• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lý thị đã sớm biết được chuyện này từ miệng Giang Đại Lực, nhìn thấy Giang Hứa Trạch và Tiết Dư đến thì đã biết bọn họ muốn làm gì, nàng ta nổi giận đùng đùng, mắng chửi Tiết Dư.

"Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, chính mình không đẻ được trứng thì muốn cướp con ta sao? Ta thấy chẳng thà để đệ phu bỏ ngươi, đỡ phải tuyệt tự cho nhà họ Giang…"
Giang Nhị Cẩu là một người ít nói thành thật, cái gì cũng không nói.

Mẹ chồng Lưu thị chống quải trượng, nhìn khuôn mặt quyến rũ của Tiết Dư, cảm giác chán ghét nổi lên: "Lý thị nói không sai, đã hai năm rồi, ngay cả trứng cũng không đẻ được, bị bỏ mới đúng!"
Lông mi Tiết Dư khẽ run lên, khó có thể phản bác, bởi vì những gì các nàng nói là sự thật.

Giang Hứa Trạch chắn trước mặt Tiết Dư, lạnh lùng nói: "Nương, nhị tẩu, nếu tẩu không muốn cho con thừa tự thì thôi, cần gì phải nói như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nương tử.

"
Giang Hứa Trạch đặt trứng gà xuống, kéo Tiết Dư đi ra ngoài, tràn đầy áy náy: "Nương và nhị tẩu nói gì nàng đừng để tâm, nàng là vợ ta, là người sẽ cùng ta đi hết cuộc đời.


"
Trái tim nặng nề của Tiết Dư lập tức thoải mái hơn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Giang Đại Lực xách thùng nước, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng, rõ ràng là Giang Hứa Trạch và Tiết Dư, tầm mắt của hắn ta không tự chủ được bị bóng hình xinh đẹp kia hấp dẫn.

"Tam đệ, tam đệ muội, các ngươi sao lại ra ngoài nhanh như vậy! " Giang Đại Lực nhìn khuôn mặt thanh diễm tuyệt luân của Tiết Dư, lỗ tai càng nóng lên.

Tam đệ muội thật đúng là đẹp mắt.

"Nhị tẩu không đồng ý! " Giang Hứa Trạch bỗng nhiên chú ý tới mặc dù Giang Đại Lực nói chuyện với mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Tiết Dư.

Trong lòng hắn ta nhất thời hiểu được, đại ca rõ ràng là có hảo cảm với nương tử của hắn ta.


Nghĩ đến đây, Giang Hứa Trạch cảm thấy tức giận.

Không biết sao những lời mẫu thân nói với hắn ta hôm đó lại hiện về trong đầu, nhìn đôi vai rộng của Giang Đại Lực, cánh tay thô to mạnh mẽ do nhiều năm làm nông, giọt mồ hôi lớn rơi từ cổ xuống, trượt qua lồng ngực rắn chắc!
Ý nghĩ ấy lại một lần nữa mãnh liệt trỗi dậy, không thể nào xua đi được.


Nửa tháng trôi qua nhanh chóng.

Giang Hứa Trạch đang bắt mạch cho Vệ Cảnh Trầm, sau khi tra xét xong, trong lòng âm thầm thán phục, nếu người bình thường bị thương nặng như thế, sợ là đã sớm hồn lạc hoàng tuyền.

Cho dù may mắn sống sót, nhưng ít nhất cũng cần nửa năm mới có thể dưỡng tốt thân thể.

Nhưng tố chất thân thể của Vệ Cảnh Trầm vô cùng tốt, chỉ cần mấy tháng liền khôi phục gần như khỏi hẳn, ngay cả cái chân bị thương cũng nhìn không ra dấu vết gì, bước đi như bay.

Giang Hứa Trạch thu hồi gối nhỏ, chậm rãi nói: "Vệ công tử, thương thế của ngài đã không đáng ngại, nhưng vẫn xin ngài chớ lộn xộn, vết thương vừa mới kết vảy! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK