Tô Mạch dừng một chút, nụ cười kia chậm rãi phai nhạt đi y hỏi một câu: “Cậu muốn nghe cái gì, chuyện về mối tình đầu của tôi, hay chuyện phấn đấu cực khổ?”
Hà Thụ hiển nhiên bị nói trúng tiếng lòng, lắp bắp lộ mặt ra, do dự biện giải nói: “Không, tôi… Không phải…”
Tô Mạch vỗ nhẹ đập đầu của hắn, có chút hờ hẵng nói: “Chuyện đã qua tại sao phải nói tới, huống chi tôi không nghĩ tới.”
Hà Thụ nga một tiếng, xấu hổ không biết phải làm sao, Tô Mạch tùy tay cầm lấy khăn lông ướt trên tủ đầu giường lau mặt Hà Thụ, dùng sức lau vài cái, rồi mới nhìn Hà Thụ chật vật chịu không nổi nói: “Mệt mỏi đi, hôm nay cố gắng ngủ một giấc, ngày mai đại khái sẽ càng khó chịu đi.”
Hà Thụ tiếp tục ưng thuận, đang chuẩn bị đem người dời qua một chút, muốn để chỗ cho Tô Mạch, đột nhiên phát hiện Tô Mạch không nằm xuống, lập tức sợ hãi nhìn Tô Mạch, theo bản năng túm lấy góc áo Tô Mạch hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Tô Mạch sửng sốt một chút, mới cười nói: “Tôi đi tắm rửa một cái, cậu ngủ trước đi.” Hà Thụ lúc này mới yên lòng lại, chính mình cũng hiểu được bản thân rất buồn cười, lòng nghi ngờ vừa đi, buồn ngủ như thủy triều ập tới, không qua lâu sau liền mơ màng rơi vào trong mộng.
Tô Mạch đứng nhìn hắn ngủ, mới mở cửa, ra phòng, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong phòng khách, trên bàn trà, di động bị Tô Mạch tắt tiếng có mười ba cuộc điện thoại chưa nghe, Tô Mạch ngồi ở trên ghế sa lon, chậm rãi duỗi thẳng tứ chi, ý đồ đem thân mình mệt mỏi duỗi thẳng vứt ra sau đại não, rồi mới cầm lấy điện thoại, ấn dãy số một mực tìm mình.
“Này, Phùng Lạc…”
“Con mẹ nó, cậu đi đâu! Vài ngày liền không chịu đến công ty, rốt cuộc lo chuyện gì!” Bên kia điện thoại, Phùng Lạc mới vừa được nhận điện thoại rống to kêu lên.
“Xuỵt, nhỏ giọng chút, có người đang ngủ.” Tô Mạch một bên nói như vậy, một bên nắm chặt máy, tận lực bình tĩnh hỏi: “Bên kia có việc gì?”
“Còn có thể có việc gì…” Tiếng Phùng Lạc rõ ràng dẫn theo một chút mệt mỏi, “Lúc đầu tôi còn thay cậu giấu diếm, nhưng công ty nơi nơi đều có cơ sở ngầm của bá phụ, có thể giấu diếm vài ngày, hôm nay ông gọi điện thoại tìm tôi, hỏi cậu có chuyện gì, tôi nói thân thể cậu không thoải mái… Ai, bằng hữu à, con mẹ nó cậu ngày mai phải đến cho tôi… Mẹ nó công ty một đống chuyện còn chưa giải quyết đây! Bá phụ là người như thế nào cậu còn không biết?”
Tô Mạch nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Không được, tôi gần đây đi không được.”
“Cậu đang tìm chết sao?” Phùng Lạc giật mình hỏi một câu, “Chúng ta tận lực trong đại học… Khi đó đều phải tự cùng nhau cố gắng đón đầu, sau khi tốt nghiệp liền thành thật cố gắng dốc sức làm việc sao? Cậu không muốn ba cậu một cước đem cậu đá ra khỏi nhà đi… Cho dù mẹ nó cậu có là con cả đi chăng nữa, nhưng Tô gia chưa bao giờ ít người thừa kế gì đó…”
Tô Mạch cười nói: “Tôi đây càng không phải yên tâm mà rời đi sao?”
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng giật mình của Phùng Lạc, cậu hít dài một hơi, không dám tin nói: “Cậu điên rồi đi… Cậu hẳn là điên rồi… Tôi con mẹ nó nghĩ đến cậu sớm qua cái tuổi bốc đồng, chuyện kia cậu còn chưa đủ điên sao? Cậu thực sự nghĩa mình sành ăn nhiều năm như vậy, có thể chịu khổ ăn thứ gì đó sao? Cậu chọc giận bá phụ, cho dù cậu nguyện ý làm công nhân, còn có ai dám nhận cậu? Cậu có thể đi công trường làm ATP sao? Cậu có thể đi làm ngưu lang sao?… Cậu thanh tỉnh một chút cho tôi!”
Tô Mạch nhẹ nhàng nói: “Tôi khi đó liền, từng thềm tôi sẽ không tùy hứng nữa.” Còn chưa chờ tảng đá trong lòng Phùng Lạc rơi xuống, Tô Mạch liền bổ sung một câu: “Sở dĩ, hiện tại, tôi không có tùy hứng, còn là quyết định làm như vậy.”
Phùng Lạc thật lâu sau mới nói một câu, cậu nói: “Con mẹ nó cậu… Điên rồi đi, vì người này… sớm biết rằng một ly rượu của cậu dành cho hắn có thể đổi lấy cảm tình, tôi con mẹ nó nên đem quán kia đổi thành siêu thị, cũng không thu vé vào cửa, đánh chết cũng không cho cậu…”
Tô Mạch nói: “Đã muộn rồi. Tôi đoạn thời gian kia… Thường suy nghĩ, nếu tôi tiếp tục làm vị trí này, phải tiếp tục chịu đủ loại trọng trách, vì đủ loại lợi ích mà suy nghĩ, tôi thực sự sẽ vĩnh viễn giống như ngày nào đó, ở trước mặt người khác mất đi tư cách bảo hộ hắn. Vị trí Tô thị, đã không cần tôi, có rất nhiều người có thể ngồi, nhưng hắn bằng lòng, chỉ có một mình tôi.” Tô Mạch nói, nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói: “Hắn là người ngu ngốc không thể làm cái gì, nâng đều nâng không nổi, ai cũng có thể khi dễ, đều có thể một cước giẫm lên… Ngốc như vậy, dốt nát như vậy, từ khi gặp tôi, liền luôn bị người khác xoay quanh đùa giỡn. Nếu không có tôi, hắn sẽ ra sao? Trên thế giới này, tất cả mọi người đều có thể không có Tô Mạch, Tô Mạch có là cái gì, nhưng hắn lại không thể không có tôi.”
Phùng Lạc ở bên kia không lên tiếng, Tô Mạch tiếp tục nói: “Cậu trước kia không phải nói tôi tự kỷ sao? Tôi sợ là mình thật có một chút — trong điện thoại của tên ngu ngốc kia cho tới bây giờ chỉ có một số điện thoại, chính là tôi. Hắn không có tôi sẽ chết, cậu có biết tôi vốn ghét nhất là loại chuyện này, nhưng hiện tại — cảm thấy được, cũng không tệ lắm… Rất tốt. Hắn có tôi là đủ rồi.”
Tô Mạch nói: “Tôi cùng chị cả đàm phán tốt lắm, nếu tôi chịu nhường vị trí này, chị ấy ở ngân hàng Thụy Sĩ sẽ cho tôi ba nghìn vạn. Đến lúc lấy tiến, đầu tư cổ phần, sẽ không đến nổi lưu lạc ngoài đường ăn không khí… Nếu trống rỗng, trước kia tôi đặc biệt thích chơi súng, nói không chừng có thể đi mua chứng cứ gì, đưa tới trong cục cảnh sát… Ba của tôi đến lúc đó biết được khẳng định hối hận không giữ tôi… Bằng không Tô gia của ông ta đặc biệt có thể tung hoành trong hắc bạch lưỡng đạo.”
Phùng Lạc ở đầu kia điện thoại, im lặng hồi lâu, mới mắng một tiếng: “Phi, không có tiền đồ. Sau khi tự do nhớ mời tôi uống rượu, tôi cuối cùng nhớ rõ thời điểm chúng ta học đại học, nghĩ thế nào liền làm nấy, không cố kỵ gì, trời đất bao la lão tử là lớn nhất, cái loại tự do tự tại ấy hiện tại ngẫm lại vẫn là… Máu vẫn còn nóng, người vẫn còn sống… Quên đi, không nói nữa. Cậu kêu tôi kiếm quyển sách về chế tạo thuốc độc trấn định gì đó tôi cũng đã kiếm xong rồi, ngày mai đưa đến cho cậu… Còn có, cậu nghĩ muốn đi tìm ba của mình, tôi đây cũng không dám thay cậu nói cái gì, bá phụ cũng coi như cố chấp, tẩy trắng nhiều năm như vậy…. Khí thế kia còn lại bao nhiêu…”
Tô Mạch ở đầu bên kia điện thoại cười nói: “Bộ sách chế độc cái gì, rõ ràng là tiểu thuyết võ hiệp… Tôi tốt lắm, thời điểm phát tác độc nghiện tôi sẽ đọc cho hắn nghe, nói không chừng sẽ có tác dụng khởi sắc gì đó, trước kia tôi nhớ rõ hắn có một đống to, đáng tiếc thời điểm đổi ký túc xá bị vương bát đản toàn bộ ném đi.”
Tô Mạch cho tới cuối cùng, hỏi một câu: “Như vậy, còn có việc gì sao, không có gì tôi cúp máy trước?”
Phùng Lạc do dự, ở bên kia điện thoại nói một câu: “Có rảnh thì gọi điện thoại cho Thủy Thủy, Thủy Thủy cô ấy gần đây luôn tìm cậu.”