Bữa trưa dùng trong Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân, dùng bình phong (1) ngăn nam với nữ, mọi người vô cùng vui vẻ cùng nhau dùng bữa.
Lạc Thừa Phong dẫn đầu các thiếu gia Lạc phủ đồng trang lứa cũng trở về dùng bữa.
Năm nay Khúc Loan đã mười tuổi, đã qua nam nữ bảy tuổi không cùng bàn, đương nhiên phải dùng bữa bên bàn nam, rồi bị Lạc Thừa Phong dẫn tới, nhiệt tình giới thiệu nó với người trong nhà cậu ta.
Mọi người thấy hành động của Lạc Thừa Phong, chỉ cười cười, riêng Khúc Loan vô cùng lúng túng, mà từ chối ý tốt của Lạc Thừa Phong cũng không hay, trong lòng không nhịn được cảnh giác.
Lạc Thừa Phong này thật nhiệt tình quá đáng, cảm thấy có gì đó không đúng a!
Người Khúc gia hôm nay là khách, đương nhiên là ngồi với Lạc lão phu nhân, trong bàn còn có mấy vị phu nhân Lạc phủ, cô nương ngồi cùng duy chỉ có đích tôn là Lạc Anh và Lạc Cận của tứ phòng, có thể thấy được hai vị tiểu thư Lạc gia này vô cùng được cưng chiều trước mặt Lạc lão phu nhân, thậm chí ngay cả Lạc đại phu nhân và mấy vị con dâu khác còn tuân quy củ trước mặt Lạc lão phu nhân, hầu hạ Lạc lão phu nhân dùng bữa, đứng xem người khác ăn mà thôi.
Đến khi Lạc đại phu nhân sắp bát đũa xong, Lạc lão phu nhân mới nói:
- Hôm nay có khách đến, không cần gò bó vậy đâu, các con cũng ngồi xuống cùng ăn đi.
Lạc đại phu nhân lên tiếng đáp vâng, rồi được nha hoàn hầu hạ ngồi xuống.
Khúc Liễm thấy vậy, im lặng cúi đầu. Dù là thấy không ít, nhưng vẫn cảm thấy việc dạy người ta như thế này là rất xấu hổ. Con gái như người trên kẻ trước ngồi xem mẫu thân hầu hạ tổ mẫu dùng bữa, đợi mọi người ăn xong mới xuống ăn cơm thừa canh cặn, tuy là phép tắc trong phần lớn các gia đình, nhưng Khúc Liễm vẫn cảm thấy không có tình người, đây cũng là nguyên nhân nàng không quá thích việc đến Lạc phủ.
May là trong nhà họ ít người, không có trải qua loại việc đáng xấu hổ này.
Dùng xong bữa trưa, Lạc phủ để họ thu xếp, nghỉ tạm trong phòng khách, Khúc Thấm được Lạc lão phu nhân giữ lại nghỉ trong phòng cách vách, nhớ đến ba tháng Khúc Thấm ngã bệnh nặng, vẫn khiến Lạc lão phu nhân sợ hãi, hai bà cháu có không ít chuyện để nói với nhau.
Khúc Liễm năm nào cũng theo tỷ tỷ đến Lạc phủ ở, tuy không thuộc Lạc phủ như lòng bàn tay, nhưng có ấn tượng nhất định đối với nơi này, chiếu, đệm chăn đều là đồ mới, trong không khí có hương an thần thoang thoảng, khiến người ta thư giãn, bất cứ khi nào cũng có thể ngủ mất. Nhưng tối qua nàng ngủ rất ngon, nên bây giờ trong chốc lát không ngủ được.
Trong lúc Khúc Liễm nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài, trong số đó người nói nhỏ hẳn là Bích Xuân, mà một giọng nói khác lại không bình tĩnh lắm.
-... Ta tự vào tìm nàng ấy, ngươi cứ ở đây hầu hạ. Yên tâm đi, A Liễm sẽ không giận đâu.
- Anh tiểu thư, tiểu thư chúng tôi đang nghỉ ngơi...
- Ôi, một năm không gặp rồi, sao Bích Xuân ngươi vẫn dài dòng thế?
Khúc Liễm mở mắt, ôm gối ngồi dậy, liền thấy một cô gái mắt hạnh (2) má đào đến, trên mặt có ý cười, trông rất xinh đẹp, nhưng lại không giấu được vẻ kiêu căng trong ánh mắt, chính là tiểu thư thiên chi kiêu nữ được lớn lên trong sự cưng chiều.
- A Liễm!
Lạc Anh bước đến, đặt mông ngồi cạnh.
- Lâu rồi chúng ta không gặp, vừa rồi đông người, muốn trò chuyện thêm mấy câu với ngươi cũng không được. Vậy nên ta thừa dịp này đến tìm ngươi, ngươi đừng ngủ nhé, chúng ta cùng trò chuyện đi.
Khúc Liễm búi tóc, nở nụ cười với nàng ấy, hỏi:
- Nói gì?
- Lâu rồi chúng ta không gặp, có rất nhiều lời muốn nói, đương nhiên là nói chuyện gì cũng được.
Lạc Anh thờ ơ nói, nghĩ mình chủ động chạy đến tìm Khúc Liễm, nhưng Khúc Liễm lại lạnh nhạt như vậy, làm trong lòng nàng ấy có chút hờn dỗi.
Khúc Liễm kém nàng ấy một tuổi, vì tuổi tác hai người tương đương, nên cùng nhau chơi đùa, tình cảm tốt hơn so với mấy vị tiểu thư Lạc phủ khác một ít. Đương nhiên, cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi, dù sao biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu và thiên kim tiểu thư thật sự không thể nào thật sự có tình cảm thân thiết.
Khúc Liễm rất có kinh nghiệm đối phó với nàng ấy, dịch vào trong cười nói:
- Vậy ngươi cùng ngồi lên đây đi.
Sắc mặt Lạc Anh giờ mới hòa hoãn nở nụ cười, cởi giày ngồi lên giường, chen chúc với Khúc Liễm, kéo nàng nói:
- Từ lúc đầu xuân đến giờ ta vẫn đợi ngươi đến, không ngờ xuân đã qua, các ngươi mới đến. Chẳng lẽ lúc trước Thấm biểu tỷ thật sự bệnh nặng lắm sao? Đúng rồi, sao nương và đệ đệ ngươi cũng đến đây? Không ngờ đệ đệ ngươi lớn lên trông như vậy, thật đĩnh đạc tuấn tú, chỉ là vóc dáng trông gầy quá, các ngươi giống nhau, lại đều giống nương ngươi, mà ngươi lại càng đẹp hơn nương ngươi một chút.
Cô nương này mà mở miệng là nói một hơi dài, líu ríu nói không ngừng, Khúc Liễm trả lời vòng vo:
- Quả là khi đó tỷ tỷ bệnh rất nặng, chúng ta đều e là không xong, may là sau đó tỷ tỷ khỏe lên. Ngươi cũng biết, từ bé đến giờ đệ đệ chưa bao giờ rời khỏi phủ Thường châu, nên lần này dẫn nó theo mở mang tầm mắt.
- Tam phòng Khúc gia các ngươi đều vào kinh, không phải sau này muốn ở kinh thành luôn đó chứ?
Lạc Anh vui mừng vỗ tay bảo:
- Vậy thì tốt quá, sau này có người chơi với ta rồi. Chúng ta còn có thể cùng nhau học, tránh cho ta chỉ có một mình không có gì thú vị.
Khúc Liễm cười nói:
- Ngươi sao lại không vui chứ? Không phải là còn mấy biểu tỷ, biểu muội học cùng ngươi sao?
Lạc gia cũng xem trọng giáo dục con gái, chuyên mời nữ tiên sinh đến dạy dỗ cho các tiểu thư, học trước khi cập kê. Nếu tỷ muội Khúc Liễm đến Lạc phủ ở, đương nhiên là cũng đi học cùng.
Lạc Anh bĩu môi:
- Những người đó à... Quên đi, còn không bằng thoải mái chơi cùng ngươi.
Trong lòng Khúc Liễm hiểu rõ, Lạc phủ đông người, càng có nhiều xung đột, mấy phòng ngấm ngầm tranh đấu, tỷ muội chơi với nhau bề ngoài thì hòa thuận, nhưng thật ra đều đề phòng lẫn nhau, càng đua tranh gay gắt hơn. Mà nàng và tỷ tỷ họ Khúc, coi như là người ngoài, đương nhiên sẽ không bị xáo trộn trong mấy tỷ muội Lạc gia, dần dần, mấy tỷ muội Lạc gia thật ra lại thích chơi với bọn các nàng.
Hai người trò chuyện một lát, rồi đôi mắt đen trắng rõ ràng của Lạc Anh đảo quanh, nhỏ giọng nói:
- A Liễm, lần này các ngươi vào kinh, chắc là vì hôn sự của Thấm biểu tỷ phải không?
Trong lòng Khúc Liễm rùng mình, ra vẻ nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi lại cho là vậy?
- Đây là đương nhiên rồi!
Lạc Anh một mực ra vẻ khinh thường nàng:
- Năm nay Thấm biểu tỷ cập kê, đương nhiên phải bắt đầu nghị hôn. Vài ngày trước, ta nghe lén tổ mẫu nói với cha nương ta, tìm một mối hôn sự tốt về mọi mặt cho Thấm biểu tỷ, bảo cha nương ta để ý bên ngoài, không biết đến khi ấy sẽ chọn ai. Thấm biểu tỷ tốt đẹp như vậy, quả thật cần phải chọn thật kỹ.
Với sự yêu thương Lạc lão phu nhân dành cho tỷ tỷ, Khúc Liễm cũng không lo lắng gì Lạc lão phu nhân sẽ phá hỏng hôn sự của tỷ tỷ, nàng lo là lo thái độ của đại cữu cữu và đại cữu mẫu, e trong đó sẽ có việc gì phát sinh ngoài ý muốn.
Ngay lập tức, Khúc Liễm nắm tay Lạc Anh, nghiêm túc nhìn nàng ấy:
- A Anh, tuy nói hôn nhân đại sự do trưởng bối làm chủ, nhưng tỷ tỷ từ nhỏ đã yêu thương ta, ta cũng hy vọng tỷ ấy có gia đình yên ấm. Thế nên, nếu cữu cữu, mẫu mẫu có sắp xếp gì, xin ngươi nhất định phải nói cho ta biết trước.
Lạc Anh bị nàng nhìn đến đỏ cả mặt lên, nghĩ Khúc Liễm càng lớn càng đẹp, đặc biệt là khi nhìn người ta như vậy, trong ánh mắt nhuộm mấy phần ngây thơ, thật sự khiến người ta vừa yêu vừa thương, trong lòng xúc động, liền vỗ ngực nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi để ý mà! Cha nương thương ta nhất, chắc chắn sẽ không đề phòng ta.
Khúc Liễm biết tuy tính tình Lạc Anh kiêu căng ngang ngược, nhưng chuyện đã đồng ý, thì nàng ấy sẽ làm tốt, lập tức cảm tạ nàng ấy.
Bên này hai tiểu cô nương cùng nhau trò chuyện, bên kia trong phòng Lạc lão phu nhân, Khúc Thấm cũng nhỏ giọng trò chuyện với tổ mẫu.
- Thấm nhi lớn rồi, càng giống nương cháu, ta chỉ có một đứa con gái là nương cháu, đương nhiên là yêu thương nó hết mực. Vốn muốn nó ở kinh thành, ai ngờ nó lại thích phụ thân cháu. Tuy việc kinh doanh của Khúc gia ở kinh thành không tồi, nhưng rốt cuộc gốc gác không ở kinh thành, vốn nghĩ phụ thân con là người có tài hoa, lai có phủ Bình Dương hầu hỗ trợ, đợi qua vài năm, triệu nó hồi kinh, để ta với nương cháu trọn tình mẫu tử, ai ngờ nó còn trẻ vậy đã đi...
Trong lòng Khúc Thấm đau xót, khóe mắt ửng đỏ nói:
- Tổ mẫu, người còn có cháu mà.
Lạc lão phu nhân vỗ tay cô, nói tiếp:
- Đúng vậy, ta còn Thấm nhi, Thấm nhi là đứa ngoan ngoãn, nháy mắt đã lớn vậy rồi, nên tính toán cho Thấm nhi. Cháu yên tâm, tổ mẫu nhất định sẽ tuyển cho cháu một mối hôn sự hoàn hảo.
- Tổ mẫu!
Khúc Thấm cúi đầu.
Thấy cháu gái e thẹn, Lạc lão phu nhân bật cười:
- Nam cưới nữ gả, có gì mà phải ngại? Cháu từ bé đã không có phụ mẫu, người kế mẫu kia cũng không làm được gì, nếu ngay cả ta cũng không lo, ai sẽ lo cho cháu?
Khúc Thấm dường như càng ngượng ngùng, trong ánh mắt rũ xuống toàn là u ám, không có chút e thẹn nào.
Sau đó, cô dường như nén xấu hổ nói:
- Tổ mẫu, tuy hôn nhân đại sự là do trưởng bối làm chủ, nhưng Thấm nhi vẫn muốn chính mình gặp gỡ... Nếu Thấm nhi không vừa ý, tổ mẫu có thể đồng ý với Thấm nhi, đừng tùy tiện gả Thấm nhi đi không? Thấm nhi biết làm vậy là không nên, nhưng...
Lạc lão phu nhân không nói gì trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, bà từ từ thở dài:
- Cái tính này thật giống nương cháu.
Tảng đá trong lòng Khúc Thấm rốt cuộc rơi xuống, trên mặt nở nụ cười, ngoan ngoãn nói:
- Chính vì Thấm nhi giống nương, nên càng không thể chịu đựng như vậy.
Nụ cười tươi trên mặt Lạc lão phu nhân vô cùng từ ái, vuốt tóc cháu gái, cười nói:
- Cũng thế, lấy tài năng dung mạo của cháu không sợ không tìm được người trong sạch. Nếu là bên ngoài không có, còn có mấy vị biểu ca của cháu, cháu muốn chọn ai cũng được, tổ mẫu làm chủ cho cháu, ta xem ai dám từ chối nào!
Khúc Thấm nghe được thì xấu hổ, rồi nghĩ đến chuyện năm xưa, và sự mỉa mai của các cữu mẫu, sắc mặt lại cứng lại.
Coi như không có, dù mấy biểu ca này muốn đi nữa, tiểu thư Khúc gia các cô dù nghèo túng đến mức nào cũng không cần sự bố thí của họ.
***************************
Nghỉ ngơi ngủ trưa dậy, Khúc Liễm lại theo chân mẫu thân đến Gia Thiện đường trò chuyện với Lạc lão phu nhân.
Mấy vị tiểu thư lạc gia đã đến, còn mấy người Lạc đại phu nhân đã vội đi, chỉ còn Lạc tứ phu nhân ở đó.
Lạc đại gia và tứ gia là Lạc lão phu nhân sinh, đặc biết Tứ gia là con nhỏ nhất của Lạc lão phu nhân, đương nhiên là được cưng chiều hơn, dẫn đến tứ phu nhân cũng có tiếng nói trước mặt Lạc lão phu nhân, thường ngày không ít lần đến nịnh hót Lạc lão phu nhân, có thể khiến Lạc lão phu nhân vui vẻ, Lạc lão phu nhân cũng thích giữ bà ta lại bên cạnh trò chuyện.
Bây giờ, Lạc tứ phu nhân cùng đánh bài là với lão phu nhân, Quý thị đương nhiên cũng bị gọi vào.
Tỷ muội Khúc Liễm cùng mấy biểu tỷ muội Lạc phủ đến phòng phía trước tán gẫu, một năm không gặp, đương nhiên là mọi người nói không hết chuyện.
- Chỉ mới một năm, hai vị biểu muội càng xinh đẹp hơn, quả như lời đại bá mẫu, Khúc gia toàn là tiểu mỹ nhân thôi.
Một cô gái dung mạo mỹ lệ nói.
Nàng ta là Lạc Cận, trưởng nữ tứ phòng Lạc gia, năm nay mười lăm tuổi, chỉ hơn Khúc Thấm một tháng tuổi. Vì Lạc lão phu nhân yêu thương con trai, Lạc tứ phu nhân lại là người biết luồn cúi, khiến trưởng nữ này cũng có phần được Lạc lão phu nhân cưng chiều. Vả lại dung mạo nàng ta xinh đẹp, dáng người cũng dậy thì rất tốt, tứ phòng rất yêu thương trưởng nữ này, cũng rất cẩn thận trong việc hôn sự của nàng ta.
Khúc Thấm cười nói:
- Nào bằng Cận biểu tỷ thật xinh đẹp, Cận biểu tỷ cũng càng lớn càng diễm lệ, muội muội nhìn mà mặt đỏ tim đập đây này.
Lạc Cận nghe xong hết sức vui vẻ, xưa nay nàng ta vẫn lấy làm kiêu ngạo về dung mạo của mình, thậm chí phong phanh biết sự an bài của gia đình đối với hôn sự của mình, nếu không biết xấu hổ mà nói, e là mình trở thành hoàng tử phi cũng không chừng.
Nghĩ vậy, nàng ta liếc Lạc Anh một cái.
Lạc Anh suýt nổi điên, trong lòng cười lạnh, sau này ở riêng, tứ phòng không được gì, không giống mình, là đích nữ phủ Bình Dương hầu, bàng chi làm sao sánh bằng? Ngoài mặt lại thờ ơ nói:
- Thấm biểu tỷ lại khiêm tốn rồi, muốn nói dung mạo xinh đẹp, nào có ai sánh bằng A Liễm? Từ bé ta đã biết, A Liễm là người xinh đẹp nhất.
Khúc Liễm cứng nhắc nhếch môi, lại tới nữa, tỷ muội họ ganh đua, sao lại lôi nàng vào chứ.
Thế nhưng dáng vẻ này của nàng trong mắt người khác, lại thật vô tội đáng thương, gương mặt nhút nhát mảnh mai kia, thật sự là khiến người khác thương xót không thôi, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng đi một chút.
Khúc Thấm cũng biết dung mạo muội muội nhà mình xinh đẹp, ít ai sánh bằng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Cô nhìn mấy biểu tỷ muội Lạc gia cùng ngồi đây dùng trà bánh tán gẫu, trừ Lạc Anh và Lạc Cận, còn lại đều là thứ xuất, mà trong số đó dung mạo xuất chúng nhất là Lạc Cận, còn tôn quý nhất là Lạc Anh.
Trong số các tiểu thư Lạc gia đồng trang lứa, nếu kể ra đoan trang tôn quý có tiền đồ nhất, thì vẫn là đại tỷ Lạc Kha của Lạc Anh. Lạc Kha là trưởng nữ đích tôn, có tài hoa lại hoạt bát, đoan trang hữu lễ, ba năm trước gả vào phủ Trần quốc công làm phu nhân thế tử, giờ đang mang đứa con kế tiếp, địa vị được củng cố, được nhà chồng xem trọng.
Trong lòng Lạc Cận hừ một tiếng, nhìn Khúc Liễm, trước gương mặt nở rộ như hoa xuân tươi đẹp như trăng rằm kia, không thể không thừa nhận, mình so ra thì không bằng, liền đảo mắt, nói với Khúc Thấm:
- Mùa xuân thấy các ngươi không đến, ta còn tưởng năm nay các ngươi không vào kinh, không nghĩ thế nhưng là do ngươi ngã bệnh? Giờ sức khỏe ngươi thế nào? Khỏe hơn chút nào chưa?
Khúc Thấm cười nói:
- Cảm ơn, đã khỏe lắm rồi.
- May là năm nay các ngươi cũng đến đây, đợi đến giữa tháng năm, Tam tỷ tỷ ta phải lấy chồng, nhất định các ngươi phải đến chung vui đấy.
Vẻ mặt Khúc Liễm và Khúc Thấm đều kinh ngạc.
Tam tỷ tỷ trong lời Lạc Cận là trưởng nữ chi thứ hai của Lạc gia Lạc Mai, năm trước khi bọn họ ở Lạc gia không hề nghe nói việc nàng ta đính hôn, không ngờ năm nay đến, vậy mà trực tiếp lấy chồng, chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân gì ư?
Rồi đương nhiên là tò mò hỏi chuyện đối tượng đính hôn của Lạc Mai linh tinh, một đám tiểu cô nương trò chuyện rất vui vẻ.
Ở Lạc phủ mãi đến giờ Thân quá hai khắc, Quý thị mới dẫn ba con cáo từ.
Trước khi rời đi, khó tránh khỏi được Lạc lão phu nhân căn dặn:
- Mấy ngày nay, để Thấm nhi và Liễm nhi đến chơi với lão già ta, có mấy tỷ muội nó ở cùng, trong lòng ta cũng vui vẻ.
Hàm ý trong đó, đương nhiên là muốn hai tiểu thư Khúc gia lui tới Lạc phủ ở như bình thường, Quý thị thưa vâng, đến khi đi khỏi Lạc gia, lên xe ngựa, không khỏi mặt ủ mày chau.