• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: hoa kim tước



Ngô Đoan dùng tay búng búng tờ giấy kia, xét từ góc độ cá nhân mà nói, hắn rất đỗi vui lòng ngắm Vương gia ăn mệt, bất quá để mặc tên gian tế kia quanh quẩn ở bên người An Bình Vương gia vẫn là có chút nguy hiểm, ai biết đối phương có khả năng gây ra chuyện gì đâu, vạn nhất đại chiến mùa đông sắp tới ngoại tộc thảm bại, gia hỏa này xúc động rồi hạ thủ với Vương gia, tuy rằng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đối với Đại Lương Quốc, nhưng cũng khá khó coi đúng không.

Vân vê cằm, Ngô Đoan quyết định báo cáo sự việc này cho Tề Vũ Hiên, để đối phương tự ra quyết định liệu có muốn để An Bình Vương gia biết chân tướng sự thực hay không.

Mà ngay tại thời điểm Ngô Đoan đang bàn bạc với Tề Vũ Hiên về tên gian tế, Lý Tiêu Lâm đã kịp dan díu với vị “Liên đệ” này.

Cái gì mà chàng có tình thiếp có ý, tâm tư cả hai người đều không thanh thuần, thực mau liền cùng nhau lăn giường.

Lý Tiêu Lâm phi thường vừa lòng tên “Liên đệ” này, đối phương thông tuệ lạc thú phòng the, giúp thân thể hắn thoải mái hơn khôn tả, tâm tình cũng trở nên phơi phới.

Thậm chí hắn còn trộm hối hận một phen, nếu biết giữa Bình Tây quân có tồn tại một diệu vật ở trình độ này, hắn hà tất phải phí hoài chừng ấy thời gian trên người Trần Dịch Tri.

Đương nhiên, nếu có thể nếm thử hương vị của Từ Tử Du thì càng tốt, tên Liên đệ này tuy cực có tình thú, nhưng Lý Tiêu Lâm vẫn là cảm thấy Từ Tử Du lại càng thêm dụ hoặc.

“Vương gia.” Thân mình mềm mại không xương của Lý Liên trườn lên, đôi môi hắn thắm đỏ tựa máu, đôi mắt tím đen tựa hồ ẩn chứa ma lực.

Nghe kể, tổ phụ[1] của hắn là ngư dân, lão bà cưới về là người ngoại hải, vậy nên đối phương mới được kế thừa một cặp con ngươi ẩn ẩn sắc tím. Bất quá màu tím đen này chỉ xuất hiện duy nhất vào thời điểm hắn động tình, ngày thường chỉ thuần một màu đen mà thôi.

“Sao vậy? Lại muốn nữa? Tiểu tiện hóa!” Lý Tiêu Lâm liếm môi, xoay người đè Lý Liên xuống giường, dáng người của đối phương tuyệt hảo vô cùng, còn có thể bày ra đủ loại tư thế, mà loại nào cũng phối hợp nhuần nhuyễn được với hắn, quả thực chính là cực phẩm!


Ước chừng thêm một canh giờ nữa trôi qua, Lý Tiêu Lâm mới bò dậy khỏi người Lý Liên, bị lăn lộn đến tàn nhẫn, Lý Liên đầy mặt nhu nhược nằm oặt trên giường, Lý Tiêu Lâm hoàn toàn có thể từ gương mặt kia mà đọc được ra dòng chữ: Vương gia quả là lợi hại!

Mỹ mãn vô cùng mặc lại quần áo, Lý Tiêu Lâm cố ý dặn dò Nhược Minh chiếu cố Lý Liên cho chu toàn, người này vô cùng hợp khẩu vị của hắn, hắn thậm chí tính toán hướng Tề Vũ Hiên mở miệng, đem đối phương cùng hồi Vương phủ.

Lý Tiêu Lâm ra khỏi mật thất, lại bất ngờ chạm mặt Ngô Đoan đang đoan đoan chính chính ngồi uống trà, cười như không cười mà nhìn hắn, sắc mặt hắn tức khắc sa sầm, hỏi, “Ngươi như thế nào lại ở đây?” Dứt lời còn hung hăng trừng mắt lườm hai gã thị vệ đang đứng bên cạnh.

Hai gã thị vệ kia thập phần vô tội, bọn họ quả thực rất muốn báo Vương gia ra đón khách, nhưng lúc đó Vương gia đang mải miết cùng tên tiểu binh kia triền miên không dứt đâu, họ sao dám đi quấy rầy. Mà trong tiết trời rét lạnh này cũng không thể để mặc Ngô Quân sư đứng chờ ngoài cửa, đành phải mời đối phương vào.

Biểu cảm đang treo lủng lẳng trên mặt Ngô Đoan cũng thực khiến người tức giận, “Vương gia, Tề Tướng quân có lời mời.”

Lý Tiêu Lâm nhận ra bản thân cực độ chán ghét nét tươi cười trên gương mặt Ngô Đoan, “Tề Vũ Hiên mời ta? Làm gì?”

Ngô Đoan phảng phất như không thấy được sắc mặt phiền chán của hắn, vẫn duy trì nụ cười rực rỡ xán lạn, hơn nữa còn tiềm tàng ẩn chứa một loại ý vị sung sướng khi người gặp họa, “Đương nhiên là muốn cùng Vương gia thương lượng chút ít trọng sự.”

Lý Tiêu Lâm nhíu mày, nói thật lòng, hắn quả thực cũng có chút e ngại Tề Vũ Hiên, không chỉ bởi đối phương đang cầm trong tay thánh chỉ của Hoàng huynh, mà còn vì cặp mắt lãnh khốc kia. Hắn không thể từ đôi mắt đó nhìn ra bất luận chút cảm tình nào thuộc về nhân loại a…… Không, phải nói, chỉ vào thời điểm đối mặt Từ Tử Du, đôi mắt kia mới có thể toát ra một xíu ý vị loài người.

“Vương gia, thỉnh đi.” Ngô Đoan đứng lên, bày ra một cái tư thế mời người.

Lý Tiêu Lâm cất bước đi ra, hắn nhưng thật ra muốn nhìn một chút, rốt cuộc Tề Vũ Hiên tìm hắn là có việc gì!

An Bình Vương gia rời khỏi, Lý Liên cũng được Nhược Minh tận tình hầu hạ tắm rửa mặc quần áo. Mà thái độ của Lý Liên đối với Nhược Minh cũng ngay thẳng vô cùng, không hề có dù chỉ một chút ít cảm giác ỷ thế hiếp người.

Nhược Minh duy trì nụ cười tủm tỉm, thái độ với Lý Liên cũng thập phần cung kính. Hắn biết rõ người này chính là tân hoan của Vương gia, tuy rằng không biết có thể tồn tại đến lúc nào, nhưng ở trong thời gian vẫn được sủng ái, hắn cũng sẽ không hề bất kính với đối phương. Thân là một tiểu tư, Nhược Minh cũng có kha khá đạo đức nghề nghiệp, loại sự tình ghen tuông gì gì đó hắn chưa một lần trải nghiệm, dù sao ngẫu nhiên bồi Vương gia lăn giường, đối với hắn bất quá cũng chỉ là một phần của công việc mà thôi.


Lý Liên bày ra một bộ nhu nhược vô hại, tỏ vẻ thực không quen được Nhược Minh hầu hạ. Nhưng Nhược Minh không dám coi khinh người này, sự tình ngày hôm nay hắn đều đã được thị vệ đại ca kể cho hết, muốn nói tên Lý Liên này nếu không ôm tâm kế, hắn không tin đối phương có khả năng nhanh như vậy mà đã bò được lên giường Vương gia đâu.

“Thỉnh Lý công tử hảo hảo nghỉ ngơi, Vương gia đi bái phỏng Tề Tướng quân, ngay lập tức sẽ trở lại.” Đem người đã được xử lý sạch sẽ thả trở lại giường, Nhược Minh cung kính nói. “Tiểu nhân đứng chờ ngay phía ngoài, nếu có yêu cầu gì lập tức có thể gọi ta.”

Lý Liên nhẹ nhàng gật gật đầu, ngay sau đó bụng chợt phát ra một tiếng lộc cộc, khuôn mặt nhỏ tức thì đỏ bừng lên.

Nhược Minh mỉm cười, “Thỉnh Lý công tử chờ chút, ta lập tức khiến đầu bếp nấu cho ngươi một chén mì lót dạ, thực mau sẽ có thể dùng bữa.”

Lý Liên nhẹ nhàng gật gật đầu, ngay sau đó bụng chợt phát ra một tiếng lộc cộc, khuôn mặt nhỏ tức thì đỏ bừng lên.

Giây khắc Nhược Minh rời đi, nét ngượng ngùng quẫn bách trên mặt Lý Liên biến mất trong chớp nhoáng, khuôn mặt âm nhu chỉ lủng lẳng biểu cảm lạnh băng, quả thực khó có thể mường tượng kẻ này cùng thiên kiều bá mị trên giường hồi nãy là cùng một cá nhân.

Hắn nhanh chóng đứng bật dậy, cảm giác không khỏe từ sau truyền lại khiến sắc mặt lập tức trở nên có chút khó coi, hắn nắm chặt tay, nhắn nhủ bản thân cần phải nhẫn nại, sau đó cẩn thận kiểm tra một lượt phòng ngủ của Vương gia.

Mật thất của Vương gia bài trí phi thường xa hoa mỹ lệ, chẳng ngại đồ vật cung cấp cho Bình Tây quân vốn đều đơn sơ mộc mạc, các loại vật phẩm Vương gia tự mang đến lại xa hoa mỹ lệ đến tột cùng.

Lý Liên đưa mắt nhìn đống rương bình sang quý, thảm treo tường hoa lệ, thảm tơ lụa mềm mại dưới thân, trên mặt lộ rõ nỗi phẫn hận.

Khi dân ngoại tộc bọn họ ở nơi khổ hàn kia chịu biết bao đau khổ dày vò, đám quý tộc người Hán đáng chết này lại có thể sinh hoạt thối nát đến nhường này đây.

Nếu không phải do Tề Vũ Hiên gắt gao bảo vệ vùng biên giới Tây Bắc, người dân của bộ lạc họ cũng sẽ có thể hưởng thụ lối sống này!


Ngón tay cuộn chặt đến tựa hồ muốn đâm thủng lòng bàn tay, may mắn Lý Liên vần kịp thời khôi phục thần trí, nới lỏng sức, bằng không trong chốc lát đúng là không biết sẽ phải giải thích vết thương mới như thế nào.

Chạm lên xương gò má đang nhói đau, trên mặt Lý Liên chợt lộ ra một nụ cười đầy quỷ dị, vết thương trên mặt hắn đều là nhờ tính toán cẩn thận mà nhận được, chẳng những sẽ không hủy hoại mỹ cảm của hắn, ngược lại còn có thể giúp mang đến một loại khí chất nhu nhược đáng thương.

Nhìn tên An Bình Vương gia chưa gì đã bị lừa kìa, rõ ràng là chỉ giúp hắn đắp thuốc, vậy mà đắp lên đắp xuống đắp đến lăn giường.

Khẽ nhăn mày, loại phế vật chỉ biết tham hoa háo sắc này cư nhiên là một tên Vương gia, quả thực khiến hắn không thể tin nổi.

Ở bộ lạc của họ, một tên phế vật như vậy liền cơ hội đoạt đến thức ăn còn không có, chỉ xứng bị đói chết vào mùa đông!

Phòng ngủ của Vương gia không chứa bất luận một vật phẩm nào làm từ giấy, bất quá Lý Liên cũng không hoàn toàn nản lòng, tên An Bình Vương gia này văn không được võ không xong, Tề Vũ Hiên cũng không có khả năng cùng người này thảo luận việc bày binh bố trận. Bất quá nếu để hắn ra tay sẽ lại khác, tin tưởng vào bản lĩnh của mình, sớm hay muộn cũng có thể thúc đẩy Vương gia chủ động tham gia loại nghị sự này.

Nhớ đến tin tức nhận được lần trước, tâm tình Lý Liên trầm xuống đôi chút, năm nay sương giá Tây Bắc ùa đến rất sớm, hoa màu trên thảo nguyên đều bị đông chết hơn phân nửa. Các bộ lạc đều bị mất mùa, chỉ e sẽ có không ít người không sống nổi qua mùa đông.

Nếu bọn họ cũng có nhiều thổ nhưỡng phì nhiêu như Đại Lương Quốc, hắn cũng sẽ không mất đi muội muội của mình vào nạn đói năm ấy……

Từ ngoài truyền lại tiếng bước chân, Lý Liên lập tức thu thập biểu cảm bị thống, nằm xuống giường.

Bạt cửa xốc lên, Nhược Minh bưng một chén mì sợi nóng hôi hổi bước vào, đặt ở bên đầu giường.

Lý Liên vội vàng bày ra một bộ ngượng ngùng, được Nhược Minh nâng người ngồi dậy, cầm lên chén mì.

“Đa tạ.” Ăn xong, Lý Liên sờ chiếc bụng no căng, mở miệng nói.

“Ngươi quá khách khí rồi.” Nhược Minh cười khẽ đáp lời. “Đây vốn là chức trách của ta. Người chỉ cần hầu hạ Vương gia chu đáo liền hảo.”


Ánh mắt Lý Liên lóe lên, ra vẻ ngượng ngập cúi gục đầu.

Nhược Minh thu dọn chén đũa rồi rời đi, trước khi ra khỏi còn không quên quay lại dặn dò, nếu cần thì tùy thời tùy lúc đều có thể gọi hắn.

Nhược Minh đi rồi, Lý Liên khôi phục sắc mặt vô cảm lúc trước, vừa rồi vì lấy lòng Vương gia, hắn bị lăn lộn đến tàn nhẫn, thân thể vừa xót vừa đau, may mắn những ngày trước cũng đã nghỉ ngơi cẩn thận. Việc tiếp cận Vương gia rồi trở thành người bên gối của hắn cũng chỉ là bước dạo đầu, thổi gió bên tai mới là điểm mấu chốt của bước kế tiếp.



Lý Tiêu Lâm sau khi từ chỗ Tề Vũ Hiên trở về nổi giận lôi đình, quăng vỡ một ấm trà, đánh thức Lý Liên.

Hắn chậm rãi từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Lý Tiêu Lâm, vội vàng quan tâm hỏi, “Vương gia, phát sinh chuyện gì? Điều gì khiến ngươi tức giận đến nhường này?”

Lý Tiêu Lâm liếc hắn một cái, bực bội mắng, “Còn không phải do tên Tề Vũ Hiên kia, quả thực khinh người quá đáng!”

Trong mắt Lý Liên lóe lên một đạo tinh quang, bất quá hắn lập tức cúi gằm, ra vẻ sợ hãi, “Tề Tướng quân chọc giận Vương gia sao? Hắn nhất định không phải cố tình……”

Nếu lúc này Lý Tiêu Lâm không nhìn chằm chằm vào đối phương, khẳng định sẽ bỏ lỡ tia sáng lóe lên rồi tắt kia, nhưng sớm đã chuẩn bị từ trước, hắn sao có thể không để ý, nhìn ánh mắt đối phương chợt lóe, lòng hắn lập tức lạnh xuống, Xong rồi, lời tên Quân sư hồ ly kia cư nhiên là thật……

“Vương gia, đừng nổi giận, khí đại thương thân.” Lý Liên đã lại tiến sát lại gần, khẽ vuốt vuốt ngực Lý Tiêu Lâm.

Tựa hồ đã được trấn an cơn giận, Lý Tiêu Lâm nắm lấy tay Lý Liên, “Liên nhi, vẫn là ngươi quan tâm ta.”

Khóe miệng Lý Liên khẽ giật, nếu biết trước hắn đã ở thời điểm thay tên giả tìm một cái tên dễ nghe chút, từ Liên đệ hóa thành Liên nhi, thực đúng là càng ngày càng thêm tởm.

Trong lòng dù nghĩ vậy, nhưng trên mặt không mảy may để lộ ra, Lý Liên nở một ý cười e lệ, trong mắt lóng lánh thủy quang, thoạt nhìn thập phần động lòng người.

“Vương gia, không bằng kể cho ta nghe những gì khiến ngươi nhọc lòng, không chừng ta có thể giúp ngươi ngẫm chút biện pháp đâu? Liền tính không thể tìm được phương án nào, nói hết ra so với nghẹn lại trong lòng cũng thoải mái hơn chút nào.” Lý Liên thập phần săn sóc mà thủ thỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK