• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư, sư phụ!” Tang Lạc vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện sư phụ mà nàng đang ngày đêm mong nhớ đang đi về phía căn nhà nhỏ.
Hét lên một tiếng, Tang Lạc vứt rễ cây đào trong tay xuống, rồi chạy xuống từ ban công, sau đó lao tới ôm lấy đùi của Phó Thanh Viễn.
“Sư phụ người trở về rồi à~ không phải nói là phải đi mấy tháng sao, sao chưa tới một tháng đã trở về rồi~” Tang Lạc ngẩng đầu lên nhìn chàng, khuôn mặt trẻ thơ tươi cười tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Phó Thanh Viễn cảm thấy mình nhìn thấy một con thú nhỏ có đôi mắt đen và sáng đang lè lưỡi lắc đầu vẫy đuôi với chàng.
Lần nào Phó Thanh Viễn cũng được tiểu đồ đệ đối xử nhiệt tình như vậy, đã rất quen với việc bị đồ đệ đột ngột lao tới và ôm lấy đùi hoặc cánh tay gì đó, vì vậy chàng cũng rất điềm tĩnh sờ đầu Tang Lạc nói: “Ừm, về rồi.”
Tang Lạc đột nhiên nhớ tới khối linh tinh mà nàng đã đào được, không thể chờ đợi được mà muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng với sư phụ nên lập tức kéo tay áo của Phó Thanh Viễn, chỉ vào khối tinh thể lớn mà nàng đặc biệt đặt bên cạnh cầu thang, “Sư phụ người nhìn bên kia~”
Phó Thanh Viễn im lặng một lúc lâu trước khối linh tinh cao ngang lưng, rồi mở miệng nói: “Linh tinh.”
Tang Lạc vỗ tay vui vẻ nói: “Con biết chính là linh tinh mà, sư phụ, con đã đào được nó trong không gian đó.”
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ ngây thơ của đồ đệ, tâm trạng của Phó Thanh Viễn lúc đó có chút phức tạp.

Tiểu đồ đệ của chàng thật sự rất may mắn, có bao nhiêu tu sĩ có thể đạt tới mức tu sĩ thượng cổ và có thể tạo ra được không gian giới tử, và có bao nhiêu người có thể tùy tiện đào mà đào được một khối linh tinh lớn như vậy cơ chứ.
Hoặc có thể nói hai sư đồ họ đều may mắn, may mắn của chàng là nhận đứa trẻ này làm đồ đệ.
“Sư phụ, bây giờ đồ đệ có thể nuôi người được rồi~ sau này sư phụ không cần phải chịu vất vả đi nhận nhiệm vụ nữa.” Tang Lạc vẫn đang nói luyên thuyên, nàng cũng chỉ là không muốn sư phụ của mình phải chịu khổ nữa.
Chàng đi nhận nhiệm vụ không phải chỉ vì thù lao vì kế sinh nhai, mà còn vì phải lịch luyện.

Phó Thanh Viễn không nói với đồ đệ những chuyện này, chỉ yên lặng nghe nàng nói, thỉnh thoảng gật đầu, ừm một tiếng.

Đồ đệ chuyện gì cũng nghĩ tới mình, là sư phụ sao có thể không vui vẻ được chứ.

Trái tim của Phó Thanh Viễn đóng băng cả trăm năm, cuối cùng cũng bị đồ đệ vừa đáng thương vừa chu đáo của mình hâm nóng lại chút.
Phản ứng của Phó Thanh Viễn đã khích lệ Tang Lạc rất nhiều, tiếp theo sau đó, Tang Lạc tràn đầy tự tin, mang theo giọng điệu muốn được khen ngợi kể lần lượt những gì nàng đã làm trong những ngày này với sư phụ.

“Con có làm trâm cài tóc cho sư phụ, chút nữa con lấy cho sư phụ xem, sư phụ xem thử có thích không, nếu như không thích con sẽ làm cái khác cho sư phụ.

Con có làm một số đồ trang trí nữa, có thể để trong phòng sư phụ được không? Nếu sư phụ đồng ý chút nữa con sẽ đặt vào phòng của sư phụ~” Tang Lạc không ngừng nói, trong lòng rất mong đợi muốn được tham quan phòng của sư phụ.

Cho nên nàng làm những đồ trang trí đó chỉ muốn nhân cơ hội lẻn vào phòng của sư phụ xem thử.
“Đúng rồi, hiện tại con còn đang làm bàn gốc cây, cũng sắp làm xong rồi~ sư phụ người đến xem thử đi!” Tang Lại lại kéo Phó Thanh Viễn đến xem bàn gốc cây mới làm của nàng.
Sau khi ấn sư phụ ngồi xuống ghế, Tang Lạc đang định tiếp tục giới thiệu mình đã dùng gỗ cây đào làm ra bao nhiêu thứ thì cảm thấy bàn tay vừa ấn vai sư phụ có chút ẩm ướt.

Thấy kỳ lạ giơ tay lên xem, Tang Lạc nhìn thấy bàn tay mình dính đầy máu.
Tang Lạc kêu lên một tiếng “á”, lo lắng nhìn vào vai của sư phụ.

Phó Thanh Viễn mặc y phục màu đen, cho nên lúc đầu Tang Lạc không nhận ra được.

Bây giờ nhìn kỹ một chút, nàng mới phát hiện vai trái của sư phụ quả thực có màu sẫm hơn, hình như bị ướt.
Nhìn vào đó, Tang Lạc muốn chạm vào nhưng lại không dám, lo lắng nhìn Phó Thanh Viễn nói: “Sư phụ, người bị thương rồi phải không, có nghiêm trọng không, vẫn còn đang chảy máu này, phải làm sao đây…”
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Phó Thanh Viễn không quan tâm nói, có lẽ là trước đó xử lý quá sơ sài, đến khi giết tên đệ tử luyện khí tầng chín đụng tới vết thương, thêm nữa trên đường bôn ba chạy về nên vết thương bị nứt ra chảy một ít máu.
Xưa nay Phó Thanh Viễn vẫn thường hay bị những thương tích nhỏ như thế này, số lần nhiều đến nỗi không đếm xuể, những thương tích nặng hơn cái này cũng đã bị rất nhiều lần.

Chỉ cần không gây trở ngại cho hành động của chàng, Phó Thanh Viễn thường không quá để ý đến, dù sao vết thương của người tu chân tương đối mau lành, thương tích nhỏ như vậy cũng không giết chàng được.
Nhưng rõ ràng, Tang Lạc xem trọng hơn bản thân Phó Thanh Viễn, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lần đầu tiên tỏ vẻ rất nghiêm túc, nói: “Không được, sư phụ người cần phải dưỡng thương, vết thương phải xử lý cho thật tốt!”
Theo thói quen làm theo ý đồ đệ trong những chuyện vặt vãnh này, Phó Thanh Viễn cũng không nói những lời như “vết thương nhỏ này để mặc nó hai ba ngày sẽ khỏi” nữa, cứ làm theo ý của Tang Lạc mà quay về phòng lau sạch vết thương.
“Sư phụ, người bị thương không tiện, để con giúp người.” Bộ dạng thật sự lo lắng của Tang Lạc hiện trong mắt của Phó Thanh Viễn, chàng chỉ có thể gật đầu tiếp nhận lòng tốt của nàng.

Tang Lạc nhận được sự cho phép, hơi thở phào nhẹ nhõm vội vàng đi theo sau Phó Thanh Viễn vào phòng của chàng.

Tang Lạc luôn có chừng mực, cho nên trước khi chưa được sự đồng ý của sư phụ, nàng kiên quyết không vào phòng của sư phụ dù chỉ một lần.

Đây là lần đầu tiên nàng bước vào căn phòng mà nàng đã tò mò bấy lâu nay.
Căn phòng của Phó Thanh Viễn đơn giản hơn nhiều so với căn phòng của nàng, hoặc dùng từ đơn sơ để hình dung sẽ thích hợp hơn.

Cả giường cũng không có, chỉ để một tấm đệm ngồi thiền một bên, bên kia là hai cái rương, ngoài những thứ đó ra không còn gì khác.

So với căn phòng có một cái bàn, bàn trang điểm và giường của nàng, căn phòng này thật sự không giống phòng ngủ chút nào.
Sư phụ ở một nơi sơ sài như vậy sao? Hơn nữa không có giường chỉ có một tấm đệm ngồi thiền, có nghĩa là sư phụ không bao giờ ngủ? Tang Lạc không hiểu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy rất khó chịu.

Không nhìn thêm nữa, Tang Lạc đến bên Phó Thanh Viễn giúp chàng.
Phó Thanh Viễn ngồi trên tấm đệm duy nhất trong phòng, trút bỏ y phục của mình, từ đầu đến cuối nét mặt của chàng cũng đều lạnh nhạt, không cảm nhận được sự đau đớn của vết thương.

Đợi khi chàng trút bỏ lớp áo đen xuống, Tang Lạc nhẹ nhàng hít một hơi.

Lớp áo trắng bên trong của Phó Thanh Viễn đã trở thành một màu đỏ tươi, máu từ vết thương chảy ra gần như làm ướt nửa lưng của chàng.

Y phục trên vai trái đều dính vào vết thương, Tang Lạc đứng bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy đau, nước mắt cũng không kìm nén được mà sắp lăn xuống.

Phó Thanh Viễn không để ý nhiều đến như vậy, sau khi trút y phục màu đen xuống tới thắt lưng, chàng cũng trút lớp y phục trắng bên trong xuống tới đó.
Tang Lạc trơ mắt nhìn nhìn những động tác không chút nhẹ nhàng của sư phụ mình, lớp y phục trắng bên trong dính trên vết thương cứ như vậy mà kéo xuống, đột nhiên da thịt xung quanh vết thương cũng bị kéo bung ra, vết thương vốn dĩ chưa được cầm máu nay còn chảy xối xả hơn nữa.
Tang Lạc khoanh tay đứng một bên, lông mày nhíu lại.

Nàng nhìn Phó Thanh Viễn hội tụ một quả cầu nước, hình như chuẩn bị trực tiếp rửa sạch vết máu trên vết thương, cuối cùng nàng không nhịn được nữa lên tiếng ngăn cản hành động của chàng.
“Sư phụ! Người đừng động đậy, để con làm cho! Chẳng lẽ trước kia khi bị thương người đều xử lý vết thương tùy tiện như vậy sao?” Tang Lạc nghiến răng nhìn vết thương đang rướm máu, vừa luống cuống lấy hết những đan dược gì đó trong không gian ra ngoài, để hết dưới đất xung quanh tấm đệm.
Nghe giọng điệu dữ dằn của đồ đệ, Phó Thanh Viễn dừng tay lại, sau đó đặt nó xuống, ngồi yên không làm nữa.

Đối với chàng, những vết thương nhỏ xử lý như vậy là được rồi, cũng chẳng phải là chuyện gì to tát.
“Sư phụ từng nói bị thương uống bổ khí đan này sẽ đại bổ, ở đây vẫn còn ba lọ, sư phụ người uống hết đi! Còn dưỡng khí đan này nữa, con vẫn chưa uống hết, sắc mặt sư phụ kém như vậy, cũng uống hết đi, còn nữa, sư phụ người có thuốc trị vết thương không?” Tang Lạc vừa nói vừa dùng chậu gỗ đào mà nàng làm đựng một chậu suối nước nóng lấy ra từ trong không gian.
Vắt khô khăn mềm trong chậu, Tang Lạc nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh vết thương của Phó Thanh Viễn, trong lúc này, Tang Lạc nhìn rõ vết sẹo lớn phía sau lưng của sư phụ.

Chính là vết sẹo cũ mà lần đó nàng vô tình nhìn thấy khi sư phụ đang tắm, nó chạy từ sau tai phải qua cổ đến thắt lưng bên trái.
Tang Lạc luôn để mắt đến vết sẹo đỏ sẫm xấu xí đó, giờ càng khiến cho nàng cảm thấy chua xót.

Vết thương lớn như vậy, lúc đó sư phụ đau đến cỡ nào.

Mà lúc đó, sư phụ vẫn chỉ có một mình
Phó Thanh Viễn quay lưng về phía đồ đệ để nàng lau vết máu trên người một cách cẩn thận nhẹ nhàng.

Chỉ là đang lau, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của đồ đệ, Phó Thanh Viễn sửng sốt, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy hai mắt đồ đệ đỏ bừng, nước mắt không ngừng lăn xuống, nàng khóc nghẹn ngào, nhưng động tác lau vết thương lại càng thêm cẩn thận nhẹ nhàng.
Phó Thanh Viễn lại im lặng quay đầu lại, một lúc sau chàng đột nhiên nói: “Ta có mua bánh ngọt cho con.”
Tang Lạc không nói chuyện, nàng cho chiếc khăn nhuốm đầy máu vào trong chậu rửa sạch, lần nữa nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương.
Phó Thanh Viễn lại quay đầu nhìn tiểu đồ đệ, nàng như không nghe thấy lời của chàng, mắt nhìn xuống lau vết thương cho chàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ căng thẳng.


Phó Thanh Viễn lần đầu tiên nhìn thấy đồ đệ có biểu hiện như vậy.

Tang Lạc tất nhiên biết sư phụ đang nhìn nàng, cũng nghe thấy sư phụ nói đã mua bánh cho nàng.
Vốn dĩ sư phụ nghĩ rằng nàng sẽ vui mừng khi chàng ra ngoài một chuyến cũng không quên mua thứ gì đó cho nàng.

Nhưng mà chỉ cần nghĩ tới sư phụ bị thương mà chính bản thân chàng cũng không quan tâm, không biết phải nhanh trở về còn đặc biệt dành thời gian để mua bánh ngọt cho nàng, nàng cảm thấy không vui chút nào.
Rắc ba lớp bột thuốc lên vết thương mà sư phụ lấy ra, cầm máu lại, băng bó vết thương thật kỹ, Tang Lạc mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Ngay khi ngẩng đầu lên, Tang Lạc phát hiện sư phụ vẫn đang lặng lẽ nhìn nàng.

Tang Lạc nửa quỳ ở đó lại nghiêm túc trở lại, tiếp tục nói với sư phụ bằng nét mặt đầy căng thẳng và cau mày: “Sư phụ, bị thương thì phải xử lý vết thương thật tốt, cho dù là vết thương có nhỏ hơn đi nữa cũng như vậy.”
Phó Thanh Viễn khỏa thân nửa người trên, nhưng hai sư đồ họ đều không cảm thấy khó chịu, Phó Thanh Viễn định đưa tay lên sờ vết thương mà đồ đệ đã băng bó.

Chỉ là tay của chàng còn chưa chạm vào vết thương đã băng bó kia, Tang Lạc đã lo lắng nắm lấy tay chàng để sang một bên.
“Sư phụ, bây giờ tạm thời người đừng đụng vào vết thương, sẽ rất đau.

Còn nữa, sư phụ thật sự nghe được lời con nói không?”
“Ừm.” Phó Thanh Viễn gật đầu tỏ ý chàng đã nghe thấy.
“Vậy sau này nếu sư phụ bị thương, cho dù là bị cây cỏ làm trầy xước cũng phải thoa thuốc… ” Nói đến đây Tang Lạc dừng lại, “Mà thôi, cứ để con thoa thuốc giúp cho sư phụ, bản thân sư phụ không biết tự quan tâm chút nào.

Đương nhiên nếu như sư phụ có thể không bị thương thì là tốt nhất, nhưng nếu bị thương thì nhất định phải nói cho con biết, có được không sư phụ?”
“Ừm.”
“Sư phụ, người cũng không muốn đồ đệ luôn phải lo lắng cho người chứ.”
Trước kia, cho dù bị thương nặng hơn nữa cũng không có ai lo lắng cho chàng: “… Ừm.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK