• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vũ Hiên...... Đừng nóng giận......" Từ Tử Du chân chó ra sức lấy lòng Tề Vũ Hiên sắc mặt sa sầm.

Y còn không phải bởi vì quá đỗi kích động, dẫn đến nhất thời không khống chế nổi sao, Vũ Hiên đã mắng y lại cũng đã đá y, như thế nào mặt mày còn đen kịt đâu.

"Câm miệng," Tề Vũ Hiên lạnh lùng lườm y một cái, hắn xem như đã minh bạch, Từ Tử Du chính là cái thể loại mới được cấp ba hũ màu đã dám mở hàng nhuộm, hắn liền không nên nhất thời mềm lòng đồng ý cho y làm tới.

"Anh anh anh anh...... Vũ Hiên ngươi lại bạt điểu vô tình..." Từ Tử Du khóc lóc nỉ non.

Cái trán Tề Vũ Hiên nổi lộm cộm vài cây gân xanh, "Ngươi lại nói hươu nói vượn, sẽ vĩnh viễn không có lần tiếp theo."

Hai mắt Từ Tử Du sáng ngời lên, vội vội vàng vàng làm động tác khóa miệng, sán sán lại gần, nhịn không nổi mà hỏi, "Kia Vũ Hiền, chúng ta khi nào lại làm tiếp?"

Tề Vũ Hiên rốt cuộc nhịn không được hung hăng gõ gõ đầu y, rốt cuộc cũng thành công khiến y ngậm miệng lại. Sau đó hai người xuống suối nước nóng gột rửa sạch sẽ, đổi quần áo mới, rồi mới rời đi sơn động đầy mộng ảo này.

Thời điểm ra khỏi sơn động, sắc trời đã ẩn ẩn một màu trắng xóa, nghĩ đến hai người họ cư nhiên lại ở trong đó suốt một thời gian dài như vậy, Tề Vũ Hiên không nhịn được mà trừng mắt lườm Từ Tử Du một cái.

Từ Tử Du méo miệng, không dám họ hẹ nửa lời, thực vất vả mới đem được Tiểu Hiên Hiên nuốt sạch, vạn nhất lại chọc giận hắn, lần kế tiếp kia quả thực không biết sẽ bị quẳng đến phương trời nào. ╮(╯▽╰)╭

Trong sơn cốc phi thường yên lặng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy vài tiếng chim hót.

Tề Vũ Hiên xoay người lên ngựa, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, Từ Tử Du lập tức tri tình thức thú* đem đống quần áo vừa thay ra lót dưới yên ngựa cho hắn.

*Tri tình thức thú [ 知情识趣 ]: am hiểu, thông thái. ]

Ánh mắt lãnh lệ của Tề Vũ Hiên khiến Từ Tử Du không dám nhìn thẳng, y chột dạ xoa xoa mũi, y là thực lòng quên mất là sẽ còn phải cưỡi ngựa......

"Bằng không, chúng ta nghỉ ngơi một hồi rồi lại đi?" Từ Tử Du mỉm cười, cẩn thận hỏi.

"Không được! Há có thể bởi vì một mình ta mà làm trễ nải hành trì của Đại quân!" Tề Vũ Hiên lạnh mặt từ chối.

Từ Tử Du gãi đầu, y cũng không có biện pháp nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể mặc Tề Vũ Hiên kiên trì trở về rồi tính tiếp.

Hai người cưỡi lên ngựa, Từ Tử Du cẩn thận nâng eo Tề Vũ Hiên, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng cũng coi như có méo mó còn hơn không, chí ít vẫn giúp hắn giảm bớt một phần gánh nặng.

Đưa lưng về phía Từ Tử Du, trên khuôn mặt trầm mặc của Tề Vũ Hiên lộ ra một tia cười rõ rệt. Kỳ thực bởi vì Từ Tử Du đã cẩn thận khuếch trương, nơi đó của hắn cũng không chịu chút thương tổn nào, chỉ là bộ vị ấy tựa hồ vẫn luôn hàm chứa một thứ gì không quá đỗi thoải mái, nên hắn mới cố tình lạnh mặt hù dọa Từ Tử Du.

Cảm nhận được động tác cẩn thận nâng mình lên của đối phương, hắn không kiềm nổi bản thân mà để nụ cười trên mặt càng thêm lộ rõ, loại hành động lơ đãng săn sóc này của Từ Tử Du luôn khiến hắn thập phần cảm động, có lẽ chính là bởi từng giọt từng giọt ôn nhu mọi nơi mọi chốn của y mới có thể khiến hắn sa ngã đến độ này.

Nhớ đến đêm vừa rồi, Từ Tử Du không ngừng nỉ non, Ngươi là của ta, là của ta. Tề Vũ Hiên khẽ nhếch lên khóe miệng, Từ Tử Du sao có thể không thuộc về một mình hắn đâu......

"Đi!" Trên mặt mang theo nét cười nhàn nhạt, Tề Vũ Hiên sai chiến mã chạy thẳng về hướng đại doanh.

➵Trên đường trở về, sắc trời càng lúc càng thêm sáng tỏ, mắt thấy đã gần về đến đại doanh, Tề Vũ Hiên bất chợt thắt chặt dây cương.

"Làm sao vậy?" Từ Tử Du không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Tề Vũ Hiên trở nên ngưng trọng, "Có điểm không đúng."

"Không đúng?" Từ Tử Du tức khắc cảnh giác lên, vô thức siết chặt chiếc bọc sau lưng. Họ vẫn còn cách đại doanh trước mắt một khoảng dài, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, nếu thực sự có điều gì nằm ngoài ý muốn xảy ra, hệ quả hẳn sẽ khủng khiếp vô cùng.

"Cẩn thận!" Tề Vũ Hiên lớn giọng quát, dùng sức kéo mạnh dây cương trong tay.

Hắc mã hí vang một tiếng, hai vó nhấc khỏi mặt đất, nghẹo một đường cong, vài mùi tên liền xuyên thẳng xuống dưới mặt đất nơi vó ngựa vừa đạp.

"Có thích khách!" Đồng tử Từ Tử Du co rụt lại, đối diện với đám hắc y nhân, y vừa khẩn trương nóng ruột, lại không khỏi có chút nhẹ nhõm.

Thực giống như tình tiết đã thấp thỏm chờ bấy lâu nay, rốt cuộc cũng đã bắt đầu...... _(:з」∠)_

"Lớn mật! Các ngươi là ai!" Tề Vũ Hiên tay cầm trường thương, chĩa thẳng mũi thương về hướng tên hắc y nhân cầm đầu.

Đối phương một câu cũng không nói, đám người cầm cung đứng sau đã lại kéo dãn dây cung, Tề Vũ Hiên luân chuyển trường thương trong tay, chặn lại một đợt mũi tên mới.

"Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là thích khách của ngoại tộc a, bọn chúng đông như vậy, chúng ta mau chạy đi!" Từ Tử Du chết khiếp đến nơi rồi, cái gì gọi là song quyền khó địch bốn tay, Tề Vũ Hiên dẫu thực lợi hại, nhưng hắn có lợi hại đến đâu cũng không có khả năng chơi một chọi mười! Hiện tại nhiều thêm một cục nợ là y, không chơi kế chuồn thì chẳng nhẽ chờ đám người này xử sạch họ sao!

Đối với hình tượng bản thân là một cục nợ, Từ Tử Du phi thường bực bội, nhưng trong tình cảnh hiện tại, y đích xác là một cục nợ không hơn không kém, đối phương từng đợt từng đợt bắn tên về phía họ, trường thương của Tề Vũ Hiên sẽ không có khả năng chặn lại hết thảy mũi tên.

Thể lực của thường nhân vốn là hữu hạn, nếu đối phương dứt khoát không chịu cận chiến, chỉ tiếp tục tấn công từ xa, hai người họ liền sẽ không thoát khỏi tử lộ.

Tề Vũ Hiên đương nhiên cũng lập tức suy xét được tình thế, nhưng nếu hắn quay đầu chạy, sẽ không khỏi phải đưa lưng về phía địch, nếu chỉ có một mình hắn, hắn còn dám đánh cược một phen, nhưng hiện tại có Từ Tử Du ngồi sau, hắn không thể khiến Từ Tử Du chắn mũi tên cho hắn.

"Đi mau a, còn đủng đỉnh cái gì nữa!" Từ Tử Du chỉ càng thêm nóng nảy, mắt thấy đợt tên thứ ba đã sắp sửa rơi xuống, đám hắc y nhân cầm đầu cũng chỉ trực xông lên, vạn nhất ngựa chiến bị thương, họ lại càng để vuột hy vọng trốn thoát.

"Không được!" Tề Vũ Hiên hét lớn, "Ta không thể để ngươi chắn tên!"

Từ Tử Du cảm động đến nước mắt đều chảy, y dùng tốc độ vốn chỉ áp dụng trong trường hợp lột sạch quần áo Tề Vũ Hiên mà tháo xuống cái bao sau lưng, sau đó đầy thần kỳ mà lôi ra một tấm ― da trâu, mở nó ra, phủ nó qua lưng mình, rồi hét lớn, "Đi mau!"

Tề Vũ Hiên, =口=

Đám hắc y nhân, =口=

Ngọa tào! Đây là cái tiết tấu khỉ gì? Gia hỏa này thế quái nào mà còn mang trên người miếng da trâu vĩ đại nhường vậy? Này mịa nó không có lý a!!! Đám hắc y nhân dị thường bi phẫn.

Tề Vũ Hiên thực mau đã lấy lại được thần trí, tóm chặt dây cương, hắc mã hí vang một tiếng rồi xoay người chạy, tốc độ hơn gấp vạn lần thời điểm trở về doanh trướng.

Tiếng mũi tên vun vút vẫn liên tục đuổi sát họ, bất quá tấm da trâu Từ Tử Du chuẩn bị rất lớn, nếu chỉ dùng để che chắn y khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Hắc mã bỗng nhiên chao đảo, lớn tiếng hí vang, bất chợt đẩy nhanh tốc độ, thiếu chút nữa đem người ném xuống, Từ Tử Du bị dọa đến trắng bệch mặt, ôm chặt eo Tề Vũ Hiên, may mắn thay thuật cưỡi ngựa của Tề Vũ Hiên tinh vi cao cường, cho dù xuyên qua rừng rậm hiểm trở cũng vững vàng kiên định, khống chế hắc mã phi thẳng qua qua rừng cây.

Hắc mã chở họ một đường phi như bay, thực mau liền bỏ lại mất hút đám hắc y nhân, thẳng đến khi tốc độ của nó dần dần chậm lại, không thể chạy tiếp, Tề Vũ Hiên mới xem như là buông xuống lo âu, thít chặt dây cương dừng ngựa.

Vừa rồi vội vã chạy trốn, căn bản không có thời gian phân biệt phương hướng, hiện giờ hai người họ hoàn toàn mù mịt với khung cảnh vây quanh, Tề Vũ Hiên giúp Từ Tử Du xuống ngựa, cẩn thận quan sát tứ phía, sau khi đã xác nhận không tồn tại mối nguy, việc đầu tiên hắn làm chính là kéo Từ Tử Du qua rà xoát kiểm tra một lượt.

"Ta không sao cả, da trâu rất dày, mũi tên đều bị chặn." Từ Tử Du mỉm cười nhìn hắn, còn xoay một vòng ý bảo mình không có hề hấn gì.

Tề Vũ Hiên lúc này mới thực sự yên lòng, buông ra một hơi thở dài.

"Hfừm hfừm!" Đại hắc mã thở phì phò đầy không cam lòng, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân.

Từ Tử Du ngoảnh đầu nhìn, thời điểm mắt thấy đại hắc mã, nhịn không được phụt cười.

Đại hắc mã, TAT

Tề Vũ Hiên bắt chước y cũng quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên mông ngựa trát một mũi tên, nghĩ đến nó vừa rồi bất chợt chạy như điên như dại chính là bởi vì trên mông bị trúng một nhát......

Tấm da trâu do Từ Tử Du chuẩn bị chỉ che chở được một mình y, đại hắc mã đáng thương bởi vì cặp mông quá đỗi vĩ đại, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu của đám người kia. = 。=

Tề Vũ Hiên giúp đại hắc mã tra khám một lượt, thời điểm mũi tên kia bắn trúng đại hắc mã lực đạo cũng đã tận, đâm cũng không sâu, chỉ cần xử lý một chút là đã có thể hồi phục.

Lúc trước, Tề Vũ Hiên dắt Từ Tử Du ra ngoài chính là vì muốn khoe cho y sơn động mỹ lệ kia, nào ngờ sẽ xảy ra loại chuyện vừa rồi, ngoại trừ cây trường thương chưa từng rời thân, hắn cơ hồ cũng không mang thêm bất luận loại đồ vật nào khác.

Lúc này, cái bọc của Từ Tử Du lập tức phát huy tác dụng, Từ Tử Du phi thường thần kỳ lôi từ trong đó ra mồi lửa, muối ăn, hai thanh chủy thủ nhỏ, một lọ kim sang dược, đôi ba lọ thuốc viên nhỏ Tề Vũ Hiên không rõ hiệu dược, cùng với một ít ngân phiếu.

Đối với lý do vì sao Từ Tử Du sẽ chuẩn bị được hết đầy đủ vật dụng, Tề Vũ Hiên không khỏi nghi hoặc, ánh mắt hắn nhìn Từ Tử Du trở nên thâm trầm, thậm chí mỗi lúc một lạnh lẽo......

"Vũ Hiên!" Từ Tử Du bất chợt nhào lên, hai người giao thủ mấy chiêu, Từ Tử Du liền thành công áp chế được Tề Vũ Hiên xuống mặt đất. Y nhìn thẳng vào đôi mắt Tề Vũ Hiên, thấp giọng nài nỉ, "Đừng nhìn ta như vậy."

"Vậy ta phải nhìn ngươi như thế nào đây?" Ngữ điệu Tề Vũ Hiên lúc này thực lãnh khốc.

Từ Tử Du tức khắc nghẹn lời, sau đó thẹn quá hóa giận nói, "Ta mặc kệ, ngươi chỉ có thể dùng ánh mắt tràn đầy tình yêu mà nhìn ta!"

Tề Vũ Hiên, ......, đột nhiên cảm thấy hắn cùng Từ Tử Du dường như đang không ở trên cùng một mạch suy nghĩ......

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Tề Vũ Hiên từ bỏ kháng cự, một khi đã bị y đẩy ngã hắn căn bản không phải là đối thủ của Từ Tử Du.

Thần sắc Từ Tử Du biến đổi, ánh mắt đang chăm chú nhìn Tề Vũ Hiên trở nên dị thường thâm thúy, y hạ giọng, ngữ điệu dụ hoặc vô cùng, "Ngươi thực sự muốn biết?"

Tề Vũ HIên do dự đôi chút, cuối cùng vẫn kiên định gật đầu.

Hắn là Tề Vũ Hiên, là Chiến Thần của Đại Lương Quốc, vô luận Từ Tử Du có bối cảnh như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần y không phải là một mối nguy cho Đại Lương, hắn liền nguyện ý tiếp thu y.

Từ Tử Du cúi đầu, mặt hai người càng ngày càng thêm gần, mang đến một cổ áp bách cực cường, liền ở một giây trước khi chóp mũi họ gần chạm vào nhau ―

― Từ Tử Du nhanh nhảu hôn Tề Vũ Hiên một cái, nói, "Ta là được đích danh Ông Trời phái đến để thương yêu ngươi."

Tề Vũ Hiên, ......,!!!, Hắn của vài giây trước đầy mặt nghiêm túc cho rằng bản thân sắp sửa nghe được điều gì kinh thế kỳ văn quả thực chính là một tên ngốc!!! Hắn thực không nên tin tưởng tên hỗn đản Từ Tử Du này sẽ có được một thời điểm đứng đắn nào cả!!!

Mặt Tề Vũ Hiên hồng lên đôi chút, bất quá Từ Tử Du thực dám khẳng định đây tuyệt đối không phải là do hắn ngượng ngùng...... →   。→

Mắt thấy đối phương lập tức liền phải thẹn quá hóa giận, Từ Tử Du đột nhiên hôn lên môi hắn.

Tề Vũ Hiên tức giận cắn môi Từ Tử Du, mà Từ Tử Du cũng cắn ngược lại hắn để trả thù, một cổ mùi hương nhàn nhạn vị rỉ sắt tức thì ứa đầy môi lưỡi hai người.

Người đầu tiên ngừng đòn công kích đương nhiên là Từ Tử Du, y nhả răng, dùng môi lưỡi một chút rồi lại một chút an ủi đối phương.

Hoàn Chương 59

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK