Trên thực tế, bệnh chính của Nghiêm lão đại là ở dạ dày, có thể là do thời trẻ từng phải chịu đói gây ảnh hướng xấu, sau này lại vì sơn trại dốc hết lao lực, thường xuyên bỏ bữa, lúc này mới khiến dạ dày bị xuất huyết.
Hơn nữa, bụng dạ không thoải mái, đương nhiên ăn uống cũng sẽ không ngon miệng, ăn uống không đủ liền không có sức lực, khiến hắn toàn thân thoạt nhìn thực không có tinh thần.
Bệnh này cũng không khó trị, Từ Tử Du thực mau liền kê cho đối phương một đơn thuốc.
Nghiêm lão đại nhận lấy đơn, lại không lập tức sai người đi ngao dược, Từ Tử Du cũng đã đoán trước đối phương không có khả năng lập tức tin tưởng mình, bởi vậy cũng không hấp tấp, chỉ hỏi qua có thể giúp hai người họ tìm một địa phương nghỉ ngơi hay không.
Hai người đã rời đi, Nghiêm lão đại mới nhìn sang hán tử cao tráng, nhẹ nhàng day huyệt thái dương, "A Quảng, bọn họ là do ngươi tìm tới?"
Đại hán cao tráng gật đầu, "Đúng vậy, họ là đi theo con đường xuyên qua chân núi, vốn dĩ ta còn tưởng thuận tay kiếm chút bạc đâu, kết quả đến gần mới nhận ra, trang phục họ vận thực rất tầm thường."
Nghiêm lão đại cau mày, "A Quảng, không phải ta đã nói với ngươi không được đánh cướp thường dân sao?"
A Quảng hợp lý cực kỳ mạnh miệng đáp, "Ta không đánh cướp a, bất quá thấy y là đại phu, liền mời y lên xem bệnh cho ngài."
Nghiêm lão đại vô ngữ, "Nếu không đánh cướp thì vì sao ngươi lại muốn cản đường bọn họ?"
A Quảng nói, "Không phải vài ngày trước tóm được mấy tên tiểu tử tới dò đường sao, theo lời chúng, dường như có người ôm ý đồ lợi dụng con đường sau núi của chúng ta. Ta liền cảm thấy không bằng cứ nói trước cho bọn họ, để họ chuẩn bị sẵn tiền mãi lộ, tránh khỏi phiền toái sau này."
Nghiêm lão đại không ngừng xoa trán, "Hảo, chuyện này đôi ngày trước ngươi đã báo cáo cho ta, nhưng có quan hệ gì với sự tình ngày hôm nay?"
A Quảng trợn tròn mắt, "Ta thấy họ đi ra từ phía rừng cây, còn tưởng rằng cũng là tới dò đường đâu, chỉ định đi qua chào hỏi một cái, bất quá đến gần mới nhận ra, quần áo của bọn họ tơi tả vô cùng, trên người nam nhân kia còn có vết thương, ta thấy miệng vết thương được xử lý khá tốt, liền thuận miệng hỏi một câu, sau đó nam nhân còn lại nói y là đại phu, ta liền dẫn hắn tới. Lão đại, ngươi yên tâm, thời điểm lên đến đây đều bịt mắt họ đâu, sẽ không biết vị trí cụ thể của trại tử chúng ta."
Nghiêm lão đại gật đầu, đuổi A Quảng đi, nếu hai người nọ là từ phía rừng cây đi ra, khẳng định không phải là quân của ngoại tộc, chỉ là hắn chiếm cứ ở nơi này nhiều năm như vậy, sở dĩ vẫn luôn bình an vô sự, phần lớn là nhờ vào sự cẩn trọng của hắn.
Vẫn chưa biết được lai lịch hai người, trước tiên cứ lưu họ lại một thời gian rồi tính tiếp.
Nghiêm lão đại tùy tiện tìm người, đưa cho đối phương đơn thuốc, sai hắn vào thành tìm đại phu xem qua.
Bởi vì thân phận đặc thù, hắn cũng không tiện xuất hiện trong thành, mời đại phu lên sơn trại cũng không nằm trong khả năng, vậy nên mới bị bệnh bao tử tra tấn một thời gian dài đến vậy.
Khẽ khàng thở dài, gần đây dân ngoại tộc vẫn luôn theo dõi sát sao cái mật đạo sau núi kia, nếu trại tử thực sự giữ không nổi, phỏng chừng hắn cũng chỉ còn cách phá nổ cái thông lộ kia. Bất quá, một sơn trại này, ai nấy đều chỉ dựa vào mật đạo đó để kiếm cơm ăn áo mặc, nếu hủy đi nó, biết làm thế nào để nuôi sống người dân của trại tử đây.
Nghiêm lão đại không kiềm nổi mình, lại dùng sức day mạnh thái dương, đều là chuyện khiến người phiền muội......
Đối với rầu rĩ của Nghiêm lão đại, Từ Tử Du đương nhiên cũng không hề hay biết, bất quá lúc này y cũng đang ôm một nỗi sầu lo của riêng mình. → 。→
"Thê tử?" Tề Vũ Hiên sắc mặt vô cảm dùng mắt xiên y, lạnh như băng giá mà phun ra hai chữ kia.
Con ngươi Từ Tử Du lay động, lập tức nhào lên cọ loạn, kiều kiều nhu nhu hô một câu, "Tướng công......"
Tề Vũ Hiên,......
Cho dù đã quen biết y lâu như vậy, hắn vẫn trước sau như một cảm thấy bản thân vô pháp đoán được chuẩn xác độ dày của da mặt Từ Tử Du......
Một câu đem Tề Vũ Hiên ghê tởm đến chết, cũng may Từ Tử Du biết dừng ở lúc nên dừng, thẳng thắn dẫn phắt đề tài câu chuyện sang cái trại tử này.
"Ngươi biết sao?" Từ Tử Du trợn tròn mắt nhìn Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên nhàn nhạt đưa mắt liếc y, "Bình Tây quân dẫu sao cũng đã đóng quân ở Tây Bắc hơn mấy chục năm, ngươi cảm thấy ta sẽ không để tâm đến tình huống xung quanh?"
"Không phải, ta chính là kinh ngạc." Từ Tử Du liên tục xua tay, giỡn hoài, Tề Vũ Hiên thực tự hào với quân đội Bình Tây do hắn tự tay huấn luyện, đương nhiên cũng bao gồm cả hệ thống tình báo. Y sẽ không coi khinh vòng tin của Bình Tây quân.
"Kia...... Bình Tây quân sao có thể sẽ chịu bỏ qua sự tồn tại của sơn tặc?" Từ Tử Du có chút khó hiểu. Theo lý mà nói, lấy bản tính của Tề Vũ Hiên, sẽ không đời nào dung túng loại sơn tặc tai họa bá tánh này. Nhưng cố tình liền ở ngay khu vực trực thuộc hắn, một cái sào huyệt sơn tặc lớn đến nhường này lại không bị tiêu diệt, chắc chắn phải tồn tại một ẩn khuất gì.
Suy xét một hồi thấy đây cũng không phải là cơ mật, Tề Vũ Hiên quyết định giải thích chút đỉnh tình hình nơi đây.
Tiền thân của sơn tặc này chính là hậu duệ của một vị Vương gia của Đại Lương Quốc, vị Vương gia nọ nhìn không lọt mắt Hoàng đế bệ hạ tiền nhiệm, cử binh tạo phản, sau lại binh bại tận diệt, gia quyến người này đương nhiên cũng không thoát khỏi bị đuổi giết. Một chi trong đó liền lưu lạc đến tận vùng biên giới Tây Bắc.
Thuở mới đầu, những người này vẫn chưa chịu từ bỏ dã tâm, ôm ý đồ ở Tây Bắc mưu hoa một phe, đáng tiếc phụ thân của Tề Vũ Hiên cũng không dễ đối phó, vừa thấy nhóm người này ôm lên loại tâm tư không nên có, liền quyết đoán xuất binh tiêu diệt.
Trên thực tế, sau lần tạo phản đầu tiên bị thất bại, tinh nhuệ trong tay vị Vương gia kia cơ bản cũng đã tổn thất đến gần như không còn, có thể chạy trốn đến biên cương Tây Bắc, bất quá là một ít đám ngu xuẩn vẫn đang ôm mộng lập tân hoàng, cùng với nhi tử nhỏ tuổi nhất của vị Vương gia kia.
Nguyên bản, sau khi phụ thân Tề Vũ Hiên phát giác hành tung của đám người này, hắn liền muốn động thủ giải quyết tận gốc, bất quá tân hoàng đăng cơ, đại xá thiên hạ, phát ra mật tin cấp phụ thân Tề Vũ Hiên, niệm ở chi tình máu mủ, quyết định thả cho đám người này một con đường sống.
Nào ngờ đám người này thấy phụ thân Tề Vũ Hiên không có phản ứng, còn tưởng kế hoạch của mình chu toàn chặt chẽ, động thái càng lúc càng thêm càn rỡ, thậm chí còn có ý đồ buộc vị tiểu Vương gia chỉ mới mười tuổi kia làm con rối của họ. Phụ thân Tề Vũ Hiên thực sự nhìn không nổi nữa, liền xuất binh giết hết đám người kia.
Mà vị tiểu Vương gia, mang lên người mật chỉ của Hoàng đế mai danh ẩn tích, sau đó lưu lạc đến địa phương này dựng trại đóng quân trở thành sơn tặc.
Nghe Tề Vũ Hiên kể xong, Từ Tử Du vẫn là có điểm không rõ, vì lý gì lại muốn để vị hậu duệ của Vương gia kia ở nơi đây làm sơn tặc? Về lý mà nói, muốn họ tiếp tục được tồn tại, lôi họ trở về kinh thành rồi giam lỏng chẳng phải tốt hơn sao?
Tề Vũ Hiên cũng không rõ vị tiểu Vương gia vỏn vẹn mười tuổi cùng Hoàng đế bệ hạ lúc đó đã mật đàm như thế nào, bất quá theo phỏng đoán của hắn, hẳn là không thoát khỏi có liên quan đến mật đạo sau núi kia.
"Mật đạo?" Nghe được từ này, Từ Tử Du tức khắc hệt như bị tiêm máu gà, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Tuy rằng kịch bản gốc chưa từng đề cập đến mật đạo gì gì đó, bất quá dựa theo đặc trưng của loại sự tình này, có lẽ mật đạo sẽ dẫn đến một kho báu a!
Nghe xong lời này của Từ Tử Du, Tề Vũ Hiên tức khắc có điểm dở khóc dở cưởi, hắn vò đầu Từ Tử Du, "Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nha! Mật đạo này chỉ là một đường đi thông thẳng ra ngoài, nói là mật đạo, trên thực tế có vô vàn thương gia đều sẽ lợi dụng con đường này để buôn lậu."
"Nga......" Nghe nói không có bảo vật, Từ Tử Du héo rũ, bất quá thực mau liền nắm bắt được từ mấu chốt, "Buôn lậu?"
"Đúng vậy, buôn lậu." Tề Vũ Hiên gật đầu.
Mắt Từ Tử Du đều trợn trừng đến sắp bật ra, "Vị hậu duệ Vương gia kia...... Ở chõ này buôn lậu ư?"
Tề Vũ Hiên lắc đầu, "Bọn họ không buôn lậu, họ phụ trách thủ vệ mật đạo này. Mật đạo này tuy thông quan trong ngoài, nhưng giao lộ có nhiều điểm phi thường nhỏ hẹp, chỉ cần bảo hộ cẩn thận, mặc cho ngoại tộc dù có thiên quân vạn mã cũng không có khả năng lọt qua. Đương nhiên, bất úy nhất vạn duy úy vạn nhất*, nếu bọn họ không cẩn thận thất thủ, liền phải hủy hoại các điểm mấu chốt kia, một khi hủy đi những điểm đó, con đường này cũng hoàn toàn bị chặt đứt."
[ *Bất úy nhất vạn duy úy vạn nhất [ 不怕一万就怕万一 ]: không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc tuy hi hữu nhưng vẫn có khả năng xảy ra. ]
Từ Tử Du nhíu mày, "Nếu con dường này nguy hiểm như vậy, vì sao lại không trực tiếp diệt luôn đi?"
"Bởi vì Đại Lương Quốc cần đến con đường này." Tề Vũ Hiên bình tĩnh giải thích, "Đám ngoại tộc kia dẫu đều là một lũ bạch nhãn lang không thể thuần hóa, nhưng chúng nắm trong tay đại lượng da bò da dê, cùng với một ít loại thảo dược kỳ lạ. Đại Lương Quốc cần đến những thứ này, nhưng bởi vì lý do chính trị, Đại Lương Quốc không có khả năng mở chợ lớn ở biên cảnh, chỉ có thể mượn phương pháp buôn lậu để đạt thành mục đích."
"Chính là...... Những thương nhân này không sợ bị ngoại tộc giết chết sao?"
"Sẽ không, đám ngoại tộc đó không dám, phàn là có thể đi qua mật đạo này để "buôn lậu", đều đã trải qua rà xét nghiêm ngặt, hơn nữa những thương nhân kia đều có quan hệ thiên ti vạn lũ* với đại thần trong triều, ngoại trừ muối và lá trà, thì không có loại vật tư chiến lược nào được phép thông qua mật đạo để tiến vào thảo nguyên, loại mặt hàng đám "thương nhân" này buôn lậu đại đa số đều là một ít phẩm vật xa xỉ." Tề Vũ Hiên giảng giải thực kỹ càng tỉ mỉ.
[ *Thiên ti vạn lũ [ 千丝万缕 ]: ngàn mối tơ vò. Thường dùng để chỉ mối quan hệ bền chặt, gắn bó, mà cũng vô cùng phức tạp. ]
"Ngoại trừ trông coi mật đạo, những người nơi này còn muốn kiểm tra những thương nhân kia có mang theo bí mật hay hàng lậu vi phạm quy định hay không, có một số việc, triều đình không tiện nhúng tay, chỉ có thể giao cho bọn họ phụ trách."
"Trách không được......" Từ Tử Du bừng tỉnh đại ngộ, y biết ngay mà, lấy bản tính Tề Vũ Hiên, sao có thể chịu để một đám sơn tặc hoành hành trên địa bàn của mình, nguyên lai những người này không hẳn là sơn tặc, mà tựa hồ càng giống như là...... hải quan?
Chặc, mặc kệ có là sơn tặc hay hải quan đều chả có liên quan gì đến y, y vẫn là nên muốn mau mau chóng chóng cùng Tiểu Hiên Hiên rời khỏi chỗ này.
Đáng tiếc, ảo tưởng thực đầy đặn, hiện thực lại mỏng tanh. Nguyên bản Từ Tử Du còn cho rằng chỉ cần khai một phương thuốc cho vị Nghiêm lão đại kia, thực mau liền có thể rời đi.
Nào ngờ thời điểm hai người xuất hiện quá mức trùng hợp, vị Nghiêm lão đại kia dậy lòng ngờ vực, đương thời điểm y thuyết minh mong muốn rời đi, đối phương lại phi thường nhiệt tình níu kéo y lại, mà còn dùng cái loại nhiệt tình quá khiến người sởn tóc gáy, Từ Tử Du quả thực chưa từng biết có tồn tại một loại nhiệt tình khủng bố đến vậy.
"Giờ biết làm sao đây?" Từ Tử Du cùng Tề Vũ Hiên trở lại phòng riêng, hai mặt nhìn nhau.
Lúc này họ là bị giam lỏng, tuy Nghiêm lão đại dùng ngữ khí thực hòa ái, nhưng cũng vô pháp che giấu sự thực là cả hai đang bị giam giữ ở trong sơn trại.
"Chờ." Tề Vũ Hiên tứ bình bát ổn đáp.
Tuy bị giam lỏng, nhưng thái độ của Nghiêm lão đại đối với hai người cũng không trở nên ác liệt, mà họ cũng không bị giam giữ, chỉ là bị cưỡng chế yêu cầu không thể rời khỏi sơn trại.
"Ngươi nhưng thực ra không nóng nảy." Một chữ chờ, khiến Từ Tử Du hoàn toàn không biết phải nói tiếp như thế nào nữa, bất quá ngẫm thấy trong thế giới này, Tề Vũ Hiên tốt xấu vẫn là nhân vật nam xứng cực độ quan trọng, trước khi tiến đến sự kiện hắn bị bắt hy sinh tính mạng, Ông Trời hẳn là vẫn đối xử rất ư là không tồi với hắn, sẽ không để xảy ra bất luận điều gì...... đi?
Hoàn Chương 64