• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gặp phải chuyện thế này, đương nhiên là Khúc Loan đi hỏi Khúc Thấm trước.

Từ bé Khúc Thấm đã là người có chủ kiến, vả lại là đại tỷ, có câu trưởng tỷ như mẹ, vô cùng có trách nhiệm với việc giáo dục và chăm sóc hai đệ đệ muội muội, vô cùng chu toàn bổn phận, khiến đệ đệ muội muội hết sức tôn trọng cô, có chuyện gì cũng sẽ cùng cô bàn bạc.

Tuy Khúc Loan kính trọng nhân phẩm của Kỉ Lẫm, nhưng nó cũng chỉ mới quen biết với Kỉ Lẫm chừng hai mươi ngày, cũng không hiểu biết huynh ấy lắm, có vài việc đương nhiên phải đến hỏi tỷ tỷ.

Khúc Thấm đang xem sổ sách, suy nghĩ xem làm sao kiếm tiền để trong nhà có thêm chút tiền thu, nghe đệ đệ nói, trong lòng rất vui vẻ, cười nói:

- Hóa ra là việc này, không sao đâu, có người quen dẫn các đệ đến núi Thạch Cảnh, cũng tránh phải tốn tiền vô ích.

Đây đương nhiên không phải là nguyên nhân chủ yếu, mà là vì đây là cơ hội hiếm có, để Kỉ Lẫm và muội muội bồi dưỡng tình cảm, không cần phải ngăn cản.

Hơn nữa, trong mắt cô, hôn ước của Kỉ Lẫm và muội muội sẽ nhanh chóng được công khai, bây giờ chờ xem bao lâu thì phủ Trấn quốc công cho người đến mở lời, hai người họ vốn có hôn ước từ bé, cùng nhau ra ngoài cũng không sao, không gây đàm tiếu.

Khúc Loan biết tam phòng nhà họ cũng không dư dả, giờ nghe tỷ tỷ nói vậy không nhịn được hơi áy náy, nghĩ mình thân là nam nhi nhưng không biết cách kiếm tiền nuôi gia đình, ngược lại phải để tỷ tỷ lo lắng. Cũng cân nhắc lát nữa đừng tiêu tiền phung phí, có người quen dẫn đường chắc có thể tiết kiệm một phần. Vì thế, bèn đồng ý với lời đề nghị của Kỉ Lẫm.

Vốn thư sinh văn nhược như Khúc Loan không cần phải để ý đến những việc tầm thường này, nhưng vô thức được hai tỷ tỷ dạy dỗ, bắt đầu quan tâm hẳn đối với việc tiền tài, cũng để ý mấy việc lặt vặt hơn một chút.

Còn Khúc Liễm được đệ đệ cho biết, Kỉ Lẫm đến, hơn nữa còn dẫn họ đến Thạch Cảnh sơn mua hoa, cả người đều choáng váng.

Không thể từ chối được sao?

Khúc Liễm muốn nói lại thôi, đến khi biết đại tỷ cũng đồng ý rồi, tức khắc rơi lệ.

Tuyệt đối không thể từ chối! Nếu nàng dám không đồng ý, thế nào Khúc Thấm cũng đến ép nàng đi mới thôi.

Cũng không biết kiếp trước Kỉ Lẫm làm việc gì khiến tỷ tỷ vui vẻ tuân theo hắn thế, kiếp này lại coi trọng hắn đến vậy, ước gì đem muội muội đóng gói cho hắn. Xem ra nàng chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi!

Không còn cách nào, Khúc Liễm đành phải ra vẻ rụt rè, cùng đệ đệ ra ngoài.

Lúc Khúc Liễm theo đệ đệ đến chính sảnh, thấy thiếu niên đang ngồi đó uống trà, trước đôi mắt trong trẻo như ngọc của hắn, đành phải xấu hổ chào hỏi hắn.

- Liễm muội muội đừng đa lễ, hôm nay ta không mời mà đến, xin mọi người đừng trách mới phải.

Kỉ Lẫm ôn hòa nói.

Trong lòng Khúc Liễm cười to hai tiếng, giọng nói khiêm tốn như vậy, chỉ là ngoài mặt hắn hoàn toàn không phải vậy chút nào, cái vẻ vui sướng không nén nổi ấy là sao? Không chỉ riêng nàng xấu hổ, ngay cả đệ đệ cũng nhìn ra, nó cũng thấy vậy mà lúng túng, rốt cuộc cậu có loại cảm xúc gọi là hối hận.

Biết rõ Kỉ Lẫm có tình cảm với nhị tỷ nhà mình, sao vừa rồi cậu lại não tàn đồng ý việc này chứ?

Khúc Loan hơi hối hận, nhưng vì sự thẳng thắn thành khẩn như trăng sáng trên mặt Kỉ Lẫm, lại nhanh chóng tiêu tan.

Trước tiên họ đến chỗ Quý thị.

Kỉ Lẫm nhân tiện đến thỉnh an Quý thị, Quý thị biết Kỉ Lẫm hôm nay đặc biệt đến tìm con, cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy Kỉ Lẫm rất có tâm, lập tức dặn dò con gái ra ngoài phải nghe lời Kỉ Lẫm, đừng gây chuyện thị phi, bình an về nhà.

Hai tỷ đệ Khúc Liễm thưa vâng.

Núi Thạch Cảnh cũng không xa lắm, ngồi xe ngựa không đến nửa canh giờ đã đến.

Đến sau núi Thạch Cảnh, mới xuống xe đã thấy một biển hoa, từ núi nhỏ xa xa kéo dài bất tận đến trước mặt, ánh nắng rực rỡ ong vờn bướm lượn, cánh hoa dập dờn. Người đi đường tấp nập không ngớt, trong số đó cũng có rất nhiều vị tiểu thư đặc biệt đến chọn hoa như Khúc Liễm, đương nhiên là xem đây như một cơ hội hiếm có được ra ngoài.

Khúc Liễm được Bích Xuân giúp đỡ, đội khăn che mặt.

Ánh mắt Kỉ Lẫm không nhịn được có chút thất vọng, tuy chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn để Khúc Liễm vẫn luôn chú ý hắn nắm bắt được, đành phải giả bộ như không thấy.

Nàng đề phòng thiếu niên lại biến đổi nhân cách. Thế nhưng hôm nay dĩ nhiên hắn là thiếu niên trong trẻo tốt đẹp như ánh mặt trời kia, không có biểu hiện phân thân nào.

- Không biết Liễm muội muội đã định chọn hoa nào chưa?

Kỉ Lẫm hỏi qua Khúc Loan.

Không biết vì cái gì, sau khi xuống xe ngựa, Khúc Loan liền gắt gao theo sát tỷ tỷ nó, ngăn tỷ tỷ và Kỉ Lẫm, nếu hai người muốn nói gì, đều phải cách một người.

Khúc Liễm thấy buồn cười, nghĩ nghĩ, rồi đáp:

- Trước tiên đi xem đã, nếu có giống tốt, thì chọn một ít hoa lan, lựu, hoa sơn trà, mẫu đơn gì đó về vậy.

Kỉ Lẫm nghe xong, thì biết chúng đều là những loài hoa mà phần lớn các nông dân chuyên trồng hoa ở núi Cảnh Thạch đều trồng, cũng không khó tìm được. Hắn đưa mắt nhìn một gã sai vặt theo sau, gã sai vặt kia âm thầm giơ tay ra hiệu, trong lòng biết rõ, vội dẫn họ vào nhà của một nông dân chuyên trồng hoa.

Núi Thạch Cảnh này không hổ là nơi cung cấp hoa cỏ cho cả kinh thành, trong nhà mỗi nghệ nhân trồng hoa đều có chủng loại đa dạng, hơn nữa được dành rất nhiều tâm huyết, trồng ra hoa rất có sức sống, thấy Khúc Liễm không thèm chớp mắt, phát ra ánh sáng rực rỡ, thậm chí chọn tham đến mười loại hoa, vượt quá nhu cầu ban đầu.

Chỉ là nàng thích mà!

Khúc Loan vốn còn theo sát tỷ tỷ, mỉm cười nhìn tỷ ấy chọn, mãi đến khi theo tỷ ấy đi hơn mười nhà rồi, thấy bắt đầu không còn đủ tinh thần nữa, lại nhìn tỷ tỷ đang vui vẻ kĩ thuật trồng hoa lan cùng nghệ nhân, một dáng vẻ vẫn còn dư thừa tinh lực, không nhịn được cười khổ.

Quả nhiên không thể khinh thường tỷ tỷ luôn đi chùa Tể Minh cùng mẫu thân, chỉ là trông yếu đuối vậy thôi.

Kỉ Lẫm rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy thế sao lại không hiểu, nhân dịp nói:

- Loan đệ, trời đã trưa rồi, chúng ta đi dùng bữa trước đi.

Bấy giờ Khúc Liễm mới chú ý mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, không khỏi giương mắt nhìn Kỉ Lẫm, thấy hắn tươi cười nhìn mình, gương mặt liền nóng lên, may là cách khăn che mặt nên hắn không thấy được, đang định trả lời, thì bỗng một giọng nói vui sướng vang lên.

- Kỉ biểu ca?

Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại, thấy hai nữ nhân được một đám ma ma vây quanh đến. Một người tuổi hơi lớn, búi tóc kiểu phụ nhân, dung mạo thanh lệ nhã nhặn, chỉ là khi nhìn người khác rất mực kiêu căng, dĩ nhiên là rất giữ thân phận của mình.Một người là tiểu cô nương chừng mười tuổi, trẻ trung xinh đẹp, mày rậm mắt to, rất đáng yêu, nhưng cũng rất kiêu căng.

Lại nhìn cách ăn mặc của họ, còn có ma ma theo sau, thì biết không phú cũng quý.

Cô bé kia nhìn Kỉ Lẫm vui mừng ra mặt, trong vui mừng còn có ngưỡng mộ.

Phụ nhân kia ngược lại thong dong hơn, cười với Kỉ Lẫm:

- Huyên Hòa, không ngờ lại gặp đệ ở đây, đệ cũng đến đây chọn hoa sao? Hai vị này là...

Trong mắt nàng ta có chút nghi hoặc, không nhịn được đánh giá tỷ đệ Khúc gia, vì Khúc Liễm đội khăn che mặt, không nhìn thấy dung mạo, càng thêm nghi ngờ trong lòng.

Hai người kia, không chỉ xa lạ, nhìn y phục và cách ăn mặc, cũng không giống người kinh thành, mà mang chút đặc trưng của Giang Nam.

Vì vừa đến kinh thành, quần áo chưa chuẩn bị xong, nên y phục trên người mấy tỷ đệ Khúc Liễm đều mang phong vị Giang Nam, khiến người ta vừa nhìn là biết.

Kỉ Lẫm mỉm cười với phụ nhân kia;

- Tú biểu tỷ, đây là hai bằng hữu của đệ, hôm nay dẫn họ đến đây chọn ít hoa.

Nhưng không có chút ý tứ nào muốn giới thiệu họ. Rồi lại nói:

- Nếu không có việc gì, chúng đệ xin phép đi trước một bước.

Khúc Loan và Khúc Liễm cũng hành lễ với hai người kia, rồi dẫn theo người hầu đang bưng mấy chậu hoa lan đi mất.

Hai người nhìn theo đoàn người Kỉ Lẫm đi mất, ánh mắt đảo quanh người tỷ đệ Khúc gia, trong lúc nhất thời cũng không suy nghĩ ra thân phận hai người họ, thế nhưng có thể để Kỉ Lẫm đồng hành đến chọn hoa, họ chưa từng thấy qua bao giờ. Cũng không phải bình thường Kỉ Lẫm không hòa đồng, nhưng tuy trông tính tình Kỉ Lẫm tốt, chân thành với người ngoài, nhưng có thể khiến hắn bỏ thời gian mà dẫn đi đây đó cũng không nhiều người làm được, ngay cả mấy biểu tỷ muội như họ cũng không nằm trong số đó.

Tựa như bây giờ, dù nàng ta là biểu tỷ ruột thịt của Kỉ Lẫm, hắn muốn đi, thậm chí không thèm giới thiệu thân phận hai người kia, họ cũng không dám ngăn họ.

- Đại tẩu, thế mà Kỉ biểu ca theo người khác đến chọn hoa đó... Hai người kia là ai vậy?

Phụ nhân ngoảnh đầu nhìn lại, thấy em chồng cắn răng, trên mặt vừa tò mò lại không giấu được sự ghen tỵ, trong lòng có chút khinh miệt, nhưng ngoài mặt lại ôn hòa nói:

- Tẩu cũng không biết, chắc là bằng hữu mới của Huyên Hòa.

Tiểu cô nương không vui với đáp án này, kéo tay nàng ta, ngây thơ nói:

- Đại tẩu, tính tình Kỉ biểu ca tốt, ai cũng đến tìm huynh ấy giúp này giúp nọ, nếu có ai thấy huynh ấy tốt lại được một tấc mà tiến một thước thì làm sao bây giờ? Muội thấy hai người vừa nãy, cũng không giống người kinh thành, không lẽ đến từ nông thôn sao? Kẻ quê mùa thiếu kiến thức, có phải khiến Kỉ biểu ca khó xử không?

Phụ nhân kia cũng nhìn ra những điều này, cách ăn mặc của tỷ đệ Khúc gia không giống tiểu thư trong đại tộc thế gia ở Giang Nam, trông có lẽ là hơi dư dả mà thôi, thân phận thế này ở kinh thành mà nói thật sự rất thấp, không xứng với Kỉ Lẫm chút nào.

Nhìn ánh mắt của em chồng bên cạnh, phụ nhân quyết định hôm nào đó sẽ đến phủ Trấn quốc công tìm cô cô hỏi xem.

Thế nhưng sau khi phụ nhân về cùng em chồng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đến phủ Trấn quốc công trước một chuyến đã.

*************************************

Kỉ Lẫm và tỷ đệ Khúc gia ra khỏi nhà nghệ nhân trồng hoa rồi, thì nói với tỷ đệ Khúc Loan:

- Vừa rồi vị lớn tuổi hơn là tiểu thư đích nữ phủ Hoài An quận vương Chu Tú, cũng là biểu tỷ của ta, bây giờ nàng ta gả cho phủ Cảnh Đức hầu, vị tiểu thư nhỏ tuổi hơn là đích tiểu thư phủ Cảnh Đức hầu.

Tỷ đệ Khúc Liễm bừng tỉnh hiểu ra, rốt cuộc biết vì sao khí thế hai người kia hơn người như vậy.

Nói như vậy, mẫu thân Kỉ Lẫm nguyên là quận chúa phủ Hoài An quận vương, phụ thân là Trấn quốc công, tổ mẫu là công chúa, mẫu thân là quận chúa, thân phận này cũng đủ bưu hãn, chẳng trách thân phận Kỉ Lẫm trong đám vương công quý tộc là bất thường, ngay cả thế tử Trữ vương cũng là bạn tốt của hắn, phủ Bình Dương hầu cũng rât lễ độ với hắn, Khúc Liễm đã từng thấy, bọn Lạc Anh sắc mặt mỗi người mỗi khác khi nói đến hắn.

Nghe Kỉ Lẫm giơi thiệu xong, tỷ đệ Khúc gia đều không để tâm, sai người hầu mang hoa Khúc Liễm đã chọn xong lên xe chuyển về Khúc gia, Kỉ Lẫm nhanh chóng dẫn họ đến tửu lâu gần đó dùng cơm.

Kỉ Lẫm rất quen thuộc nơi này, dẫn họ vào một phòng bao, chỉ cho họ những món ngon nhất trong tửu lâu, rồi mỉm cười với Khúc Liễm:

- Liễm muội muội có thể tháo khăn che mặt ra rồi, cho đỡ nóng, tránh khó chịu.

Khúc Liễm ngoan ngoãn tháo khăn che, rồi thấy Kỉ Lẫm đích thân đặt một cốc nước ô mai ướp lạnh trước mặt nàng, nói với nàng:

- Cô nương mà uống đá không tốt, nước này được ướp lạnh trong giếng, có hương vị mát lạnh, Liễm muội muội và Loan đệ nếm thử xem.

Đi dạo hơn nửa ngày, họ cũng khát, lập tức họ cũng không khách khí nữa, uống hơn nửa cốc nước ô mai, cả người đều khoan khoái hẳn, trong lòng bình tĩnh hẳn, không giữ được sự nghiêm chỉnh nữa, cả người đều lười biếng, ánh mắt nhìn Kỷ Lẫm cũng thoải mái hẳn.

Kỉ Lẫm tươi cười ấm áp, dường như bất kì lúc nào, nụ cười của hắn cũng ôn hòa như thế, khiến người khác vừa thấy liền ấm lòng, vui vẻ vô cùng.

Dùng cơm xong, Kỉ Lẫm lại nói:

- Liễm muội muội đã muốn về nhà nghỉ ngơi chưa? Nếu chưa mệt, hay là tiếp tục đi dạo mua nhé, ta nhớ ở núi Thạch Cảnh này có mấy nhà trồng được mặc liên, mười tám học sĩ đấy.

- Mặc liên?

Ánh mắt Khúc Liễm nháy mắt tỏa sáng.

Nụ cười trên mặt Kỉ Lẫm càng thêm sâu:

- Đúng vậy.

Khúc Loan cau mày, chậm rãi nói:

- Tỷ tỷ đệ tuy không tự mình trồng được, nhưng lại rất giỏi lý thuyết trồng hoa, trồng ra rất nhiều danh hoa đó.

Kỉ Lẫm nhìn Khúc Liễm, ánh mắt tỏa sáng:

- Hôm nào phải đến học hỏi mới được.

Khúc Liễm trừng mắt nhìn đệ đệ không nhờ được, đây không phải là tạo cơ hội cho hắn đến nhà mình sao?

Thế nhưng qua nửa ngày ở bên nhau này, Kỉ Lẫm luôn chu đáo săn sóc, kiến thức sâu rộng, khiến Khúc Liễm từ từ buông lỏng phòng bị, dẫu biết rõ hắn quỷ dị, nhưng lại khó lòng từ chối sự ôn nhu tốt đẹp như vậy a.

Vì thế dùng xong cơm trưa, họ cũng không về, mà tiếp tục ở lại dạo quanh núi Thạch Cảnh, mãi đến khi sắp giờ Thân mới sửa soạn về phủ.

Kỉ Lẫm đưa họ bình an về nhà, lại hẹn ngày tái ngộ với Khúc Loan, rốt cuộc hài lòng về nhà.

Trên đường, Kỉ Lẫm ngồi trong xe ngựa, nụ cười trên môi mãi không phai, làm cả người hắn đều ấm áp sáng chói, cũng khiến người hầu đi theo hắn Thường An mơ hồ hiểu được điều gì.

- Thế tử, vị Khúc tiểu thư kia dung mạo xinh đẹp, tâm địa cũng thiện lương, mới nãy nô tài hỗ trợ chuyển hoa, suýt đánh rơi, chẳng những tiểu thư không trách cứ, mà còn bảo Bích Xuân tỷ tỷ mang nước đến cho nô tài. Khúc thiếu gia cũng là người tốt, tuổi còn nhỏ vậy, đã có thể xuất khẩu thành thơ, tương lai đương nhiên sẽ sáng lạn...

Nụ cười trên mặt Kỉ Lẫm càng sâu sắc, khiến Thường An xác định được một việc.

Vào mùa xuân khi thế tử đến Giang Nam, chỉ dẫn theo hai thị vệ bên người, vô cùng gọn nhẹ, hắn ta bị bỏ lại kinh thành, cả Lệ ma ma và Cung Tâm cũng là do đại trưởng công chúa lo lắng, sau đó mới phái họ đến phủ Thường châu hầu hạ. Thế nên, hắn ta cũng không biết thế tử làm gì ở phủ Thường châu, nhưng theo lời Cung Tâm, thế tử có phần ưu ái người Khúc gia, đặc biệt là vị Liễm tiểu thư của Khúc gia kia, Thường An cũng biết nên làm thế nào.

Thấy tâm trạng chủ tử tốt, tâm trạng Thường An đương nhiên cũng không tệ.

Chỉ là tình trạng không tồi này, khi trở lại phủ Trấn quốc công, thấy đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh phu nhân Trấn quốc công Họa Mi ra đón, mời bọn họ đến nhà trên thì không còn tí gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK