Tô Mạch oán giận đem máy lạnh trong xe tắt đi, một bên đi về phía trước, một bên nhỏ giọng oán hận người đang bệnh ngồi kế bên tay lái, “Nhà cậu ở chỗ nào, tôi đươi cậu về.”
Hà Thụ vẻ mặt đỏ bừng, khó chịu dựa vào ghế, Hà Thụ khổ sở lấy tay liều mạng đấm vào cửa xe bên cạnh, ánh mắt nhắm chặt làm ồn, “Tôi hối hận a, tôi thật sự là hối hận…”
Tô Mạch hùng hùng hổ hổ (mắng chửi)nói: “Hối hận có ích gì đồ con buồi (tiếng chửi), con mẹ nó cậu trọ ở chỗ nào a? Cậu nếu không nói gì tôi đem cậu trực tiếp ném ven đường, cho cậu tự sinh tự diệt đi!”
Đầu óc Hà Thụ nóng thành một đoàn, thật vất vả mở to mắt, đồng tử đều có chút rời rạc, trên ót đều là mồ hôi lạnh, thân trên xích lõa không ngừng run rẩy, cơn sốt làm mơ mơ màng màng quát: “Tôi làm sai cái gì! Khi dễ người… Các người khi dễ người…” Nói tới đây, đôi mắt Hà Thụ đỏ lên, cư nhiên oa một tiếng bắt đầu khóc.
Tô Mạch hoảng sợ, nhìn Hà Thụ trong nháy mắt vừa khóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, thử chụp lấy bả vai của Hà Thụ, Hà Thụ càng thêm khóc lớn hơn, đem tay Tô Mạch hung hăng kéo ra.
Tô Mạch lúc ấy liền tức giận theo bản năng quăng cho Hà Thụ một cái tát, Hà Thụ bị y làm cho sửng sốt, ngơ ngác nhìn y, nước mắt bên trong đôi mắt còn chưa khô ráo, ở bên trong ánh mắt chợt lóe, Tô Mạch nhìn mặt Hà Thụ trong lúc đó sưng lên năm dấu tay hồng hồng, trong lòng cũng có chút áy náy, nhìn Hà Thụ chậm rãi xoay người, rút người lại thành một đống, nhỏ giọng bắt đầu nức nở, hai mảnh xương trên lưng co rút lại run rẩy, trong lòng liền càng thên hối hận.
Trong lòng biết kẻ đáng thương này hoàn toàn mơ hồ, y trừ bỏ tính tình có chút không tốt, cũng không phải người không thông tình đạt lý, chính mình cũng hiểu được việc vừa làm quá phận một chút, hắn sinh bệnh chiếu cố hắn một lần cũng không có gì đâu. Thế là cắn răng một chút, xe vừa chuyển, hướng về nhà mình ở khu cao cấp kia, một đường tăng tốc độ xe, ở quốc lộ bình thường chạy đến 140 km/h, sinh tử bất quá cũng do vậy, bất quá một chút liền chạy đến bãi đỗ xe, hung hăng giẫm phanh lại, đem cái chìa khóa mở ra, nghiêng thân mình giống diều hâu bắt gà con mà đem Hà Thụ bắt lên, trong lòng cảm thấy được người nam nhân này thật sự gầy chỉ còn một đống xương cốt, đem hắn kẹp dưới nách đi xuống xe.
Tô Mạch mua chính là tầng cao nhất, diện tích hơn ba trăm thước vuông, cũng liền trang hoàng một chút, cũng không có gì nhiều, chỉ có một cái máy điều hòa, cùng bồn tắm lớn cho ba người nằm, Tô Mạch ở trên trần nhà sơn đủ loại kiểu dáng, một vệt đen, một vệt hồng, tầng tầng lớp lớp, nhìn qua có chút thảm thiết, Tô Mạch lại chỉ có thể nằm trên giường nhìn trần nhà mới có thể ngủ được. Bồi bàn kia kêu là Phùng Lạc, cũng không phải người phục vụ, buổi tối lại thích đến quán bar làm tạp vụ. Như Phùng Lạc nói, có tiền, còn có tật xấu.
Tô Mạch cảm thấy được bức tranh trên trần nhà, màu đen chính là không trung, màu đỏ chính là mặt trời, thời điểm lúc mua nhà lấy giấy báo dán lên làm suốt ba giờ, tự cho là bức tranh có bao nhiêu tích cực hướng về phía trước. Lúc y đem Hà Thụ ném tới trên giường, Hà Thụ lại chỉ vách tường kia ha ha ngây ngô cười nói: “Vừa thấy liền biết anh chính là đại phôi đản.”
Tô Mạch tức giận thiếu chút nữa đem Hà Thụ đá xuống. Trong lòng lại nhẫn nại suy nghĩ không thể cùng người bệnh so đo. Trước kia ở nơi này có một nữ nhân để lại các loại thuốc ở nhà, bỏ vào một cái hòm thuốc, Tô Mạch tìm thật lâu mới đem hòm kia đem ra, bên trong người đàn bà kia lưu lại một tờ giấy, nói bệnh gì phải uống thuốc gì, thuốc ở thùng dùng thế nào. Tô Mạch nhìn tờ giấy kia ngây người một chút, rời mới đem mẩu giấy nhắn tin cầm lấy ném tới sọt rác.
Tô Mạch lấy khăn mặt vết thương trên chân Hà Thụ lau chùi sạch sẽ, lại lấy thuốc đỏ đem miệng vết thương qua loa bôi một lần, Hà Thụ đau đến bắt đầu rơi nước mắt, Tô Mạch không thể thiếu rống lên vài câu, rống xong rồi không ngừng cố gắng làm cho Hà Thụ uống vài miếng thuốc hạ sốt, lại đem một cái khăn nhỏ trong phòng tắm chấm nước, lai ở trên trán Hà Thụ, lại lấy khối băng trong tủ lạnh, đặt ở trên khăn. Cái giường kia của Tô Mạch rất nhỏ, chỉ đủ cho một người thư thư phục phục (thong thả)nằm, chính là giường thật mềm, chăn cũng thực mềm, vật dụng trên giường là hình con chuột, vẫn là sàng đan có số lượng hạn chế trân quý.
Hà Thụ ngây ngô cười nói: “Ha! Cư nhiên còn dùng mền hình hoa văn loại này.”
Tô Mạch đem cái chăn đắp trên người Hà Thụ, một bên tính toán ngày mai nhớ phải đem cùng khăn trải giường phải đi giặt hết, một bên nhăn mày hai tay giao nhau trước ngực, giọng điệu hầm hầm nói: “Thế nào?”
Hà Thụ mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, miệng có chút khàn khàn nói: “Quả thật còn giống đứa nhỏ.”
Tô Mạch sửng sốt một chút, rồi mới thăm dò độ nóng trên cái trán của Hà Thụ, phát hiện bắt đầu hết sốt, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu hôm nay rốt cuộc đi vào trong đó làm gì?”
Hà Thụ rối tinh rối mù, thế là dễ dàng đem sự thật nói ra, “Trên mạng nói nơi đó là gay đi, tôi nghĩ… Đi tìm người qua đêm.”