Trong mắt nàng, đệ đệ mười một tuổi không chỉ mới là một học sinh tiểu học, mà còn chưa từng xa nhà, dù có quản sự đi theo, nhưng vẫn cứ không yên tâm sợ xảy ra chuyện, đặc biệt là trong cái thời đại quyền thế có thể đè chết người này, không có gì bảo đảm an toàn cả, ngộ nhỡ có con cháu nhà quyền quý nào đó cho rằng đệ đệ chỉ là con cháu nhà giàu không có quyền thế, thì phải làm sao bây giờ?
May là, đệ đệ đi cũng không quá lâu, mới chừng một canh giờ đã về, đến khi nghe nha hoàn bẩm lại, chẳng những đệ đệ đã về, mà còn dẫn theo khách, Khúc Liễm không khỏi thấy hơi khó hiểu, rồi ra khoang thuyền nhỏ, lặng lẽ ló đầu ra nhìn, đến lúc trông thấy rõ người đến, Khúc Liễm trợn tròn mắt.
Đang được đệ đệ dẫn lên thuyền là một thiếu niên mặc cẩm bào lưu vân ám văn màu tím nhạt, bên hông đeo hai khối ngọc bội, tuy chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng dáng dấp cao gầy, phong thái ưu tú, đầu mang kim quan (1) bằng ngọc dương chi rất nổi bật, đập thẳng vào mắt người khác. Ánh mặt trời soi rọi trên mái tóc dài xõa tung tỏa ra ánh sáng tối màu, càng tôn lên gương mặt như gốm sứ sạch sẽ không tỳ vết, trên mặt nở nụ cười ấm áp nhã nhặn đúng mực.
Người thiếu niên tỏa ra hào quang mà ánh nắng ngày xuân rực rỡ cũng không thể che lấp.
Khi thiếu niên kia như lơ đãng nhìn qua, dễ dàng nắm bắt được ánh mắt của nàng, lại còn mỉm cười với nàng, cả người Khúc Liễm đều vang lên cảnh báo không xong rồi.
Chính là thiếu niên có vài lần duyên phận hơn nữa còn từng ép tặng huyết ngọc cho nàng khi ở Chúc gia kia.
Hắn làm sao có thể cười như không có chuyện gì như vậy chứ?
Điều này làm nàng thiếu chút nữa cho là, chuyện xảy ra lần trong hòn non bộ ở Chúc gia chỉ là ảo tưởng của một mình nàng mà thôi. Nếu không biết được từ chỗ Chúc Gia tỷ, rằng thiếu niên này cũng không có anh em ruột linh tinh, Khúc Liễm thật sự tưởng là mình đã gặp một người khác.
Có lẽ, nàng nguyện là gặp một người khác, như vậy ít nhất nàng sẽ không phải lo nghĩ vẩn vơ nữa.
Thiếu niên kia rõ ràng là đã phát hiện ra nàng, chỉ có điều là e ngại phép tắc nên tầm mắt cũng không dừng lại lâu lắm, đã nhanh chóng thu lại, thoạt nhìn là một chính nhân quân tử vô cùng nghiêm chỉnh, rất có phong độ của quân tử, hoàn toàn khác biệt với sự dã man quỷ dị của ngày ấy.
Sau đó Tần ma ma ra đón, cung kính dẫn họ vào phòng khách trên thuyền, nơi Quý thị đã ngồi đợi sẵn.
Khúc Liễm nhìn theo họ vào trong, đôi mày không khỏi cau lại, rồi chợt nghe Bích Xuân vẫn theo nàng nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu thư, vị Kỷ công tử này lại đến nữa rồi, làm sao bây giờ? Có cần đem huyết ngọc trả cho người ta không?
Dù có Khúc Thấm mở lời, nhưng Bích Xuân vẫn nhớ rõ chuyện bị nha hoàn tên Cung Tâm kia ngăn lại ở Chúc gia lúc trước, lại thêm biết Kỷ công tử này có hành vi càn rỡ với tiểu thư nhà mình, đều không phải là người tốt, huyết ngọc kia cũng là một vật phỏng tay, sớm trả lại cho chủ nhân của nó, nàng ta mới yên tâm được.
- Trả cái gì mà trả? Nếu hắn ta lại cầm huyết ngọc này đến sinh sự, đem mọi chuyện rêu rao ra ngoài sẽ không tốt đâu.
Khúc Liễm không chút lưu tình nói thẳng.
- Dù muốn trả, cũng không phải là vào lúc này.
Rồi lại thở dài, không biết làm thế nào mà hắn ta lại ở thành Thanh châu, thậm chí còn cùng đệ đệ về, chẳng lẽ bên trong có việc gì xảy ra ư?
Nghĩ nghĩ, lại bảo Bích Xuân:
- Ngươi đi nghe ngóng một chút, hỏi Từ quản sự xem vị Kỷ công tử kia sao lại quen biết với thiếu gia, đến đây có việc gì, hỏi thăm tường tận rồi về nói lại cho ta nghe.
Sau khi Bích Xuân đi rồi, Khúc Liễm trở về buồng của mình tạm nghỉ.
Bích Xuân nhanh chóng trở lại, đem tin tức nàng ta dò la được bẩm:
- Nô tỳ hỏi qua Từ quản sự, Từ quản sự nói, lúc thiếu gia đi dạo hiệu sách trong thành Thanh châu thì gặp được vị Kỷ công tử kia, vì lúc trước từng gặp trong sinh nhật Chúc lão thái quân, cũng không quá xa lạ với nhau, Kỷ công tử nghe nói phu nhân cũng ở trên thuyền, liền bảo phải đến thỉnh an phu nhân.
Chần chừ rồi nói tiếp:
- Nghe nói hình như phụ thân của Kỷ công tử cùng lão gia đã qua đời là bạn cũ, xét tình xét lý Kỷ công tử cũng nên đến chào hỏi.
Khúc Liễm hơi ngạc nhiên, phụ thân nàng và phụ thân Kỷ công tử là bạn cũ ư?
Rồi lại thấy không đúng, nếu đúng là bạn cũ của phụ thân, sao lúc trước ở phủ Thường châu, không thấy cậu ta đến nhà bái phỏng? Dù cậu ta là nam nhân e có điều bất tiện, thì vẫn có thể gặp gỡ đệ đệ nha, nàng cũng chưa hề nghe đệ đệ đề cập đến việc này bao giờ.
Hai người đang trò chuyện, thì thấy đại nha hoàn Lục liễu hầu hạ bên cạnh Quý thị đến, thưa là Quý thị mời nàng và Khúc Thấm ra ngoài gặp gỡ khách nhân, là người bạn cũ đến thăm, để nàng và Khúc Thấm ra gặp cho biết mặt.
Sắc mặt Khúc Liễm không ngừng biến đổi, cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân, để nha hoàn thay y phục xong, liền ra khỏi buồng của mình.
Mới ra ngoài, liền thấy tỷ tỷ cũng đến, đến khi thấy sự vui mừng không nén được trên gương mặt của tỷ tỷ, trong lòng Khúc Liễm cảm thấy thật hết nói nổi.
Sao nàng lại có thể quên còn một vị tỷ tỷ trọng sinh biết trước mọi việc ở đây chứ? Hy vọng là trăm ngàn lần đừng giống như tưởng tượng của nàng nha, nàng mong rằng thà chính mình nghĩ nhiều còn hơn.
Nhưng tỷ tỷ vui vẻ như vậy, vẫn khiến nàng thấy vô cùng lo sợ.
Khúc Thấm quả thật rất vui mừng, cô không ngờ Kỷ Lẫm sẽ xuất hiện ở thành Thanh châu, xem ra kiếp này vào kinh sớm thật đúng là có cái lợi của nó, có thể gặp được Kỷ Lẫm trên đường. Hơn nữa Kỷ Lẫm là cố tình, sau khi gặp đệ đệ, còn đặc biệt đến thỉnh an Quý thị, rõ rằng là xem Quý thị như trưởng bối mà kính trọng. Mà cô cũng biết rằng, Kỷ Lẫm có thể cho được phần tôn kính này, hẳn là nể mặt muội muội thôi.
Thấy muội muội bối rối mà đến, Khúc Thấm vội kéo nàng lại quan sát, rồi nhăn mày mà cho muội muội một điểm trừ, cho rằng muội muội hôm nay ăn mặc quá giản dị, trên người không mang bất kỳ trang sức nào, tuy rằng nhan sắc nó như vậy thì dù có mặc gì cũng đẹp, nhưng ra gặp khách, lại còn là ra mắt muội phu tương lai, sao có thể ăn mặc tùy tiện vậy được?
Nghĩ xong, cô liền tháo chuỗi nam châu (2) đeo trên tay mình xuống, đeo vào tay muội muội, vì cổ tay muội muội rất nhỏ, đeo thêm vòng tay, lấp ló trong màu xanh biếc của tay áo, có vẻ xinh đẹp hẳn ra. Lại sửa vòng nam châu cho nó, thấy nam châu tròn sáng bóng càng tôn lên vẻ mỹ lệ dễ thương của muội muội, trong lòng có chút thỏa mãn.
- Nghe nói là bạn cũ của phụ thân đến thỉnh an mẫu thân, người đến là khách, đến lúc đó muội nhớ cư xử khéo léo một chút đó.
Lòng Khúc Liễm đau khổ, tỷ tỷ đúng là rất quan tâm vị Kỷ công tử kia, bằng không sẽ chẳng phải dặn riêng nàng như thế, lại còn muốn nàng biểu hiện tốt vào nữa chứ, rõ ràng là một mực muốn đẩy mạnh tiêu thụ muội muội mà. Cầu tỷ tỷ tha đi, nàng mới có 12 tuổi thôi à nha! QAQ
Đến phòng khách, thấy Quý thị đã ngồi vào chủ vị, Khúc Loan ngồi cạnh, ngồi trước mặt nàng là một thiếu niên xinh đẹp như ngọc. Thiếu niên kia tươi cười dịu dàng, giọng nói như châu như ngọc, thỏa mãn cả thị giác và thính giác của người khác, ngôn ngữ của cậu ta rất nhã nhặn, tình cảm chân thành, thực rất dễ khiến người khác buông lòng phòng bị mà trò chuyện.
Trên mặt Quý thị và Khúc Loan đều mang ý cười, rõ ràng là lúc này rất thư giãn.
Khi Khúc Liễm và Khúc Thấm tiến vào, thiếu niên kia cũng nhìn sang, tầm mắt dừng trên người Khúc Liễm, lại mỉm cười với nàng, nụ cười vui vẻ, như ngôi sao băng trên bầu trời đêm, lại như mặc ngọc, thấu hiểu mà diễm lệ.
Khúc Liễm có phần không được tự nhiên quay đi, cùng tỷ tỷ đi vào.
- Kỷ công tử à, đây là hai con gái của ta, Thấm nhi lớn hơn con một tuổi, Liễm nhi nhỏ tuổi hơn con một ít.
Quý thị cười giới thiệu, lại nói với hai con gái:
- Vị này là con bạn cũ của phụ thân các con, họ Kỷ.
Kỷ Lẫm đứng lên, thi lễ với Khúc Thấm, gọi " Thấm tỷ tỷ", rồi gọi Khúc Liễm "Liễm muội muội".
Khúc Thấm cười đáp lễ, thấy muội muội cúi đầu, âm thầm nhéo hông nó một cái, để nó đừng ngẩn người ra vào thời điểm mấu chốt thế này.
Khúc Liễm ổn định tâm trạng, cuối cùng mới ngẩng đầu lên, cười như không cười với Kỷ Lẫm, thi lễ rồi cũng gọi "Kỷ công tử".
Sau khi chào hỏi nhau xong, mọi người lại ngồi xuống.
Bấy giờ Kỷ Lẫm tuân thủ phép tắc, nhìn tựa như một bé ngoan, nhìn Quý thị không chớp mắt nói:
- Lúc trước khi gặp gỡ bá mẫu và Liễm muội muội lần đầu ở chùa Tể Minh, con vẫn chưa biết thân phận của hai người đâu, sau lại đến mừng thọ Chúc lão thái quân ở Chúc gia, thì mới biết rõ. Đáng lẽ là phải đến nhà bái phỏng, nhưng không ngờ lại có việc ngăn trở, đến khi vất vả làm xong rồi có thời gian, thì nghe nói mọi người đã vào kinh rồi, vốn cho là chỉ đành gặp lại ở kinh thành, không ngờ lại đúng dịp như vậy, có thể thấy rõ đây chính là duyên phận nha, có muốn ngăn cũng không được đâu.
Quý thị vội cười nói:
- Đây quả thực là việc đáng để ý.
Cũng không hỏi cậu ta bận việc gì khi ấy, không nhịn được thầm nói trong lòng, ở phủ Thường châu cả tháng, cũng không thể bớt chút thời gian đến sao.
Quý thị gả đến Khúc gia mười mấy năm, nhưng thời gian chung sống với Khúc tam gia cực kỳ ngắn ngủi, cũng không biết khi còn sống thì bạn hữu chồng mình kết giao gồm có những ai, sau khi chồng qua đời, một góa phụ như bà sống cùng ba con, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài, đứa con trai duy nhất lại còn nhỏ, không thể kế thừa y bát (3) của chồng, dần dần, những bạn hữu năm xưa khi chồng bà còn sống cũng dần phai nhạt, có vài người trong số đó bà cũng không biết.
Hôm nay khi Kỷ Lẫm đến bái phỏng, báo thân phận lên, Quý thị cũng hoảng sợ.
Bà không ngờ vậy mà Kỷ Lẫm lại xuất thân từ chi trưởng của phủ Trấn quốc công ở kinh thành, tổ mẫu là người mà ngay cả đương kim thánh thượng cũng kính trọng là đại trưởng công chúa Thục Nghi, phụ thân là huynh đệ cùng nhau lớn lên của Hoàng thưởng, tình cảm đương nhiên là không cần phải bàn, thân phận này quá hiển hách, bà khó lòng tưởng tượng ra được. Càng không nói đến, người có thân phận thế này, là bạn cũ của chồng bà, mà Kỷ Lẫm này, hết sức tôn trọng bà, cũng có chút thân thiết với con trai bà, có thể nhìn ra được là thật lòng.
Kỷ Lẫm mỉm cười nói:
- Vẫn chưa đến nhà thăm hỏi, trong lòng con cũng bất an, nhưng lần này đến phủ Thường châu, ngoài việc mừng thọ Chúc lão thái quân ra, con còn vâng mệnh tổ mẫu, có việc quan trọng phải làm, thật sự là không có thời gian...
Quý thị vội nói:
- Chuyện của đại trưởng công chúa quan trọng hơn, Kỷ công tử không cần để ý.
Kỷ Lẫm cười khẽ, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngượng ngùng nói:
- Nói đi nói lại, con cũng có duyên với Liễm muội muội, năm ấy ở phủ Tuyên Đồng, còn từng gặp muội ấy cơ, nhưng khi đó Khúc bá bá bệnh rồi mất, Liễm muội muội cũng ngã bệnh, chắc muội ấy cũng chẳng nhớ được chuyện này đâu, chỉ có con là nhớ được có phần rõ ràng thôi...
Đôi mày Khúc Liễm nhảy lên.
Lời này của hắn ta có ý gì đây?