Sau khi uống một ngụm thuốc, Tiết Dư nhịn không được, hỏi: "Phu quân, ta cảm giác… dường như chàng có chút khác so với đêm qua."
Mí mắt Giang Hứa Trạch giật giật, chẳng lẽ Vệ Cảnh Trầm đã nói gì với nàng sao?
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, trước tiên nàng hãy uống hết chỗ thuốc này đã."
Tiết Dư cũng không nhận ra sắc mặt của Giang Hứa Trạch có chút không thích hợp, chỉ cúi đầu uống thuốc.
Sau khi uống thuốc xong, Tiết Dư cảm thấy trong đầu vẫn có chút hỗn loạn, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Giang Hứa Trạch đang định đến phòng khách tìm Vệ Cảnh Trầm, hắn ta muốn hỏi cho rõ ràng nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu.
Trong lòng hắn ta giật mình, hắn thấy nước trà trên mặt bàn tựa hồ vừa mới bị chạm qua, nhìn qua giống như là hắn vừa mới rời đi.
Vả lại nam nhân đó nhìn qua không giống như người sẽ lật lọng, nói không chừng là có việc gì đó nên mới rời đi.
Giang Hứa Trạch chỉ có thể tự an ủi mình như vậy, dù sao hắn ta cũng không có năng lực đi bắt người về.
Ở trấn Đại Hà, một bóng dáng đội nón che mặt xuất hiện, lẩn vào đám đông.
Nhưng thân hình của hắn cao lớn, mặc dù chất liệu vải vóc vô cùng bình thường, nhưng vẫn không thể che được khí chất cao quý trên người, khiến người ta không khỏi ngoái nhìn thêm vài lần.
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm lướt nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên dừng lại trước một tấm bảng hiệu có dấu ấn phức tạp, cửa hàng này trông rất giản dị, chẳng có mấy người qua lại.
Từ trước đến nay, hắn là người vô cùng đa nghi, vì để không thu hút tai mắt người khác, và không khiến cho Hoàng đế và gia tộc của mẫu hậu chú ý, hắn đã sớm xây dựng thế lực khắp nơi, không ngờ bây giờ lại có ích.
"Cầm vật này đi đi." Vệ Cảnh Trầm ném ngọc bội không tì vết cho chưởng quầy.
Chưởng quầy vốn đang ngủ gà ngủ gật nhưng khi nhìn thấy viên ngọc bội có hoa văn điêu khắc phức tạp, tinh thể trong suốt, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Lưu Hải bái kiến đại nhân."
Mặc dù Lưu chưởng quỹ không biết thân phận của Vệ Cảnh Trầm, nhưng biết nếu có người lấy ra miếng ngọc bội này thì nhất định là người có thân phận tôn quý.
Căn bản không phải là người mà hắn ta có thể đắc tội nổi.
Lưu chưởng quỹ cũng không dám nhìn nữa, vội vàng đóng cửa, tiếp đón nam nhân vào gian cách vách.
Vệ Cảnh Trầm đưa một phong thư cho hắn ta, thản nhiên phân phó: "Ngươi tự mình giao phong thư này cho quận thú Hoài Dương, Ngụy Thuần."
Lưu chưởng quầy nhận mệnh.
Vệ Cảnh Trầm không biết như thế nào lại nghĩ đến Tiết Dư vẫn còn nằm trên giường, mặc dù hắn vừa trải qua chuyện kia nhưng cũng biết nơi ấy của nữ tử rất dễ bị tổn thương, cho nên lại thấp giọng dặn dò thêm vài câu.
Lưu chưởng quầy cầm lấy bức thư, bên tai vẫn văng vẳng mệnh lệnh của Vệ Cảnh Trầm.
Không ngờ một người bề ngoài có vẻ uy nghiêm, lạnh lùng như đại nhân lại có tấm lòng dịu dàng như thế.
Nam tử bình thường cũng chưa chắc đã cẩn thận săn sóc như vậy, không ngờ đại nhân lại mua vật này cho một nữ tử.
Cũng không biết nữ tử này là người như thế nào?
Bóng đêm càng lúc càng sâu, sương càng lúc càng dày.
Giang Hứa Trạch vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Vệ Cảnh Trầm đâu, trong lòng hắn ta có chút thấp thỏm bất an, khi thấy người đàn ông cuối cùng cũng trở lại, trái tim vẫn luôn căng thẳng của hắn ta lúc này mới thả lỏng.