Đương nhiên Khúc Liễm không phải cún con để người ta gọi là đến, mà thận trọng hỏi lại:
- Ngươi là ai? Vào đây làm gì?
Người đó rõ là Kỉ Lẫm, nhưng khí chất rất khác biệt, khiến nàng không nhịn nổi mà hỏi câu này.
- Chẳng lẽ ngay cả vị hôn phu của mình mà nàng cũng không nhận ra à?
hắn cười khẽ, lại vẫy tay với nàng:
- Lại đây, cho gia ôm một chút nào!
Khúc Liễm:
-...
Khúc Liễm kinh ngạc vì hắn, giọng nói này, diện mạo này là Kỉ Lẫm, nhưng sao mà khí chất lại khác xa nhau như vậy, ánh mắt cũng khác, giọng điệu cũng khác luôn. Kỉ Lẫm trong lòng nàng là quân tử tuân giữ quy củ một cách nghiêm ngặt, luôn biết cách làm sao để tỏ lòng yêu thích đối với nàng, nhưng chưa từng vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước, rất chi đúng mực. Mà người trước mắt đây, phóng túng thẳng thừng, vốn chẳng để khuôn phép thế gian vào mắt - nếu mà để ý ấy à, thì nào lại vào khuê phòng cônương thế này.
Trong lúc nàng còn chưa biết làm sao, thiếu niên ngồi trên giường đã giơ tay kéo chăn của nàng, tha nàng ra ngoài rồi ôm chặt vào lòng.
Khúc Liễm cả kinh, lập tức đẩy hắn ra:
- Ngươi không phải là Kỉ Lẫm, buông ta ra!
- nói nhảm, nàng thế mà lại không nhận ra vị hôn phu của mình cơ đấy, đáng đánh đòn.
một tiếng "bốp", Khúc Liễm cảm giác được mông của mình bị người ta vỗ nhẹ, khiến mặt nàng khôngnhịn nổi mà đỏ lên, ngây cả người.
Sống hai kiếp, lần đầu tiên nàng bị người ta đánh mông đấy!
Lập tức hóa phẫn nộ thành sức mạnh, toan nắm tay đấm qua, lại bị một bàn tay to bắt được, bao vây nắm đấm của nàng.
- Nàng muốn đánh ta à?
hắn ôm cơ thể mảnh khảnh của nàng, dễ dàng khiến nàng không giãy dụa được, cúi đầu cười nói bên tai nàng:
- Trước kia không biết nàng dữ thế này, mới bị nàng đánh, lớn rồi thì đừng hòng nhé!
- nói nhảm, ta...
Giọng nói hoàn toàn im bặt, Khúc Liễm lập tức trợn to mắt.
Cảm giác đôi môi mềm mại kia hết sức chân thật, dán sát vào môi nàng, thậm chỉ còn cảm nhận được hơi thở của nhau.
Theo bản năng Khúc Liễm ngừng hô hấp, rồi lại giãy dụa thật mạnh, lấy móng tay mà cào.
hắn hít mạnh một hơi, bắt lấy bộ móng vuột đang cào cấu kia, khỏi nhìn cũng biết cổ đã bị nàng cào thành dấu, hơi bất ngờ, đè nàng ra giường, lại hôn nàng một cái, môi kề môi với nàng, khẽ cười nói:
- Nàng nên cắt móng tay đi, nuôi dài như vậy để làm gì chứ?
- Buông ra!
Khúc Liễm vừa sợ vừa tức, không ngờ kẻ này làm càn như vậy, trong lòng chỉ thấy hổ thẹn.
- không đấy, ta đích thân đến thăm vị hôn thê của ta cũng đâu có phạm pháp!
hắn nói xong, lại hôn một cái, nựng đôi má đỏ bừng của nàng, một tay ôm eo nàng, ôm nàng vào trong lòng như một đứa trẻ vậy.
Khúc Liễm suýt hét lớn, y phục mỏng manh mùa hè không cản được gì, khiến nàng cảm thấy bộ ngực vừa mới phát dục của mình dán vào lồng ngực hắn, cả người xấu hổ đến mức co thành một cục. Trong hai kiếp cho đến nay, trừ phụ thân, nàng chưa từng gần gũi với nam nhân nào đến vậy, dù là phụ thân, đó cũng đã là chuyện khi nàng còn nhỏ, chừng lớn lên có khi nào như vậy đâu?
- Ngươi buông ra, nếu không ta sẽ gọi người ta đến...
Khúc Liễm thẹn quá hóa giận, gấp gáp nói.
- không sao cả, trong khách viện này không còn ai khác, nàng có kêu rách cuống họng cũng không có ai đến đâu!
Khúc Liễm:
-...
Nàng thở thật sâu, khiến bản thân tỉnh táo lại, cố gắng bỏ qua cảm giác bị người ta ôm vào lòng, bình tĩnh nói:
- Ngươi buông ra trước đã, thế này ta không thoải mái.
Nàng ngoan ngoãn cúi đầu, ra vẻ đáng thương.
hắn không nói gì, chỉ dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu nàng, một lúc lâu sau mới nói:
- Được rồi!
Khi hắn buông ra, Khúc Liễm lập tức xoay người rời khỏi hắn thật xa, không ngờ bị hắn bắt lấy tay.
- Nếu nàng dám chạy nữa, ta không ngại ôm nàng như lúc nãy đâu, mãi khi nào nàng ngoan thì mới thôi đấy!
Giọng nói của hắn lành lạnh, nhưng tràn đầy ác ý.
Khúc Liễm ngồi yên, nhìn vạt áo, rồi lại nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi cho rõ:
- Rốt cuộc thì ngươi là ai?
- Vị hôn phu của nàng đây.
hắn tươi cười nhìn nàng, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lên ngắm nghía, như thể tìm được một món đồ chơi, bóp tới bóp lui, song dùng sức rất nhẹ, không khiến nàng đau.
Khúc Liễm nghẹn lời, thử nở nụ cười, hỏi lại lần nữa:
- Rốt cuộc huynh làm sao vậy?
Nàng cân nhắc, nói mò:
- Huynh không giống bình thường.
- Đương nhiên, đây mới thật sự là ta mà.
hắn cười thành tiếng:
- Thế nên tiểu nha đầu à, nàng phải tập làm quen đi thôi!
* Vượt qua Lôi Trì: vượt quá giới hạn