Đang định nhân lúc sư phụ không chú ý xoa xoa bộ ng ực vừa căng vừa đau của mình, nghe thấy câu hỏi của chàng Tang Lạc liền xua tay: “Con không sao, ha ha~”
Phó Thanh Viễn vẫn im lặng, nhìn nàng một cách lạnh lùng.
Tang Lạc nhìn ánh sáng mặt trời chiều từ trên đỉnh đầu xuống, cam chịu số phận nói: “Có chút đau và căng tức ngực.” Nói xong đặc biệt nói thêm một câu: “Đây là sinh trưởng phát triển bình thường, trước kia Linh Lung đã từng nói qua với con.”
Phó Thanh Viễn im lặng lắng nghe xong, quay đầu và tiếp tục tu luyện mà không có biểu hiện gì.
Tang Lạc nhìn thấy sư phụ không có phản ứng gì, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lúc sau giọng nói của Phó Thanh Viễn lại truyền đến: “Có thể chữa không?”
Đây đâu phải là bệnh chữa cái gì, sư phụ người im lặng nãy giờ là đang suy nghĩ vấn đề này sao.
Tang Lạc biết rất rõ tính cách của sư phụ là thích chịu trách nhiệm đến cùng, vì vậy nàng chỉ có thể nói: “Sư phụ, đây không phải bệnh.
Loại căng và đau này rất bình thường, chỉ cần xoa xoa là được… ”
Tang Lạc vừa nói xong liền thấy sư phụ đưa tay về phía bên này, chợt bàng hoàng đè nén một hơi trong cổ họng.
Mãi cho đến khi Phó Thanh Viễn đưa tay ra lấy đi chiếc cốc trước mặt nàng, Tang Lạc mới nín thở đến mặt đỏ bừng rồi ho liên hồi.
Nàng còn tưởng rằng sư phụ vừa nãy là muốn… làm cho giật mình, ai biết được hoàn toàn không phải vậy, thật đáng tiếc.
Nhận ra được mình đang nghĩ gì Tang Lạc ho đến không dừng lại được.
Cảm nhận được sư phụ đang xoa xoa lưng nàng, hơi thở bị kìm nén trong cổ họng biến mất.
Tang Lạc ngừng ho, nhìn thấy sư phụ đưa một cốc linh tuyền thủy cho nàng.
Bởi vì lần trước nàng ép buộc bản thân đột phá tầng ba đã để di chứng, uống một lần linh tuyền thủy trong không gian của sư phụ sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cho nên sau này sư phụ thường cho nàng uống linh tuyền thủy.
Đối với tình trạng bây giờ, chắc không phải sư phụ cảm thấy cho dù nàng có vấn đề gì chỉ cần uống linh tuyền thủy này là được chứ.
Chuyện này cũng chỉ là một tình tiết nhỏ, trên thực tế chuyện thế này luôn xảy ra khi sư phụ quan tâm đ ến nàng một cách bất thường.
Chẳng hạn như bây giờ sư phụ đã hoàn toàn nắm được chuyện kinh nguyệt và các thói quen khác nhau của nàng, thậm chí những suy nghĩ lộn xộn của nàng cũng hiểu đôi chút.
Bất kể nàng có suy nghĩ đột phá kỳ quái cũng sẽ làm theo suy nghĩ của nàng, đồng thời thể hiện sự bình tĩnh của mình.
Từ sau khi bắt đầu cảm thấy đau tức ngực, Tang Lạc phát hiện hai cục u trước ngực phát triển rất nhanh.
So với hai mươi tuổi kiếp trước mới chỉ ở tình trạng B, mười lăm tuổi mà đã có cúp B rõ ràng là một khởi đầu tốt.
Với tư cách là một người phụ nữ nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng mà có ngực nhưng không có áo ngực để mặc cũng khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Một điều nữa khiến Tang Lạc bận tâm chính là, chiều cao của nàng hình như không có tăng trưởng.
Ước chừng cảm thấy sư phụ cũng sắp trở về, Tang Lạc đang ngâm mình trong thùng tắm cũng không để lỡ mất thời gian nữa, vội vàng lau khô người đứng dậy khoác y phục vào.
Mặc dù đã từng xảy ra chuyện sư phụ trở về sớm hơn, nhưng nàng vẫn đang ngâm mình trong thùng tắm đã bị sư phụ nhìn thấy.
Song nhiều năm qua cùng ra cùng vào cùng ăn cùng ngủ với sư phụ, sau tất cả những điều đáng xấu hổ đều bị sư phụ biết hết, Tang Lạc thấy rằng bây giờ mình có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cho nên Tang Lạc vội vàng đứng dậy, như vậy không phải vì sợ bị sư phụ nhìn thấy cảm thấy xấu hổ, mà là nàng nóng lòng đi đón sư phụ trở về.
Cả ngày không nhìn thấy sư phụ, toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Bởi vì khoảng thời gian trước đó nàng đi lại trong hang động, vô tình tìm được một lối ra thông với bên ngoài.
Kể từ đó, sư phụ của nàng thường xuyên ra ngoài săn yêu thú.
Bởi vì đối với sư phụ chỉ đơn thuần tu luyện là không đủ, còn phải lịch luyện kỹ năng chiến đấu của bản thân.
Thỉnh thoảng Tang Lạc cũng được sư phụ dẫn ra ngoài giết yêu thú vài lần, nhưng phần lớn thời gian Phó Thanh Viễn đều ra ngoài một mình.
“Nếu như con không muốn sát sinh một cách vô nghĩa, chỉ cần con có thể khẳng định mình có thể xuống tay khi đối mặt với kẻ địch, thì về mặt kỹ năng ta sẽ dạy cho con.” Phó Thanh Viễn đã nói như vậy, và không để nàng ra tay giết yêu thú lần nào nữa.
Thực ra gần đây mỗi lần nghĩ đến nàng và sư phụ ở gần bên nhau, Tang Lạc cảm thấy có chút kỳ lạ.
Một số hành động của sư phụ, một lần hai lần, nàng có thể xem là hành động đối với người thân, nhưng có rất nhiều chuyện mà sư phụ làm cho nàng vượt quá những gì người thân sẽ làm.
Dù sao nàng cũng có tư duy của một người trưởng thành, không thể luôn nói dối bản thân cái gì cũng không nghĩ.
Sư phụ quá quan tâm đ ến nàng, có khi chàng quan tâm đ ến sức khỏe sinh hoạt của nàng hơn cả chính bản thân nàng, mọi mặt đều chú ý đến khiến cho nàng cảm thấy lo sợ.
Nàng sợ những quan tâm này chỉ là tạm thời, một khi rời khỏi đây hoặc một thời gian sau sẽ biến mất, nếu đã quen rồi sau này không còn nữa thì nàng phải làm sao?
Đôi khi, có điều gì đó nằm sâu trong mắt sư phụ.
Thỉnh thoảng nàng vô tình nhìn thấy sư phụ nhìn sang đây với ánh mắt khác với trước đây, nàng cũng cảm thấy tim đập thình thịch, có cảm giác bị một yêu thú to lớn nhìn chằm chằm vào không thể trốn thoát được.
Còn nữa, sư phụ đối với nàng hình như, có phần muốn chiếm hữu nàng? Tang Lạc nhớ rõ có một lần sư phụ dẫn nàng rời khỏi hang lên mặt đất giết yêu thú, nàng cảm thấy có hứng thú với một nhóm yêu thú giống như báo con, còn muốn chơi với con tiểu yêu thú giống như con mèo sữa đó.
Lúc đó sư phụ không nói gì, nhưng sau này có một khoảng thời gian dài lúc chàng đi giết yêu thú thì đều là săn giết loại yêu thú đó.
Chắc nàng suy nghĩ quá nhiều, bởi vì sư đồ hai người họ từ trước đến nay đều nương tựa vào nhau nên mới xuất hiện loại ảo giác đó.
Hay là, nó thực sự giống như nàng đã nghĩ?
Lộ ra vẻ mặt có phần phức tạp và đau khổ, Tang Lạc lại lắc đầu, cầm đèn lồ ng lên bước nhanh giữa những rễ cây quen thuộc.
Bất kể rốt cuộc sư phụ suy nghĩ thế nào, người chính là sư phụ mà nàng luôn dựa vào và không muốn rời đi.
Chỉ là nàng không biết phải đối mặt với sự thay đổi của sư phụ như thế nào nên có chút bối rối.
Thật ra nàng rất nhút nhát, không thích thay đổi, mỗi lần thay đổi nàng đều phải cố gắng làm quen, cho dù là môi trường, hay là tình cảm… cũng vậy.
Mặt đường này từ từ dâng lên cao, tạo thành một đường lên dốc, chẳng mấy chốc cửa hang phát sáng đã xuất hiện.
Kẹp chiếc đèn lồ ng trong tay vào giữa hai rễ cây xoắn lại, Tang Lạc cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện không có yêu thú ở cửa hang bị che mất một nửa, mới đạp lên rễ cây nhảy lên.
Tang Lạc ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh cửa hang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đung đưa chân, một tay quấn bím tóc của mình.
Bầu trời ở hoang giới luôn rất trong xanh, sạch sẽ thanh khiết khiến cho người ta cảm thấy thư thái vui vẻ, có chút khác biệt so với hoang giới này.
Nhưng nghĩ đến cái hang dưới mặt đất nơi sư đồ hai người hiện đang sống, Tang Lạc lại không cảm thấy gì nữa.
Dưới hang thông ra rất nhiều nơi rộng lớn, vẫn còn rất nhiều chỗ nàng chưa đi tới, những chỗ nàng thường hay đến đều rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy đều khiến cho nàng không khỏi thở dài trước sự khéo léo kỳ diệu của thiên nhiên.
Tang Lạc không cần phải đợi lâu thì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục màu xanh đi tới.
Sau khi mặc hết những bộ y phục đen trong không gian, cuối cùng Phó Thanh Viễn cũng thay những bộ y phục đã mua cùng với đồ đệ.
Thấy có người đến, Tang Lạc bất giác bật cười, nhảy khỏi tảng đá lớn và chạy tới đó.
Khi chạy đến gần, Tang Lạc đột nhiên cười hỏi: “Sư phụ, lần này không bị thương chứ.” Nàng kéo Phó Thanh Viễn lại và nhìn lên nhìn xuống một lần, chắc chắn chàng không bị thương Tang Lạc mới nở nụ cười, hiện lên một lúm đồng tiền trên má phải.
Bởi vì trên bề mặt của hoang giới không có nguồn nước, lần này Phó Thanh Viễn ra ngoài lại không có mưa, cho nên lúc này trên tay áo và vạt áo của chàng vẫn còn vết máu do giết yêu thú để lại.
khiến cả người chàng trông càng giống một lưỡi dao dính đầy máu.
Nhưng khi chàng êm dịu nhìn Tang Lạc, lại làm cho chàng trông có vẻ đặc biệt dịu dàng.
Đến cửa hang, Phó Thanh Viễn bế Tang Lạc đang nói chuyện bên cạnh bằng tay phải lên rồi nhảy xuống hang, sau đó tiện tay cầm chiếc đèn lồ ng lên và đi về hướng ngôi nhà của họ ở sâu trong rễ cây.
Tang Lạc ngồi trên cánh tay và ôm lấy cổ chàng, có chút bất lực nói: “Sư phụ, con đã là một đại cô nương rồi, bế kiểu này không hay lắm, hay là người để con xuống đi.” Nhớ lúc trước khi nàng đến bên cạnh sư phụ chỉ nhỏ chừng này, sư phụ cũng chưa từng bế nàng như vậy, nhưng gần đây thường xuyên bế nàng như vậy.
Nàng đang ngồi trên cánh tay của sư phụ, thậm chí qua lớp y phục nàng cũng có thể cảm nhận được cơ bắp có chút cuồn cuộn trên cánh tay, hơn nữa nàng không thể không ôm lấy cổ và đỡ lấy vai của chàng, tư thế này nhìn thế nào cũng không được thoải mái.
Sau khi Tang Lạc nói những lời đó, phát hiện cánh tay đang bế mình siết chặt lại, nhưng sư phụ vẫn không có biểu hiện gì, cũng không có ý định mở miệng nói.
Tang Lạc cũng không biết mình nghĩ như thế nào, cứ như vậy nhìn sư phụ với ánh mắt quay đi không để ý đến nàng, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sư phụ thường hay im lặng, nhưng khi nàng hỏi bất kỳ câu hỏi nào, nếu sư phụ biết nhất định sẽ nói.
Nhưng nếu như nàng nói điều gì đó mà sư phụ không muốn nghe cũng không muốn làm, thì chàng sẽ giống như bây giờ, giả vờ như không nghe thấy, giống như một đứa trẻ dùng sự im lặng bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Nhưng nói chàng không có phản ứng gì cũng không phải, Tang Lạc phát hiện qua nhiều năm quan sát cẩn thận, cũng giống như lúc nãy nàng nói điều gì đó mà sư phụ không muốn làm thì sư phụ sẽ nghiêm mặt lại một lúc.
Đôi khi Tang Lạc thậm chí còn cảm thấy rằng sư phụ có chút uất ức, bởi vì sau đó trong tiền thức chàng sẽ nói ít lời hơn.
Con người sư phụ nghiêm túc, nhàm chán, chăm chỉ và chín chắn trước kia của nàng ơi…
Sư phụ rất ít khi cười, Tang Lạc chỉ nhìn thấy một lần là vào lúc nửa đêm trằn trọc không ngủ được bò dậy hát cho sư phụ nghe.
Vừa nhảy vừa bật lên trên chiếc giường của hai người và không cẩn thận ngã vào người chàng, nàng cắn răng chịu đựng đứng dậy thì thấy chàng khẽ nhếch khóe miệng cười.
Nếu như nói con người sư phụ trầm mặc là dãy núi phủ đầy sương mù dưới ánh trăng về đêm thì nụ cười của chàng giống như những tia nắng ban mai đầu tiên đánh thức dãy núi.
Bản thân sư phụ rất ít có cảm xúc gì, những cảm xúc của chàng cũng đều là vì nàng.
Khi sư phụ bị thương cũng không để lộ cảm xúc gì, nhưng nếu nàng bị trầy xước một chút cũng sẽ khiến cho chàng cau mày.
Trước đây sư phụ không quan tâm đ ến nhiều thứ, nhưng vì nàng, sư phụ sẽ tìm hiểu những điều mà trước đây chàng không biết… và còn rất nhiều rất nhiều.
Tang Lạc suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy mềm lòng.
Sư phụ là người đối xử rất tốt với nàng, cũng là người thân nhất của nàng.
Cho dù, cho dù sư phụ thực sự có suy nghĩ đó đối với nàng, nàng cũng có thể thử chấp nhận, đúng chứ.
“Sư phụ, người sẽ luôn đối xử tốt với A Lạc như vậy chứ?” Tang Lạc ấn lên vai của Phó Thanh Viễn, đột nhiên hơi cúi người nghiêng về phía trước hỏi.
Mặc dù Phó Thanh Viễn không biết tại sao đồ đệ lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng chàng vẫn thốt ra một chữ không chút do dự: “Có.”
Tang Lạc liền cười, và nói: “Con cũng sẽ đối tốt với sư phụ.” Nói xong nàng bất ngờ kéo đầu của Phó Thanh Viễn lại, hôn một cái lên trán của chàng.
Sau đó quả nhiên không ngoài sự đoán của Tang Lạc, sư phụ của nàng dừng bước chân lại.
Tang Lạc nhân cơ hội này nhảy khỏi cánh tay của Phó Thanh Viễn, chạy vài bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, đứng đối diện với Phó Thanh Viễn, ở bên đó mỉm cười vẫy tay: “Sư phụ, nhanh lên, không phải đã nói sẽ dạy con kinh nghiệm giết yêu thú sao~”.