“Khi ấy con bé không giống như bây giờ, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Con bé rất cởi mở, vừa dẻo miệng lại thông minh, dù là trẻ con hay người lớn đều thích con bé.”
Cha Lương đột nhiên bắt đầu kể những chuyện lúc nhỏ của Lương Thi Vận.
Tuy rằng anh không rõ vì sao ông ấy lại nhắc đến những chuyện này sớm như vậy, nhưng Sở Hạ vẫn tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.
Anh hy vọng từ miệng của bố Lương có thể nhìn thấy những dáng vẻ của Lương Thi Vận mà anh chưa từng biết.
“Trước khi Thi Vận ra đời, tôi đã từng nghĩ—— con của mình sau này sẽ là con trai hay con gái nhỉ? Tuy rằng bà nội của Thi Vận vẫn luôn muốn có cháu trai, tôi cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của bà ấy. Nhưng khi tôi thật sự có Thi Vận rồi….Lúc tôi ôm con bé vào lòng, tất cả suy nghĩ đó đều biến mất. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm của con bé, nhìn bàn tay nhỏ nhắn kia nắm lấy tay mình… Suy nghĩ duy nhất chính là phải để con bé được sống khỏe mạnh hạnh phúc mà trưởng thành.”
“Đáng tiếc, tôi đã không thể làm được——” Nói tới đây, Lương Lực Đạt cúi đầu vài giây, che giấu ánh mắt, sau đó nhìn về phía Sở Hạ, “Chuyện vì sao tôi với mẹ của Thi Vận ly hôn, con bé có nói với cậu không?”
Sở Hạ gật đầu, việc này trước đây Lương Thi Vận đã từng đề cập qua với anh.
Cô chỉ nói đơn giản là lúc bố Lương còn trẻ từng có nợ phong lưu, sau đó vào năm Lương Thi Vận được sáu, bảy tuổi thì đối phương tìm tới cửa, nói đã sinh con trai cho ông ấy.
Thập niên 90 việc xét nghiệm ADN còn chưa phổ biến. Bà nội Lương Thi Vận vẫn luôn muốn có cháu trai, thế là một trò khôi hài lại bắt đầu.
Theo như lời của Lương Thi Vận, thật ra đứa nhỏ kia không phải là con trai của Lương Lực Đạt.
Đối phương chỉ là muốn đến vòi tiền, nhưng Phương Nguyên là người không thể chứa một hạt bụi nào trong mắt, bọn họ bắt đầu xảy ra mâu thuẫn kể từ khi đó.
“Bà nội Thi Vận vẫn luôn muốn có cháu trai, nhưng thể chất Phương Nguyên yếu ớt, căn bản không có khả năng sinh thêm đứa thứ hai. Cộng thêm khi đó việc làm ăn của tôi vừa mới thuận lợi, rất nhiều lúc cần phải đi xã giao. Hai chuyện đó kết hợp lại, sau đó, trong lòng giáo sư Phương của cậu sinh nghi, nói tôi ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy——”
“Mặc dù tôi dám lấy hạnh phúc của Thi Vận ra thề, rằng sau khi kết hôn tôi vẫn luôn giữ mình, nhưng một khi lòng tin đã có vết nứt, có một số việc không thể giống như trước nữa. Tôi và mẹ con bé chung quy vẫn ly hôn. Lúc Thi Vận học lớp 2, mẹ con bé đã đề——” Bố Lương nhìn Sở Hạ, trên mặt là vẻ mặt đau xót, “Xét cho cùng vẫn là tôi phạm sai lầm khi còn trẻ, là tôi có lỗi với Phương Nguyên, cũng rất có lỗi với Thi Vận.”
“Khi đó Thi Vận còn nhỏ, không hiểu chuyện của người lớn, không biết vì sao tôi và mẹ con bé ly hôn, nhưng cũng từ lúc đó trở về sau con bé trở nên hiếu thắng —— Học tập nhất định phải đứng nhất, thi đấu gì cũng muốn tham gia, có lẽ là bởi vì khi con bé giành được giải thưởng, tôi và mẹ con bé sẽ cùng nhau chúc mừng, làm ra vẻ hạnh phúc, con bé vì thế cho rằng chỉ cần con bé tranh đua, quan hệ của chúng tôi có thể sẽ hòa hoãn lại, sẽ có một ngày tái hợp. Mãi cho tới khi người trong nhà Phương Nguyên giới thiếu cha dượng hiện tại của Thi Vận, còn tôi thì cũng không lâu sau đó, bởi vì áp lực từ bà nội con bé mà tái hôn…”
“Cho nên, Thi Vận kể từ đó bắt đầu thay đổi, trở nên trầm mặc hơn. Con bé vẫn cố gắng tranh đua như trước, nhưng con bé đã không còn chủ động khoe thành tích đạt được với chúng tôi, để chúng tôi cùng nhau chúc mừng con bé, càng sẽ không tâm sự với chúng tôi chuyện gì.”
“Ban đầu lúc vừa ly hôn, Thi Vận tuy rằng vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng mơ hồ cũng biết tôi phạm sai lầm, cho nên con bé chọn đi theo mẹ mình, sau đó mẹ con bé muốn tái hôn, con bé chủ động tới tìm tôi, hỏi sau này có thể đi theo tôi không… Có lẽ bởi vì Thi Vận đã thay đổi, có lẽ bởi vì sau này mẹ con bé có Thi Nhã, lại có lẽ bởi vì Thi Vận dần dần trưởng thành, con bé đã không còn chỉ trích tôi nữa, ngược lại bắt đầu nói chuyện thay tôi. Tóm lại, quan hệ của con bé và mẹ nó sau đó trở nên không tốt lắm.”
“Mẹ kế của Thi Vận, cậu cũng thấy rồi đấy, là một người rất ôn hòa, đối với Lương Thi Vận cũng xem như hết lòng, nhưng chung quy bà ấy cũng không phải là mẹ ruột của Thi Vận. Cậu không thể nào trông mong bà ấy xem Thi Vận như con mình được, sẽ có sự chênh lệch, sau khi Tiểu Ý ra đời chuyện này càng rõ ràng hơn… Mặc dù tôi vẫn luôn nghĩ cách bù đắp, nhưng mấy năm đó công việc bận rộn, hơn nữa Tiểu Ý là thằng nhóc quậy phá, luôn khiến tôi đau đầu, dĩ nhiên việc quan tâm tới Thi Vận cũng ít đi.”
“Tôi là một người cha thất bại.” Lương Lực Đạt chốt lại một câu.
Sở Hạ vốn không hưởng ứng gì, nhưng nghe xong toàn bộ câu chuyện, anh đột nhiên hiểu được sự bướng bỉnh và xa cách của Lương Thi Vận là từ đâu mà ra, nhưng không muốn mở miệng nói lời trái lương tâm.
“Lúc con bé học đại học, thật ra tôi đã biết tới cậu.” Lương Lực Đạt lại nói.
Đột nhiên lại thay đổi chủ đề, Sở Hạ có chút kinh ngạc: “Thi Vận nói với chú về cháu sao?”
“Không có.” Lương Lực Đạt đáp, “Thi Vận tuy rằng chưa từng nhắc với tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra được. Lúc một người vui vẻ trong ánh mắt sẽ không thể nào che giấu. Cậu biết không? Sau khi quen biết cậu, con bé tươi tắn lên rất nhiều. Có đôi khi tôi còn cảm thấy Thi Vận lúc nhỏ đã quay lại——Nhưng có một ngày, tôi không nhớ rõ là ngày nào, con bé đột nhiên trở nên trầm mặc, tôi để ý ánh mắt của con bé cũng đã thay đổi.”
Lương Lực Đạt cầm tách trà lên uống một ngụm, dường như đang cố gắng nhớ lại ngày hôm đó.
“Tuy rằng con bé không chịu nói gì cả, nhưng tôi cũng là người từng trải, tôi không hiểu được sao. Là hai người chia tay, cậu là người đề nghị chia tay đúng không?”
Sở Hạ cúi đầu uống trà, có chút không dám nhìn thẳng người đối diện.
Lúc ấy anh thật ra biết Lương Thi Vận rất cần anh. Chỉ là thấy cô độc lập như vậy, kiên cường như thế, vì thế anh nhịn không được nghĩ rằng cô chỉ cần cố gắng một thời gian là sẽ tốt lên cả thôi, đối với cô và anh đều tốt.
Mãi cho tới khi từ miệng của Trình Kiều biết được khoảng thời gian đó Lương Thi Vận trải qua thế nào, anh mới nhận ra bản thân đã sai lầm tới mức nào.
“Là cháu sai.” Sau một lúc anh mới lên tiếng.
“Tôi không có ý trách cậu.” Bố Lương lắc đầu, “Chuyện tình cảm vốn dĩ khó phân đúng sai. Tôi tin Thi Vận, nếu con bé đã quyết định bắt đầu với cậu một lần nữa, tôi đây cũng tin tưởng sự lựa chọn của con bé, tin tưởng cậu.”
“Tôi chỉ là muốn nói với cậu, bậc làm cha mẹ như chúng tôi đã không làm tấm gương tốt cho con bé, thế nên trong một mối quan hệ thân thiết, có thể cách xử sự của con bé không giống những người con gái khác
—— Có lẽ con bé sẽ không biết cách làm nũng, cũng sẽ không thể hiện sự ỷ lại. Có lẽ con bé sẽ có chút vô tâm vô phế, nhưng cậu phải tin tưởng con bé. Tình cảm của con bé hoàn toàn khác biệt so với biểu hiện bên ngoài của nó. Tôi hy vọng cậu có thể bao dung cho con bé nhiều hơn.”
Về chuyện này, hai bố con bọn họ rất giống nhau—— Nếu đã quyết định tha thứ thì sẽ không truy cứu chuyện cũ ai đúng ai sai nữa, đó chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc.
Nhưng lại khiến anh hổ thẹn với những chuyện mình đã gây ra.
Không biết có phải do hơi nóng của trà hay không, nhất thời hốc mắt của Sở Hạ có chút ướt át.
Anh chỉ có thể quay đầu đi, vụng về che giấu ánh nước trong đáy mắt. Sau một lúc, anh mới trịnh trọng lên tiếng: “Cháu hiểu rồi, cháu sẽ làm được.”