Hà Thụ lại hỏi một lần: “Có quy củ này thật sao?”
Tô Mạch nở nụ cười một chút, do dự nói: “Có thể. Với việc quy củ của công ty, tôi cũng không biết rõ ràng.” Tô Mạch cũng không biết vì cái gì lại không vạch trần. Có lẽ y cũng không có thói quen, lúc người khác bị ức hiếp, bản thân sẽ ra tay. Tâm huyết gì đó, cũng theo năm đó biến thành tro tàn, chỉ có chuyện mơ hồ mới thuận lợi, bưng bít mới có thể không dọa mình.
Hà Thụ nghe xem lời này, đáp một tiếng, hẳn là tin, xoay người tìm đông tìm tây một trận, tìm ra một cái hộp chữ nhật làm bằng nhung, túm trong tay, Tô Mạch nhìn thấy định hỏi, nhưng vẫn áp xuống, chỉ là thúc giục Hà Thụ chuẩn bị hành lý tốt một chút.
Lúc Hà Thụ ra cửa, một bên bị Tô Mạch kéo, một bên giãy dụa nhìn thoáng trong phòng, ở đây sáu năm, mỗi cái miếng gạch đều có thể lưu lại kỷ niệm, nhưng không nói lời nào, nên đi thì đi, nên ở liền ở, nghĩ đến công nhân khác sẽ tới phòng này ở, cũng không vui vẻ, còn có chút oán giận, phòng ở lâu như vậy, dù sao cũng che đỡ cho Hà Thụ nắng mưa bão táp.
Cánh cửa vang ầm một tiếng bị Tô Mạch khép lại, không còn nhìn thấy bố trí trong phòng nữa. Hà Thụ cảm thấy phải bỏ đi đồ này đồ nọ, làm cho hắn đi không được, nghiêng ngả lảo đảo, không thể quay đầu nhìn, thời khắc Tô Mạch xuất hiện phá vỡ, hắn thay đổi tâm trạng tốt lên, phải đi nhanh về phía trước.
Hà Thụ cảm thấy có chút mệt, Tô Mạch đi quá nhanh làm hắn luôn theo không kịp, cũng rất cực khổ. May mà Tô Mạch luôn quay đầu lại, túm hắn kéo đi, mặc dù có chút hung hăng nhưng không làm cho hắn sợ hãi.
Hắn cùng Tô Mạch chính là khác biệt như vậy. Tô Mạch có thể thoải mái đuổi kịp hắn, có thể dễ dàng tìm hắn về, hắn lại đi rất chậm, làm thế nào người nam nhân phía trước cũng không quay đầu lại, hắn lại cố gắng truy đuổi, người với người trong lúc đó, từ trước đến nay vương hầu luôn khác, luôn khác một trời một vực.
Hà Thụ theo Tô Mạch lên xe, Tô Mạch chạy xe nhanh như chớp, nhưng luôn tuân thủ quy tắc, gặp đèn xanh thì chạy đèn đỏ thì dừng. Tay lái chuyển nhanh điêu luyện, thành thạo đi đường cái như đi chậm trong sân vắng. Hà Thụ cùng lúc có chút sợ hãi lại hâm mộ. Hắn hôm mộ khả năng điều khiển xe phóng túng cùng khắc chế của Tô Mạch, hắn hâm mộ cái bắt thả đúng lúc, khéo mức đưa đẩy. Hắn biết mình không thể nào học được như vậy, đây cũng là một loại thiên hướng. Hà Thụ có chút ngốc, làm cái gì cũng một lòng một dạ, một đường đi đến ngõ sâu. Không xa lánh thì là ỷ lại. Làm việc như thế, kết bạn như thế, mà cảm tình cũng như thế. Hoặc là thắng được cả núi vàng bạc, hoặc là thua tán gia bại sản.
Tới phòng ở của Tô Mạch, Tô Mạch đem số quần áo ít ỏi của Hà Thụ bỏ vào trong tủ quần áo, bởi vì chính là thêm đồ, dù tủ của Tô Mạch luôn rực rỡ sắc màu, nhưng không thể chịu được nặng, cũng miễn cưỡng nhét vào. Tô Mạch nhìn cái túi du lịch ba màu trắng hồng xanh kia của Hà Thụ quá nhỏ, thế là đem nó bỏ vào thùng rác, Hà Thụ tự nhiên không nói lời nào, chỉ là túm chặt hòm bằng nhung trong tay. Tô Mạch cảm thấy có chút quen mắt, hầu như từng thấy nó, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Trên tay cầm thứ gì?”
Hà Thụ có chút nhúc nhát nói: “Kèn ác-mô-ni-ca. Bọn họ nói… Phải biểu diễn tiết mục, tôi chỉ có cái này, chỉ có thể biểu diễn nó… Những thứ khác, thật sự là, không được.”
Tô Mạch nga một tiếng, nhìn Hà Thụ ngồi vào ghế sa lon, hai chân khép lại, tay cẩn thận cầm chiếc ác-mô-ni-ca, sờ soạng chơi. Bộ dáng thật lâu không thổi, ngón tay gầy lớn cầm trên nó, môi thổi ra những âm thanh nhỏ đơn độc.
Từng bước thổi thành tiếng, lúc cao lúc thấp, lúc Hà Thụ thổi thực sự dùng sức, ngón tay vì thế mà trở nên cứng ngắc trắng bệch, trên trán đều là mô hôi, cả người đều đáng thương cố chấp, giống như đang một lòng một dạ hỏi phải thổi thế nào, thế là toàn tâm toàn ý thổ, giống như đang trong một trận quyết đấu sinh tử. Từng tiếng đơn âm tiến vào tai Tô Mạch, ép y đến cơ hồ muốn nổi điên, cuối cùng lộ vẻ giả ngu, tùy tiện tìm lý do, chạy trối chết tìm đường ra cửa.
Tô Mạch ở trên đường cái thở hổn hển bước nhanh, đi xa mới có chút thở hổn hển ngừng lại, trong lồng ngực có chút nghẹn ngào khó chịu. Y cảm thấy mình bị âm thanh ngu ngốc kia bức điên rồi, trước mắt đều là bóng dáng Hà Thụ một màn khủng khiếp vừa rồi, ngốc, buồn cười, chuyên chú, xuất thần, vất vả, đáng thương, quai hàm bởi vì dùng sức nâng cao lên, trán đầy mồ hôi từ trên gương mặt gầy yếu chảy xuống. Ngón tay ngu ngốc dại ra, lại ương ngạnh di chuyển.
Làm Tô Mạch bức điên không phải kỹ xảo hoặc âm sắc khó nghe, mà là sự xuất thần cố chấp của Hà Thụ. Trong lòng Tô Mạch rõ ràng biết Hà Thụ biểu diễn nhất định không phải tiết mục chiếm được tán thưởng. Những người đó đều là những người thích quấy rối, lõi đời hỗn trướng, làm sao dễ dàng mà buông tha cho kẻ đáng thương này thổi một khúc kèn ác-mô-ni-ca đơn giản như vậy liền buông tha?
Tô Mạch cảm thấy trong lòng có chút đổ vỡ, cảm giác đồng tình luôn thừa thải trong suy nghĩ của y, nhưng lại bị nam nhân yếu đuối kia làm cho trở nên sống lại. Cảm giác đau lòng chạy trong xương tủy, làm cho y không dám trở về phòng khách nữa. Hắn cố gắng như vậy, chỉ là muốn làm tốt tiết mục chia tay, để lại hình ảnh cho đồng sự sáu năm cùng làm việc.
Nếu bởi vì câu nói của mình đây là một cái bẫy, liệu hắn sẽ tin sao.
Tô Mạch khó chịu ôm đầu.
Người kia ngu ngốc, không biết ai là thủ phạm cùng đồng lõa.