“Có chuyện gì?” Từ Tử Du thân thiện tươi cười hỏi, kể từ lúc ăn được Tiểu Hiên Hiên, chỉ số tâm trạng của y vẫn luôn duy trì ở mức độ trên cả tuyệt vời, dù có gặp phải tiểu tiện thụ cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
“Từ đại phu, ở trước mặt ta, ngươi không cần miễn cưỡng mỉm cười.” Trần Dịch Tri trưng ra vẻ mặt đồng cảm, nói.
Sắc mặt Từ Tử Du cứng lại, “Ta không hề miễn cưỡng cười, ta là thực sự cảm thấy vui vẻ.”
Khuôn mặt Trần Dịch Tri ngập tràn ngờ hoặc, “Đừng gạt ta, ngày đó, ta……” Mặt hắn có chút ửng đỏ, “Ta đều thấy được, rõ ràng là Tướng quân…… Hắn cưỡng bách ngươi.”
Từ Tử Du bất lực đỡ trán, cái tên tra công kia đâu, nhanh nhanh đến đây kéo tiện thụ nhà ngươi đi đi!!!
Trần Dịch Trị hẵng còn đứng đó tự quyết, “Từ đại phu, ta biết vị Tướng quân này tàn bạo hung ác, ngươi nhất định là không dám đứng lên chống trả hắn phải không. Người này thực quá quắt, biết rõ ngươi không thích hắn, vậy mà lại dám dùng vũ lực ép buộc ngươi! Hơn nữa…… Hắn còn đánh ngươi!” Cuối cùng, Trần Dịch Tri lại càng trở nên căm giận.
“Từ đại phu, không bằng ngươi chạy đi, Tướng quân đáng sợ như vậy, ngày nào ngươi còn ở nơi này, ta e rằng hắn sẽ không buông tha ngươi.”
Đối với loại “quan tâm” này của Trần Dịch Tri, Từ Tử Du thực sự không có khả năng tiếp thu. Năng lực bổ não của đối phương quả khiến người bội phục vô cùng, xem ra về sau không nên gọi hắn là tiểu tiện thụ, gọi hắn là vua bổ não thì mới càng thêm chuẩn xác.
“Dịch Tri, ngươi hiểu lầm rồi, Tướng quân không hề cưỡng bách ta.” Từ Tử Du ôn tồn khuyên nhủ, “Ta cùng Tướng quân lưỡng tình tương duyệt, ta thực sự thương mến hắn.”
“Sao có thể như vậy.” Trần Dịch Tri đầy mặt khiếp sợ, hoàn toàn không tin lời Từ đại phu.
“Thực vậy…… Ta……” Còn không đợi Từ Tử Du giải thích rõ lòng mến mộ của bản thân đối với Tướng quân, một vị quân sĩ đã từ đâu đi đến, “Từ đại phu, ngươi đang làm gì vậy?”
“A? Ta cùng tiểu tư của Tướng quân nói chút chuyện.” Từ Tử Du mỉm cười.
“Tiểu tư?” Vị quân sĩ kia chuyển ánh mắt sang người Trần Dịch Tri.
Advertisement
Trần Dịch Tri bị đối phương nhìn đến có chút chột dạ, hơi hơi co rúm lại, thân thể khe khẽ run lên.
Vị quân sĩ lập tức lộ ra biểu cảm khinh thường, một thân nam tử, vậy mà khi làm việc lại luôn sợ sệt rụt rè, nhìn một cái cũng lẩn tránh, gia hỏa này nếu thực sự ra chiến trường, chỉ một mình hắn cũng có thể giết sạch một nhóm người như vậy.
Hắn thậm chí không nhịn được mà hoài nghi, gia hỏa này mà cũng có thể tòng quân, không phải là đã hối lộ sĩ quan trưng binh đi?
Lười để ý loại người chẳng khác gì một con sâu như Trần Dịch Tri, vị quân sĩ kia quay đầu nhìn cái khay trên tay Từ Tử Du, hắc hắc cười cười, “Từ đại phu, lại chuẩn bị cơm trưa cho Tướng quân sao?”
Từ đại phu trợn trắng mắt, “Mỗi ngày ta đều chuẩn bị ba bữa cơm, đến giờ ngươi mới biết sao?”
Vị quân sĩ kia cười ha hả, đừng nhìn Từ đại phu lớn lên mỹ miều, tính cách so với tên tiểu tư kia mạnh mẽ hơn gấp bội phần. Hầu hết bản tính các hán tử trong quân danh đều thực hào sảng, đối với một người thẳng thắn như Từ Tử Du cũng phi thường hoan nghênh.
Hơn nữa, với loại quan hệ ái muội như có như không giữa y và Tướng quân, ai nấy dường như đều đã thầm mặc nhiên rằng vị tiểu Từ đại phu này trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành phu nhân của Tướng quân.
“Từ đại phu, vậy đừng lãng phí thời gian nữa, Tướng quân còn đang chờ đâu, trong chốc lát đồ ăn nguội đi đã có thể mất ngon rồi.” Vị quân sĩ cười hắc hắc, trêu chọc nhìn y.
Từ Tử Du một chút cũng không thèm để tâm, tự nhiên hào phóng nhìn thẳng vào đối phương. Thái độ bằng phẳng như vậy ngược lại khiến vị quân sĩ có chút ngượng ngùng, rốt cuộc vị Từ đại phu này cũng là một mỹ nhân, nhìn lâu một lúc, khó tránh khỏi có chút mặt đỏ tim đập.
“Khụ khụ, ta còn có việc, ta đi trước, Tướng quân còn đang đợi ngươi, ngươi mau đi đi.” Vị quân sự bị ánh mắt của Từ Tử Du nhìn đến không thể chịu được, trối chết chuồn mất, trước khi đi còn không ném lại đôi lời trêu chọc.
Từ Tử Du cười cười, vội vàng đi về phía doanh trướng tướng quân.
Trên đường y còn có chút băn khoăn ― hình như bản thân đã quên cái gì?
Trần Dịch Tri đã bị lãng quên đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn bóng hình Từ Tử Du, nắm tay cuộn chặt lại. Hắn rốt cuộc minh bạch vì lý gì mà Từ đại phu dù ở trước mặt hắn mà vẫn nói dối! Nguyên lai, binh lính của Tướng quân không lúc nào là không giám thị y!
Xem ra Tướng quân cũng e ngại Từ đại phu sẽ chạy trốn, vậy nên mới an bài quân sĩ canh trừng y. Khó trách Từ đại phu một mực lừa dối mình, nói rằng y cùng Tướng quân lưỡng tình tương duyệt, hẳn là sợ hãi tên quân sĩ kia phát hiện. Nếu Tướng quân biết Từ đại phu đem sự tình kể hết cho mình, nhất định sẽ làm thương tổn y đi.
Trưa ngày hôm ấy, hắn đã tận mắt chứng kiến Từ đại phu một mắt tím bầm, vẻ mặt mất mát [ đại vụ ] rời khỏi doanh trướng, đến khuôn mặt cũng chịu thương tổn, cũng không biết trên người y còn tàn lưu bao nhiêu vết thương nữa.
Trong mắt Trần Dịch Tri lập lòe ý chí quyết tâm đầy kiên định, tuy rằng Từ đại phu cùng hắn chỉ có quan hệ xã giao, nhưng hắn quyết không thể nhìn một con ngươi ôn nhu lương thiện như vậy bị Tướng quân hủy hoại!
Không hề hay biết Trần Dịch Tri lại một lần nữa hiểu lầm mình, Từ Tử Du vẫn đang mỹ tư tư cùng Tướng quân ăn trưa.
Từ khi mối quan hệ của hai người có bước nhảy vọt, da mặt Từ Tử Du rõ rền rệt mà càng ngày càng dày, từ thời điểm ban đầu mang cơm đến cho Tướng quân, đã tiến triển lên đến cùng Tướng quân dùng bữa.
Tề Vũ Hiên sắc mặt vô biểu tình ăn nhanh vun vút, đến khi Từ Tử Du mới chỉ ăn được nửa chén cơm, hắn đã nuốt sạch toàn bộ các món ăn trên bàn.
Thỏa mãn buông chén đũa, cầm lấy ly trà nóng bên cạnh uống một ngụm, Tề Vũ Hiên vứt sang cho Từ Tử Du một cái liếc mắt mang chút khiêu khích.
Từ Tử Du ủy khuất cúi đầu lùa cơm trắng trong chén, trong đầu lại đã bị ba chữ cái ĐÁNG YÊU QUÁ to lớn spam loạn.
Rõ ràng nắm trong tay quyền lực khổng lồ, là một vị Tướng quân tùy thời tùy lúc đều có thể đẩy mình vào đường chết, ấy vậy mà lại chỉ dùng cái thủ đoạn ấu trĩ này để trả thù mình, Tiểu Hiên Hiên ngươi có dám càng thêm đáng yêu chút nữa không a!!!
o(≧v≦)o~~ Quả thực không thể dễ thương hơn được nữa!!!!!
# Từ Tử Du đã chết, có việc mời hóa vàng mã #
# Tiểu Hiên Hiên mau đến nằm vào chén ta #
“Khụ khụ, kỳ thực ngươi có thể lại đến đây dùng bữa.” Tề Vũ Hiên khô cằn cất tiếng.
Rõ ràng là hắn cố ý ăn hết các món ăn để Từ Tử Du chỉ có thể nhai cơm trắng, nhưng nhìn đối phương cứ vậy mà cam chịu để mình gây khó dễ, Tề Vũ Hiên không hiểu sao có chút điểm chột dạ.
Từ Tử Du ngẩng đầu, liếc nhìn Tề Vũ Hiên một cái, trong độc một cái liếc mắt đó hàm chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, khiến Tề Vũ hiên nhất thời ngơ ngẩn.
Advertisement
“Vũ Hiên……” Âm điệu của Từ Tử Du ai oán thê lương, quả thực chẳng khác một cái oán phụ ngàn năm.
Hai bên thái dương của Tề Vũ Hiên co giật chút ít, lẳng lặng quay mặt đi. Chẳng cần biết người có đẹp đến cỡ nào, ngữ điệu réo rắt thảm thiết đến bao nhiêu, nhìn cái miệng ngậm đầy hạt cơm kia của đối phương, Tề Vũ Hiên chỉ muốn đỡ trán.
Đại khái phát hiện ra rằng hình tượng hiện tại của bản thân đang không ổn áp cho lắm, Từ Tử Du vội vàng nhai nhai, đem cơm trong miệng nuốt trôi, trong lòng thầm mắng, Thật là thất sách, vừa rồi thời cơ nói chuyện nắm giữ thực chuẩn, nhưng lại quên béng mất trong miệng còn một ngụm cơm đâu, quả là thất bại!!
Nuốt xuống toàn bộ thức ăn trong miệng, Từ Tử Du lại dùng ngữ điệu ai oán vừa rồi để cất tiếng. “Vũ Hiên……”
“Nói tiếng người!” Sắc mặt Tề Vũ Hiên lạnh xuống.
Từ Tử Du nghẹn một tiếng, lập tức khôi phục trạng thái bình thường, nhanh nhảu tiếp lời, “Vũ Hiên, chúng ta đều đã như vậy, rốt cuộc đến khi nào ngươi mới có thể trao cho ta một cái danh phận?”
Danh Sách Chương: