Thật ra sư phụ không gầy như vẻ bề ngoài, còn có bắp thịt nữa~ Thấy sư phụ mãi không quay đầu lại, Tang Lạc lén chạm vào vết sẹo cũ trên lưng chàng.
“Thay xong rồi?” Phó Thanh Viễn đương nhiên biết động tác nhỏ của tiểu đồ đệ, cũng không có nói gì, chỉ thờ ơ hỏi.
Tang Lạc vội rút tay lại gật đầu một cách nghiêm túc, “Thay xong rồi, sư phụ người mau mặc y phục vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Sau đó Phó Thanh Viễn mới kéo áo dưới vai lên mặc vào.
Chàng trở về hôm trước, sau khi được đồ đề xử lý xong vết thương thì bắt đầu điều tức dưỡng thương, hôm nay gần như đã lành hẳn nhưng vừa bước ra khỏi cửa, đồ đệ ở bên ngoài cửa nhìn thấy chàng xuất hiện liền yêu cầu thay thuốc.
Phó Thanh Viễn biết rõ sự bướng bỉnh của đồ đệ nên cũng làm theo ý của nàng, để cho đồ đệ thích lo lắng này tận mặt nhìn thấy vết thương sắp lành hẳn, để cho nàng bớt lo lắng.
Trong hai ngày ở trong phòng, chàng luôn nghe thấy âm thanh đi qua đi lại của đồ đệ bên ngoài cửa.
Nhưng cũng không cảm thấy phiền, chỉ là không quen lắm… mấy ngày nay, đồ đệ dần dần bộc lộ bản chất ngày càng gần chàng hơn, khiến cho chàng hơi bất lực khi bấy lâu nay chỉ đơn độc một mình.
Mặc xong y phục, Phó Thanh Viễn xoay người qua nói: “A Lạc.”
“Dạ, sư phụ?” Tang Lạc đang ngồi ngay ngắn, nghi ngờ nhìn về phía sư phụ, bắt đầu như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng muốn nói sao.
Tang Lạc mới chỉ là một cô bé mười hai tuổi, khuôn mặt còn mang nhiều nét trẻ con, bây giờ nhìn chàng với bộ dạng khó hiểu như vậy, nàng vẫn là một đứa trẻ chưa lớn mà.
Phó Thanh Viễn âm thầm thở dài, nhưng vẫn mở miệng nói: “Lần này vi sư đến U Nam Lĩnh, phát hiện sự khác thường ở đó, trong lòng có chút suy đoán.”
“Cuốn “Tam thiên thế giới sơn hà chí” trong thư phòng, con đã từng xem qua?”
“Dạ có xem qua.” Tang Lạc có chút lo lắng, sư phụ bắt đầu nói như vậy thì nhất định là có chuyện gì đó nghiêm trọng.
Cũng bởi những chuyện nhỏ sư phụ thường có thể tự giải quyết thì chàng sẽ giải quyết trước mà không nói với nàng.
“Người trên đời đều cho rằng chỉ có một cõi là thiên địa giới, nhưng người tu chân thì biết có ba ngàn giới.
Người tu chân dùng ba nghìn giới để gọi nơi chúng ta sống, chẳng hạn như nơi chúng ta đang ở được gọi là Linh Quang giới, còn nơi lúc đầu con ở là Ký Hán giới.
Không ai biết mỗi một giới trong ba nghìn giới được sinh ra như thế nào, chúng ta chỉ biết trong ba nghìn giới này, có những giới sở hữu linh khí dày đặc và được trời ưu ái cho tài nguyên tu luyện, thu hút người tu tiên lũ lượt kéo tới; và cũng có những giới linh khí nghèo nàn, không thích hợp để tu luyện, chỉ có người phàm sinh sống, thậm chí có những giới cằn cỗi không một bóng người.”
“Nghe nói thuở sơ khai, ba nghìn giới này không giống như bây giờ.
Cuộc sống thăng trầm, những thế giới này không ngừng thay đổi, có thể những giới vốn nghèo nàn vì cơ duyên nào đó trở thành giới thích hợp để tu luyện, và có những giới thích hợp cho việc tu luyện nhưng vì tiêu hao trong thời gian dài hoặc những nguyên nhân khác, dần dần trở nên thiếu linh khí để tu luyện, không thích hợp cho người tu chân sinh sống.”
“Sự thay đổi của một giới là không thể đoán trước được, nói không chừng một lúc nào đó nó sẽ bắt đầu thay đổi.
Khi một giới đến lúc cần phải thay đổi sẽ xảy ra nhiều cái bất thường, hoặc có lẽ đột nhiên ấp ủ các loại sinh vật mới và nơi có chứa linh khí mới, hoặc cũng có thể xảy ra trường hợp linh khí có sẵn dần dần biến mất.” Nói tới đây, Phó Thanh Viễn dừng lại.
Tang Lạc nghiêm túc nghe những lời sư phụ nói, lúc này nàng im lặng, nhớ lại những gì sư phụ đã nói lúc nãy rồi hỏi: “Ý của sư phụ là, Linh Quang giới chúng ta đang sống bây giờ sẽ sớm không thích hợp cho người tu chân ở nữa phải không?” Dù sao Tang Lạc vẫn có tâm tư trí tuệ của một người lớn, suy nghĩ một chút đưa ra kết luận này.
Phó Thanh Viễn gật đầu nói: “Suy đoán của ta là như vậy, nhưng dù sao vi sư chưa thật sự nhìn thấy sự chuyển hóa giữa các giới với nhau.
Chỉ là trong lòng hơi cảm nhận được, người tu chân có lúc có thể cảm nhận được một số thay đổi trong trời đất.
“Sư phụ, người đã đến những giới khác rồi chứ.” Nàng được sư phụ đưa về từ một giới khác.
Tang Lạc nhớ lại mình lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ, vốn dĩ có chút hoang mang nhưng giờ đã đột nhiên lắng xuống.
“Đi qua vài nơi, cũng chỉ là một hai lần thôi.
Giữa các giới với nhau có một rào cản không dễ dàng vượt qua, trừ phi cần thiết chứ thường không dễ gì vượt giới được.
Hơn nữa chỉ có đạt được kỳ trúc cơ mới có điều kiện vượt giới cơ bản nhất.”
“Dạ… Hả? Đến kỳ trúc cơ mới có thể vượt giới, vậy lúc đó con làm cách nào có thể từ Ký Hán giới đến Linh Quang giới vậy? Hình như là ngồi trên cái bàn tròn vụt một cái là tới nơi.” Tang Lạc tò mò hỏi.
Phó Thanh Viễn hơi ngạc nhiên, bởi vì tiểu đồ đệ không có vẻ gì là căng thẳng cả, còn có tâm trí đi quan tâm những vấn đề tầm thường như vậy.
“Đó là vì khi tu sĩ trúc cơ vượt giới có thể dẫn theo một người chưa đến kỳ trúc cơ, hơn nữa giữa Linh Quang giới và Ký Hán giới có khoảng cách khá gần, rào cản giữa hai giới tương đối yếu nên mới không cần tốn nhiều sức lực khi vượt giới.”
“Vậy sư phụ, người đã đi những giới nào rồi, có vui không? Ở đó và ở đây có giống nhau không?” Tang Lạc ngay cả chút căng thẳng ban đầu cũng biến mất, thay vào đó là sự hiếu kỳ.
Còn nữa, nàng còn cảm thấy “hiếm khi sư phụ chủ động tìm nàng nói chuyện, và có thời gian rảnh rỗi trò chuyện với sư phụ, phải để sư phụ mở miệng nói chuyện nhiều hơn mới được”.
Còn về phần Phó Thanh Viễn, hễ đồ đệ hỏi thì trả lời, vì vậy chàng cẩn thận nhớ lại tình hình những giới mà mình đã đến thăm một hai lần, sau đó nói rõ với đồ đệ của mình: “Đi qua Hà Hải giới, Phương Hoa giới, Ninh An giới và cả Thành Lâm giới.
Đúng với tên gọi Hà Hải giới, đó là nơi có nhiều sông biển ít núi non, Hà Hải giới nhiều nhất là các hòn đảo nằm rải rác khắp nơi, chợ đêm trên biển ở đó là náo nhiệt nhất, thỉnh thoảng còn có tộc yêu tu giao nhân dưới đáy biển sâu xuất hiện.”
Phó Thanh Viễn đang nói, đột nhiên phát hiện mình bị lạc đề.
Nhưng thấy đồ đệ yên tĩnh lắng nghe, tay chống cằm nhìn về phía chàng, những lời chàng đang nói không thể không tiếp tục.
“Phương Hoa giới sản xuất nhiều hoa tươi, cây cối trù phú, quanh năm ấm áp như mùa xuân, khí hậu dễ chịu.
Cỏ cây hoa lá đua nhau khoe sắc, hội kỳ hoa được tổ chức hằng năm thu hút rất nhiều tu sĩ đến đó.
Chỉ là, linh khí Phương Hoa giới không dồi dào, tu sĩ tương đối hiếm, ngoài cảnh đẹp ra không có ưu điểm nào có thể thu hút được.”
Tang Lạc lại thầm than phiền trong lòng, quả nhiên sư phụ thực sự không biết hưởng thụ cuộc sống, nàng chỉ nghe sư phụ miêu tả cũng có thể tưởng tượng được nơi đó tuyệt đẹp cỡ nào, chỉ mỗi việc cảnh sắc tuyệt đẹp thôi cũng đủ làm cho nàng muốn đi rồi, nhưng trông bộ dạng sư phụ có phần không thích.
Và cả yêu tu giao nhân của Hà Hải giới mà sư phụ mới nói, nàng cũng muốn tận mắt nhìn thử, rõ ràng trong cuốn “Tam thiên thế giới sơn hà chí” viết giao nhân rất hiếm khi xuất hiện, tu sĩ ở Hà Hải giới cũng cũng khó mà gặp được.
Tang Lạc thừa nhận nàng đã đọc qua những gì sư phụ nói trong cuốn sách “Tam thiên thế giới sơn hà chí”, nhưng nghe chính miệng sư phụ nói cũng là một điều thú vị.
“Ninh An giới là một giới có linh khí yếu không đủ hỗ trợ cho việc tu luyện, đó là nơi sinh sống của người phàm.
Khi ta lạc vào Ninh An giới, nơi đó chiến tranh không ngừng, có vẻ như đã diễn ra trong nhiều năm.
Người phàm tự phân chia đất đai xưng vương, chiến tranh nổ ra khắp nơi, vô cùng tàn bạo.”
Ừm, đánh trận? Đúng là không tốt, Tang Lạc âm thầm ghi nhớ cái tên Ninh An giới, nàng không muốn tới những nơi như vậy.
Ninh An giới trong sách “Tam thiên thế giới sơn hà chí” chỉ được ghi lại bằng vài chữ “nơi người phàm sinh sống, không có linh khí”.
Cho nên trong mắt người tu chân, sự sống chết và chiến tranh của người phàm thật ra không có gì đáng nói.
Tang Lạc hơi thở dài, nhưng cũng chỉ là thở dài, dù sao đối với nàng mà nói cũng rất xa vời.
“Thành Lâm giới là giới hội tụ các môn phái tu chân quy mô lớn, được coi là một trong những giới tu chân thượng đẳng trong ba nghìn giới.
Rất nhiều tu sĩ muốn đi đến các giới tu chân thượng đẳng này, nhưng mà nếu như không có sự tiến cử của các tu sĩ Thành Lâm giới, những tu sĩ kỳ kim đan trở xuống cũng chỉ có thể tạm trú ba tháng trong giới thượng đẳng.
Giới thượng đẳng đều kính nể kẻ mạnh… ”
Tuy sư phụ nói những chuyện này bằng giọng điệu cũng không có gì thay đổi, và cũng không giống với điều mà nàng chú ý, nhưng Tang Lạc cũng chống cằm nghe một cách thú vị.
Hơn nữa, giọng của sư phụ nghe cũng rất hay, bình thường nói chuyện cũng rất đầy từ tính, nhưng nếu kèm theo chút tình cảm thì càng tuyệt vời hơn~
Nói tóm lại, hai sư đồ một hỏi một đáp, trong không khí ấm áp của buổi chiều, hai người đều quên hết việc quan trọng được đề cập lúc đầu.
Tang Lạc thấy sư phụ nói đến cuối cùng, thật sự không biết nên nói gì nữa mà chỉ có thể im lặng nên mới tha cho chàng, không hỏi tới hỏi lui nữa.
Tang Lạc dám bảo đảm, khi nàng nói với sư phụ câu nói này: “Sư phụ nói nhiều như vậy cũng mệt rồi đúng không, con không làm phiền sư phụ nữa~ Sư phụ hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.” Sư phụ của nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cả nét cau mày cũng biến mất.
Vì vậy Tang Lạc không kìm được, ngẩng khuôn mặt ngay thơ đáng yêu lên nói thêm một câu: “Sư phụ nói rất thú vị, lần sau nói những cái khác cho con nghe nữa nha~”
Phó Thanh Viễn im lặng một lúc rồi gật đầu nhẹ một cái như câu trả lời.
Nếu như không phải Tang Lạc nhìn chằm chằm vào chàng thì sẽ không nhìn thấy động tác này, không biết tại sao, Tang Lạc đột nhiên muốn bật cười.
Sư phụ này của nàng, nếu như thật sự có người đối xử tốt với chàng, chàng hoàn toàn không giỏi từ chối chút nào.
Dù thế nào đi nữa, sư phụ nàng trông cũng rất dễ bị bắt cóc, vậy tại sao đến bây giờ vẫn chưa bị bắt đi nhỉ?
Tang Lạc cười lộ ra hàm răng trắng bước ra khỏi cửa phòng sư phụ, quay người lại đóng cửa cho sư phụ.
Đóng được nửa chừng, Tang Lạc chợt nhớ ra câu hỏi mà lúc đầu sư phụ nói với nàng.
Ngay cả khi lúc sau nàng cố ý chuyển sang chủ đề khác, nàng cũng nên nói cho sư phụ biết suy nghĩ của mình.
Vì vậy Tang Lạc lại đẩy cửa ra, đứng cạnh cửa và nói: “Sư phụ, không ở Linh Quang giới cũng không sao, sư phụ đi đâu con sẽ đi theo đó, chỉ cần sư phụ luôn ở bên cạnh con, thì con không sợ gì hết.
Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, đồ nhi cũng… cũng sẽ luôn thích và tôn kính với sư phụ…”
Càng nói về sau, Tang Lạc càng nói càng nhỏ tiếng.
Lúc đầu thấy cũng không có gì, nhưng khi Tang Lạc nói vậy, nàng phát hiện sư phụ im lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Đang nói nửa chừng tự nhiên cảm thấy không được tự nhiên, hình như nàng chưa bao giờ nói với ba mình những lời sến súa như vậy.
Cuối cùng sau khi vội vàng nói xong, Tang Lạc khó chịu chạy về phòng mình.
Sau đó ngẫm nghĩ một hồi thấy mình không có nói sai, đúng thật có nói với sư phụ những suy nghĩ nghiêm túc của mình, nhưng tại sao nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ lạ.
Sau khi tiểu đồ đệ có chút mắc cỡ chạy mất, Phó Thanh Viễn cũng không động đậy.
Chàng phát hiện sau khi nghe những gì đồ đệ nói, mình đã đột phá được trúc cơ tầng ba, tâm cảnh cũng đột nhiên tăng lên.
Tại sao lại đột phá bất ngờ như vậy, vừa nãy chàng không có tu luyện… Đột phá không thể dễ dàng như vậy mới đúng, tâm cảnh cũng…
Phó Thanh Viễn yên lặng trong phòng nhắm mắt xuất thần, một hồi lâu đột nhiên chàng quay đầu sang một bên, giơ tay lên chạm vào vai trái của mình, nơi vết thương đã được băng bó cẩn thận.
Vào lúc này, không ai nhìn thấy, chàng ngồi im ở đó từ từ nở một nụ cười nhẹ nhàng..