Lương Thi Vận khẽ nhíu mày, nuốt cơm trong miệng xuống, vừa mới trả lời một câu ‘Không thế nào cả, chị cảm thấy bọn chị thích hợp làm bàn bè hơn’, đột nhiên nghe thấy tiếng đũa đập mạnh xuống bàn phát ra tiếng ‘lạch cạch’.
“Bạn bè sao?” Phương Nguyên buông đũa xuống, “Con nói mẹ xem rốt cuộc bác sĩ Sầm có chỗ nào không tốt, chỗ nào không hợp với con? Dựa vào cái gì chỉ có thể làm bạn bè?”
“…” Lương Thi Vận.
“Người tốt như vậy con lại không chịu nắm chặt, thật không biết con nghĩ gì trong đầu. Con thật sự định sống cô độc cả quãng đời còn lại sao?”
Đêm nay tâm trạng của Phương Nguyên hình như không tốt lắm, ở trước mặt Sở Hạ vẫn giáo huấn Lương Thi Vận.
Không khí trên bàn cơm lập tức trở nên giương cung bạt kiếm, bố dượng Lương Thi Vận thấy vậy thì vội vàng giảng hòa, đầu tiên là vỗ lưng Phương Nguyên bảo bà đừng kích động, sau đó nói với Lương Thi Vận: “Mẹ con cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi. Con nghĩ thử đi, nếu có một ngày con đột nhiên phát bệnh giống như mẹ con, hoặc đột nhiên có việc gì đó gấp gáp, nhưng bên cạnh con lại không có lấy một người giúp đỡ, như thế không khiến người khác lo lắng được sao?”
“Con biết.” Lương Thi Vận thở dài, gác đũa xuống, bắt đầu kiên nhẫn giải thích, “Chỉ là thời đại bây giờ đã khác xưa, có rất nhiều người chọn cách sống độc thân, xã hội cũng đang từng bước cải thiện, với lại con cũng đã có kế hoạch dưỡng lão…”
Lương Thi Vận lấy lý do thoái thác, nhưng vào tai của Phương Nguyên chính là tranh luận.
Mặt của Phương Nguyên lạnh đi, nghe cô quyết tâm dự định sống một mình thì thẳng thừng quăng đôi đũa.
“Con vẫn không cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình đúng không? Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Những người bằng tuổi con trong khu này đã kết hôn sinh con từ lâu, chỉ còn mỗi con không thấy động tĩnh.” Bà đột nhiên nói, “Con có biết là không kết hôn sẽ bị người khác chê cười không? Con có biết bởi vì con mà mẹ phải mất mặt với những người trong khu này không!”
Nói tới đây, Phương Nguyên đột nhiên im lặng, ý thức được bản thân đã lỡ lời.
“Thi Vận, con người cần phải có tình cảm.” Trên bàn ăn bỗng chốc rơi vào im lặng, bố dượng vội vàng giải thích, “Một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi đương nhiên không có gì sai, nhưng con không chỉ có những mối quan hệ như vậy. Chờ khi chúng ta mất rồi, em con cũng kết hôn, con định đi đâu để ký thác tình cảm đây?”
Lương Thi Vận gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn để ý tới câu nói lúc nãy của Phương Nguyên, ‘Con có biết mẹ đã mất mặt với những người trong khu này không!’
Nói thật, cô cũng cảm nhận được.
Không cần nói ở trường học, chỉ cần nói ở tiểu khu này thôi. Có rất nhiều lần hàng xóm đã hỏi tới chuyện tình cảm của cô, mỗi lần như thế Phương Nguyên không chừa cho người ta chút mặt mũi nào.
“Thi Vận à, chú nói thêm một câu này, chuyện đối tượng kết hôn cũng không nhất thiết là cưỡi lừa xem hát, cưỡi ngựa xem hoa —— biết đâu khi sống chung sẽ lâu ngày sinh tình thì sao?” Bố dượng ngồi một bên tận tình khuyên bảo.
“Con biết rồi.” Lương Thi Vận qua quýt đáp lại, nhìn bàn đồ ăn đột nhiên không muốn ăn nữa, vừa hay điện thoại vang lên, cô đi tới ban công nhận điện thoại. Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, nhưng sau khi quay lại cô lại nghiêm túc nói: “Chú Khang, mẹ, công ty con có việc, con đi trước đây.”
Lương Thi Vận cứ như vậy mà đi trước.
Trên đường lái xe cô lại lượn thêm vài vòng mới trở về chung cư, vừa mở đèn phòng khách thì điện thoại bỗng vang lên tiếng âm báo, là tin nhắn Sở Hạ gửi tới, nói là anh đã trở về chung cư, trước đó Trình Kiều
có gửi cho anh ít đồ mang về, hỏi Lương Thi Vận có thời gian tới lấy không.
Lương Thi Vận nhìn tin nhắn.
Cô chút nữa đã quên mất, hôm nay Sở Hạ cũng vừa từ nhà Phương Nguyên trở về.
Những thứ mà Sở Hạ mang về cũng không phải đồ gì quan trọng, chỉ là một ít đặc sản. Trình Kiều vốn đã chuẩn bị cho cô, chỉ là nhận được tin tức Phương Nguyên nhập viện, cô vội vàng ra về nên đã quên lấy.
Lương Thi Vận ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Sở Hạ: “Alo? Bây giờ anh đang ở nhà sao? Có tiện không, em tới lấy đồ.”
Sở Hạ vừa về đến nhà không lâu, đang sửa soạn lại đồ đạc. Lúc Lương Thi Vận tới, anh đã đặt túi lớn túi nhỏ sửa sang đâu vào đấy trên bàn.
Măng, mễ hương, hạt dẻ…đều là đặc sản ở đó, Lương Thi Vận hầu như không nấu ăn, những đặc sản này đưa tới nhà Phương Nguyên thì thích hợp nhất, chỉ là vì chuyện hôn sự mà vừa nãy trên bàn ăn đã ầm ĩ tới như vậy, Lương Thi Vận nhất thời không muốn về nhà lắm…
Cô đang bần thần, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Sở Hạ đứng dậy mở cửa. Chốc lát sau, anh xách túi đồ ăn mang vào.
“Đồ ăn ngoài?” Lương Thi Vận hỏi, “Buổi tối anh ăn chưa no sao?”
“Về tới nhà đột nhiên đói bụng.” Sở Hạ đáp, lấy hai hộp lớn trong túi lấy ra, đặt lên bàn trà, “Hay em cũng ăn thêm một chút nhé?”
Lương Thi Vân nhìn thoáng qua, là thịt nướng. Tuy rằng nhìn qua có chút dầu mỡ, nhưng thật sự hấp dẫn.
Buổi tối cô chỉ ăn mấy miếng, lúc này đúng thực đã đói bụng.
Sở Hạ lấy hai lon bia trong tủ lạnh ra, tự nhiên đưa cho Lương Thi Vận. Lương Thi Vận thuận tay nhận lấy, cũng ngồi xuống bên bàn trà.