Tang Lạc giơ chiếc váy màu vàng tơ, chuẩn bị mặc cho cậu bé thì Yến Vũ uể oải cầm vò rượu đi tới, cười một cách khoa trương.
Cậu bé vẫn đang ngồi xổm ở đó che con chim nhỏ lại, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người trước mặt. Rõ ràng cậu có hơi luống cuống, thân hình gầy gò có chút căng thẳng.
“Được rồi, chút nữa ta đưa cậu bé này đi ăn chút gì đó.” Tang Lạc vừa nói vừa cầm chiếc váy lên trùm lên người cậu bé, nhẹ nhàng luồn tay chân cậu bé vào trong y phục, mặc cho cậu có vùng vẫy cỡ nào.
Yến Vũ dựa vào một bên của cây cột lốm đốm sơn đỏ đã bị bong tróc, không quan tâm xua xua tay: “Ta thì không sao, dù sao chúng ta cũng không có chỗ đi, ở lại đây vài ngày cũng được, nhưng đồ ăn của người phàm thì ta không ăn đâu, chút nữa cô ăn xong mang chút rượu về cho ta, mùi vị cũng không tệ.”
Tang Lạc giúp cậu bé chỉnh trang lại chiếc váy cho vừa vặn, sau đó vén tóc cậu lên rồi hỏi: “Tỷ không đi sao?”
“Một thị trấn nhỏ toàn là người phàm thì một mình cô đi là được rồi, ta sẽ nghỉ ngơi ở đây một chút, linh khí ở đây tuy mỏng đến mức gần như không có, nhưng cũng còn hơn không, ít ra vẫn tốt hơn phố chợ ồn ào. Dù sao ta cũng lười đi, cô nhớ mang mấy vò rượu ngon về cho ta là được.”
“Vậy được rồi ~” Tang Lạc nhún nhún vai không để tâm, tay tiếp tục thắt bím cho cậu bé.
Cậu bé nhận ra mình không thể chống cự được nữa, ngoan ngoãn đứng đó để Tang Lạc chải bím tóc bé gái cho cậu, thỉnh thoảng khó hiểu mà kéo chiếc váy vừa nhẹ vừa mềm mại trên người mình. Đã lâu lắm rồi cậu mới được tắm rửa sạch sẽ mặc y phục tử tế như vậy nên cảm thấy có chút không quen, càng ngày càng thấy lo lắng.
Tại sao cô gái xa lạ này lại đối xử tốt với cậu như vậy? Là có âm mưu gì sao? Nhưng cậu chẳng có gì cả, hay là nàng thật sự chỉ vì tối qua làm cho cậu khiếp sợ nên mới tỏ ý xin lỗi? Còn nữa, nàng có thật sự là thần tiên trong truyền thuyết không? Tang Lạc loay hoay chỉnh trang cho cậu bé đang suy nghĩ lung tung trong đầu về những vấn đề này.
Cậu bé lén lút liếc nhìn Tang Lạc đang nở nụ cười dịu dàng, trong lòng bắt đầu đấu tranh.
Cậu biết rất rõ trên thế gian không có lợi ích nào là miễn phí, tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng đã ăn xin từ rất lâu. Cậu luôn cô độc một mình và đã quen tiếp xúc với những người lạnh lùng, người tốt không phải là không có, nhưng rất ít. Có người chịu bố thí một ít thức ăn thừa cho cậu, để cậu không đến nỗi bị đói mấy ngày thì cậu đã rất cảm kích rồi.
Giống như bây giờ có nơi để ở, cho dù đó là một ngôi miếu đổ nát, có cái ăn, thậm chí là chỉ đủ để cậu không chết đói, cậu cũng thấy mãn nguyện rồi.
Bây giờ, thế giới hiện lên trong đôi mắt đen và sáng của cậu vẫn còn rất nhỏ, dù sao cậu vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, vì vậy rất dễ mãn nguyện.
“Xong rồi, Nhị Cẩu Tử, chúng ta đi thôi, tỷ dẫn đệ đến thị trấn gần nhất ăn cơm.” Tang Lạc cũng thay bộ y phục khác, nàng còn vẫy tay chào Yến Vũ đang ngủ trưa trên cành cây lớn rồi mới rời đi.
Bởi vì ngôi miếu nhỏ đổ nát bị bao quanh bởi cây cối này cách thị trấn không xa, Tang Lạc cũng không muốn tùy tiện ngự kiếm, lỡ như làm cho những người đó khiếp sợ cũng hơi rắc rối, cho nên nàng nắm lấy tay cậu đi về hướng thị trấn.
Cậu bé mặc một chiếc váy sạch sẽ nhưng trông gầy yếu, hoang mang nhìn chằm chằm vào bàn tay bị kéo đi của mình. Tại sao cậu lại có một cảm giác rất an tâm?
Để ý thấy cậu bé nhìn chằm chằm vào tay nàng đang nắm tay cậu, Tang Lạc quay đầu lại cười với cậu, “Sao vậy?”
Cậu bé lại sửng người, sau đó lắc đầu, hai bím tóc khẽ vung lên, Tang Lạc nhìn thấy bèn đưa tay ra nắm lấy.
Hai người nhanh chóng bước vào con phố náo nhiệt. Khoảng thời gian này Tang Lạc cũng thường nhìn thấy loại thị trấn nơi người phàm sinh sống, bởi vì nàng và Yến Vũ ngoài việc đi chợ tu chân, thỉnh thoảng cũng có ý nghĩ muốn đi dạo ở các thị trấn người phàm.
Đương nhiên cũng không chỉ có tu sĩ hai người họ xuất hiện ở thị trấn người phàm, mà còn có rất nhiều tu sĩ vì nhiều lý do khác nhau đến làm những chuyện khác nhau. Những đồng tiền được sử dụng trong thế giới người phàm, ở chợ tu chân cũng có thể dùng linh thạch để đổi. Dùng một mảnh linh thạch thông thường nhất để trao đổi cũng có thể để nàng sống thoải mái trong mười năm mà không cần làm bất cứ việc gì trong thị trấn của người phàm.
Không nói đến linh thạch, linh tinh cao cấp hơn cũng có một đống lớn. Cho nên Tang Lạc mới hào phóng một cách khác thường, trực tiếp chọn một tửu lầu lớn nhất trong thị trấn, gọi một bàn thức ăn đầy ắp. Trong suốt khoảng thời gian đó cậu bé không nói một câu nào mà chỉ từng bước đi theo phía sau nàng, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi và sự hiếu kỳ về tửu lầu có vẻ đắt tiền này.
Cậu đã từng đi ngang qua đây vài lần, nhưng dù cậu đến gần một chút cũng sẽ bị tiểu nhị trong tiệm xua đuổi. Có một lần cậu bị mùi thức ăn bên trong hấp dẫn đến không kịp phản ứng nên bị cây chổi của tiểu nhị quất vào cánh tay và vai đau đến mấy ngày, sau này cậu không dám tới gần nữa.
Thức ăn thơm phức được nhanh chóng dọn lên, giờ đây Tang Lạc không cần thiết phải ăn cơm nữa, nhưng dạo này nàng hay ở trong thị trấn của người phàm nên cũng trở nên tham ăn hơn, lâu lâu cũng thử những món ăn đặc sắc ở địa phương. Nàng cầm đũa lên gắp một miếng thịt cá cho vào miệng, cảm thấy mùi vị cũng không tệ, khi chuẩn bị gắp miếng thứ hai thì nhìn thấy đứa trẻ kia ngồi đối nghiêm túc không hề động đũa.
“Không phải đói bụng sao, tại sao không ăn?” Tang Lạc nhìn thấy cậu bé đang nuốt nước bọt, cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, nhưng cậu vẫn kiềm chế không động đũa.
Cậu bé nghe thấy lời nói của Tang Lạc, ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt của nàng, phát hiện nàng có vẻ thật sự cho cậu ăn, chứ không phải chỉ nói suông nên mới cầm đôi đũa trên bàn lên.
Cậu liếc nhìn bàn tay đang cầm đũa của Tang Lạc, lặng lẽ điều chỉnh tư thế cầm đũa của mình, nhưng vẫn rất lúng túng. Tang Lạc mỉm cười vừa chậm rãi thưởng thức món ăn, vừa quan sát động tác của cậu bé.
Cậu bé cứ nhìn trộm nàng mà chẳng hề hay biết mình sớm đã bị phát hiện, trông thật buồn cười làm sao. Nhìn cậu hệt như mới lần đầu cầm đến đũa, cậu thầm nước bọt, đưa đôi đũa ra trước miếng thịt quay.
Cậu cố gắng một hồi cuối cùng cũng gắp được một miếng thịt trong tư thế vụng về, nhưng giữa chừng thì bịch một cái rớt xuống bàn. Bất giác cậu rùng mình nhìn xem Tang Lạc có tức giận không. Cậu cảm thấy thịt rất quý, đến mức có thể cả năm trời không được ăn một miếng thịt. Có lần cậu được vài miếng thịt nhưng vừa đi được mấy bước đã bị những kẻ hành khất khác giật mất, đã thế cậu còn bị đánh đến nỗi nằm trong hẻm cả ngày không cử động được.
Tang Lạc thở dài, nở nụ cười gắp vài miếng thịt và mấy cọng rau vào bát cho cậu bé đang ngồi đó ngơ ngác.
“Đũa phải cầm như vậy, làm theo tỷ, ngón tay cái để chỗ này, thế này…” Tang Lạc đứng dậy dạy cậu cách cầm đũa, nhỏ tuổi như vậy mà trên tay đã đầy vết chai rồi.
Đợi khi cậu bé cầm đũa được đâu vào đấy, Tang Lạc mới ngồi về chỗ. Lúc đầu cậu bé vẫn chưa thành thạo, động tác cũng tương đối chậm, sau đó quen dần thì ăn ngày càng nhanh, cuối cùng thì Tang Lạc chống cằm nhìn cậu bé vùi đầu ăn đến nỗi miệng dính đầy hạt cơm và dầu mỡ.
Nàng múc một bát canh đặt bên cạnh cậu bé, Tang Lạc không quên nhắc nhở cậu, “Uống chút canh, đừng để bị nghẹn.”
Sau khi làm những điều này, Tang Lạc sờ vào cằm của mình, thật ra không hiểu sao nhìn cậu bé này rất vừa mắt.
Cậu bé ăn đến bụng căng tròn, cuối cùng khi bị Tang Lạc dẫn đi rời khỏi đó, vẻ mặt cậu vẫn có chút không nỡ mà nhìn những thức ăn còn dang dở, nhưng cậu không có nói gì, bởi vì cậu biết rất rõ nếu có đòi hỏi, thì sẽ bị chán ghét.
Ở tửu lầu, Tang Lạc sẵn tiện mua rượu cho Yên Vũ và còn đóng gói một số thức ăn, mua xong nàng kéo cậu đứng sang chỗ ít người rồi để những thứ trên tay vào trong không gian. Cậu bé lần nữa nhìn thấy sự đặc biệt của Tang Lạc, không kìm được mà mở to đôi mắt đen sáng ra nhìn.
“Ha ha ha, sao lại nhìn tỷ tỷ như vậy, cậu bé ngốc nghếch ~” Tang Lạc xoa xoa đầu của cậu bé và dẫn cậu trở về ngôi miếu đổ nát.
Người này thật sự là thần tiên sao? Chắc chỉ có thần tiên mới tốt như vậy, trong truyện cũng kể rằng thần tiên luôn tốt bụng và thương xót thế nhân…
Cậu bé ngây ngô ngốc nghếch bị cây kẹo hồ lô đỏ rực đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho bừng tỉnh.
“Thấy đệ cứ nhìn chằm chằm về bên đó, muốn ăn phải không, nè, cái này cho đệ.”
Giơ tay cầm lấy cây kẹo hồ lô, cậu bé lần đầu tiên nở nụ cười có chút ngượng ngùng nhìn Tang Lạc vẫn đang mỉm cười. Cậu bé có chút phấn khích, cẩn thận liế m lớp đường trên cây kẹo hồ lô. Mùi vị ngọt ngào làm cho cậu nhất thời quên mất điều mình vừa nghĩ lúc nãy, ánh mắt sáng ngời, li ếm vài cái rồi mới cắn một viên kẹo hồ lô đầu tiên.
Trước đây cậu từng thấy những đứa trẻ trạc tuổi mình quấn lấy mẫu thân đòi mua cho kẹo hồ lô, cậu cảm thấy rất ganh tị, giờ cuối cùng cậu cũng được ăn chúng, mùi vị cũng ngon như cậu đã tưởng tượng.
Cậu bé nhai lấy viên kẹo hồ lô, hai má phồng lên, lén lút nhìn Tang Lạc đang nắm tay cậu chậm rãi đi bên cạnh.
Người này rất dịu dàng, đây chính là cảm giác của mẫu thân đúng không? Cậu bé cảm thấy mình đã hiểu được một chút.
Tối qua, cậu đã nhịn đói hết hai ngày vì không tìm được chút thức ăn nào. Nhưng cậu cũng đã quen rồi, cho nên cậu cứ yên lặng co rúc ở đó mà ngủ. Bất chợt bị một người xông vào ôm chầm lấy cậu, lúc đó cậu thực sự sợ hãi, cậu tưởng là những hành khất khác tới cướp chỗ ở của cậu, muốn đánh cậu, hoặc những tên cướp nào đó muốn giết cậu.
Nhưng đó chỉ là một cô gái đang khóc, nàng ôm chặt lấy cậu giống như cậu là một người quan trọng nào đó. Sau đó nàng ngủ thiếp đi, cậu cũng dần cảm thấy bớt căng thẳng hơn, bởi vì người này dường như không có ý định làm tổn thương cậu, bạn đồng hành của nàng cũng không quan tâm.
Vòng tay đó rất mềm mại và ấm áp, khiến cậu bàng hoàng nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia, hình như cậu cũng có mẫu thân, bà ấy cũng sẽ ôm lấy cậu như vậy. Cậu chỉ mơ hồ nhớ đến cảm giác dịu dàng đó, những điều khác cậu cũng không nhớ được nữa, ký ức nhiều nhất của cậu chính là vào mùa đông cậu thu mình vào một góc, chất đống cỏ khô lên người nhưng vẫn lạnh đến cả người như muốn đóng thành băng.
“Đúng rồi, nhớ nhổ hạt trong quả sơn tra ra nha.”
Cậu bé ừng ực một tiếng nuốt phần thịt chua chua ngọt ngọt của quả sơn tra vào miệng, hai má đang phồng lên liền xẹp xuống. Hoàn hồn lại từ những suy nghĩ của mình, cậu có chút ngỡ ngàng ngẩn đầu lên nhìn Tang Lạc đang nói.
Thấy cậu nuốt trọn hết quả sơn tra, Tang Lạc chỉ biết lắc đầu, tiện tay nhéo lên gò má không có chút thịt cười nói: “Nuốt luôn hạt, trong bụng đệ sẽ nhanh chóng mọc lên một cây mới đó ~”
Ánh chiều tà rực rỡ của mặt trời lặn chiếu vào hai người họ, tạo nên hai cái bóng một cao một thấp.