chuyện tình cảm.
“Chưa có.” Lương Thi Vận thẳng thắn trả lời.
“Không phải tớ muốn nói đâu, nhưng cậu cũng già đầu rồi, tranh thủ tìm đối tượng đi biết không? Cậu muốn sống cô độc cả đời hay sao?” Trình Kiều nói.
“Tìm đâu giờ?”’ Lương Thi Vận đáp, “Cậu cũng không phải không biết hiện giờ tớ rất bận, không có thời gian.”
“Lấy cớ, nếu cậu muốn tìm thì ở đâu mà không tìm được?” Trình Kiều cắt ngang lời cô, kéo cô nhìn về phía bàn đối diện, “Nhìn đi, bên đó đều là anh em của Phương Dĩ Chính, ngoại trừ người đeo kính và anh chàng đầu hói kia ra thì những người còn lại đều chưa lập gia đình, nhìn xem có người nào cậu thích không?”
“…” Lương Thi Vận.
“Cuộc sống không thể chỉ có sự nghiệp.” Trình Kiều nói, “Cậu thấy anh chàng đó thế nào? Người mặc đồ màu xanh lam kia là em họ của Nhất Chính, tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi nhưng điều kiện không tệ, có nhà có xe, là vận động viên bơi lội xuất sắc của tỉnh, hiện đang làm ở Cục Thể Thao…”
“Tớ không thích vận động viên.”
“Có cái gì không tốt chứ, tập thể thao là đàn ông có nhiều hormone đấy.” “Tớ cần nơi này hơn.” Lương Thi Vận chỉ tay lên đầu.
“Haiz…” Trình Kiều bĩu môi, vừa hay liếc nhìn Sở Hạ đối diện: “Đàn ông có đầu óc phần lớn đều là tra nam.”
Buổi chiều, mọi người cùng nhau trang trí nơi diễn ra hôn lễ.
Toàn bộ hôn lễ đều do Trình Kiều lên kế hoạch, cô ấy tự mua sắm đạo cụ, thiết kế đủ thứ nhỏ nhặt, lượng công việc khổng lồ nhưng mọi thứ đều được hoàn thành theo đúng kế hoạch: bức tường ảnh được làm bằng cành cây khô, ô che mưa làm giả ‘đám mây’, trụ gỗ dùng để cắm hoa… Việc mọi người cần làm là giúp bày biện trang trí nữa là xong.
Lương Thi Vận bởi vì từ nhỏ đã luyện viết thư pháp nên được Trình Kiều sắp xếp viết bảng chỉ đường bằng tay.
Mà em họ của Phương Dĩ Chính——Tề Phàm, lại được sắp xếp hỗ trợ cho Lương Thi Vận.
“Các cậu cùng nhau làm đi, Thi Vận phụ trách viết, em phụ trách giúp cậu ấy dán.” Trình Kiều lấy lý do cậu ấy là ‘người to cao’.
Nhưng trải qua những hành động nhỏ nhặt của buổi chiều, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra tâm tư của Trình Kiều—— Đơn giản là muốn ghép đôi Lương Thi Vận và Tề Phàm.
“…” Lương Thi Vận ở trong đám người lướt mắt nhìn, vừa hay lướt qua người Sở Hạ, “Anh ấy còn cao hơn kìa, sao không để anh ấy đi với tớ?”
Cô cũng không phải muốn Sở Hạ đi cùng cô, chỉ là đối với hành động giật dây của Trình Kiều có chút không nói nên lời.
“Tôi cũng đi cùng…” Sở Hạ vừa hay chưa được phân việc, nghe vậy liền lên tiếng. “Ai da…” Trình Kiều lại túm chặt lấy Sở Hạ, nhét cái máy ảnh trong tay vào tay anh, “Không được, cậu ấy có nhiệm vụ quan trọng hơn.”