Đầu dây điện thoại bên kia là tiếng Tô Mạch truyền tới, “Phùng Lạc?”
Phùng Lạc nhẹ nhàng thở hổn hển, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cười nói: “Sao lại gọi cho tôi, cậu thằng nhóc này…”
Tô Mạch ở bên kia nói: “Ừ, tôi đang ở trước cửa nhà lão nhân, đi vào liền gọi điện thoại. Hà Thụ xảy ra chuyện gì, di động quên mang trên người sao? Gọi điện thoại cho em ấy không ai nhận, cậu đang cùng một chỗ với em ấy đi.”
Tay Phùng Lạc có chút run không giữ được điện thoại, cậu cười nói: “Đúng vậy, kia đương nhiên, cậu ủy thác tôi lo mọi việc, tôi sao — a, cậu chờ một chút, tôi đi tìm cậu ta.”
Phùng Lạc nói, để máy xa ra, nhìn Hà Thụ, cúi đầu cười, nước mắt nơi khóe mắt chưa khô, chậm rãi hai tay ôm đầu gối, nói thật nhỏ: “Đi thôi, nhận đi, cậu muốn nói gì cũng được, tùy cậu, chúc mừng cậu, có người có cậu. Cậu không cần cười tôi, tôi chính là không có biện pháp ở trước mặt cậu ta, nói mình là người xấu.”
Hà Thụ do dự nhìn người kia một hồi, đi tới, hai tay nhận di động nói: “A lô, Tô Mạch.”
Tô Mạch ở bên kia cúi đầu cười nói: “Đứa ngốc, trôi qua tốt không?”
Ánh mắt Hà Thụ đỏ lên, chậm rãi bật cười, hắn nói: “Ừm, hôm nay rất vui vẻ. Em tốt lắm — Phùng Lạc rất chiều cố em — không có việc gì, ừm, mấy ngày nữa lại gọi cho anh.”
Hắn mới nói được một nửa, Phùng Lạc nhảy dựng lên, đem điện thoại đoạt lại hung hăng ném xuống đất, Phùng Lạc cũng không thèm nhìn tới điện thoại bị gãy thành hai đoạn kia, giống như điên chửi ầm lên: “Cậu có ý gì! Con mẹ nó cậu có ý gì!”
Hà Thụ dừng một chút, tươi cười còn ở đó, chưa kịp phai đi, Hà Thụ nói: “Tôi không muốn ép anh đến bước kia, tôi không muốn chúng ta ngay cả cơ hội hối hận cũng không có, tôi không muốn mọi người khổ sở…”
Phùng Lạc điên cuồng cười: “Con mẹ nó cậu cười tôi, cậu đang cười tôi bộ dáng lúc này rất xấu xí phải không?”
Hà Thụ ngây người, rồi mới vội vàng giải thích: “Tôi không có, tôi không có ý kia — tôi chỉ nói, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Phùng Lạc lắc đầu, ở trong phòng khách đi tới đi lui, cuối cùng mắt đỏ lên xông tới, hai tay nắm cổ áo Hà Thụ, lớn tiếng nổi giận mắng: “Cậu câm miệng! Cậu câm miệng! Mẹ nó đều là tình thâm ý nặng a, chỉ có tôi cái gì cũng không phải — cậu đừng lấy! Cậu vĩ đại cậu giỏi, cậu đừng lấy! Trong lòng cậu ta chỉ có cậu —“
Phùng Lạc mắng, giơ tay lên muốn đánh nhau, kết quả nửa ngày không đánh xuống,, cuối cùng cầm dây lưng, đem hai tay Hà Thụ trói sau lưng. Hà Thụ đau hừ một tiếng, khóe miệng hồng hồng, nước mắt đảo trong đôi mắt, nhịn không được rơi xuống, chỉ là kiên cường nói: “Phùng Lạc — nếu không thế này, chúng ta đều không phải người xấu, tôi cũng đi đường vòng, thật vất vả mới, tôi thật sự… Thật sự nghĩ tới anh giống như tôi…”
Phùng Lạc giống như nghe thấy điều không bình thường, không kiên nhẫn dùng sức đẩy Hà Thụ, đẩy ngã trên mặt đất, Hà Thụ hai tay không thể chống đỡ, té thẳng lăn trên mặt đất. Phùng Lạc căn bản không chú ý Hà Thụ rên, liền điên cuồng đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên nghĩ tới gì dừng lại, mặt đưa lại, ngũ quan đều vặn vẹo. Phùng Lạc cúi đầu cười lạnh, ánh mắt đỏ lên nói: “Cậu đừng lấy! Cậu ta vẫn sẽ yêu cậu, cái gì đều không đáng tin — cậu không phải rất vất vả cai nghiện sao? Có muốn thử hút một chút không a? Tôi xem cậu ta có thể đối với cậu hoàn toàn thất vọng.”
Máu huyết trên mặt Hà Thụ lập tức rút khỏi, run giọng nói: “Không cần! Không cần… Phùng Lạc…”
Phùng Lạc cúi đầu cười như điên, như là mất trí, ở trong phòng lục tung một trận, ở trong ngăn kéo lấy ra một cái bọc giấy, lấy bia kia ra trước mặt Hà Thụ, đại khái Tô Mạch lúc kêu Phùng Lạc xử lý đã để cậu thu được, Phùng Lạc cười, lấy ra một cái dĩa nhỏ, đem bao phấn kia đổ ra, lấy một cái bật lửa, đem bột phấn kia đốt thành chất lỏng, lấy tới một ống tiêm, đem chất lỏng hít vào, hướng Hà Thụ đi tới.
Nước mắt Hà Thụ liền chảy ra, hắn run rẩy nói: “Phùng Lạc, anh sẽ hối hận. Anh không nên như vậy, tôi sẽ hận anh, tôi sẽ hối hận tin tưởng anh, tôi không muốn hối hận, tôi không muốn như vậy, anh bình tĩnh một chút —“
Phùng Lạc như nghe được một nửa, lấy ống tiêm đi qua, Hà Thụ ở trên sàn nhà cố gắng lui về sau, Phùng Lạc cầm lấy ống tiêm, dùng sức cắm kim tiên vào động mạch cánh tay của Hà Thụ.
Ngay lúc Phùng Lạc đè lại tiêm mạnh vào, Hà Thụ như phát điên, dùng sức đem đầu mình đập qua, hung hăng đánh vào trên trán Phùng Lạc. Phùng Lạc như bị lực phản ại, chật vật ở trên sàn nhà, nửa thanh đã trong động mạch, máu ở trên cánh tay chảy ra, máu lúc đó như đổ ra.
Phùng Lạc nhìn thấy máu, tựa hồ cũng khôi phục lý trí, một bên ôm đầu, ném ống tiêm, mặt hốt hoảng đứng lên, còn muốn chạy qua, lo lắng nói: “Cậu đổ máu… Mau ngăn lại…”
Hà Thụ đung đưa lui về sau vài bước, suy yếu nở nụ cười vài tiếng nói: “Anh không phải muốn thế sao?”
Hà Thụ giờ phút này như con mèo bị giẫm phải đuôi, giống như con thỏ nhỏ bị thương, hắn trong lúc đau đớn do dự mình tin sai người, hoặc rất dễ lừa gạt.
Hắn không phải là người không có tâm huyết, chỉ là tính tình yếu đuối, yếu đuối một chút.