Mấy vị quan gia lập tức lui về phía sau vài bước, bệnh phong hủi là loại bệnh có thể lây nhiễm.
Người cầm đầu nheo mắt, nhìn thấy vết ban đỏ dày đặc trên mặt nam nhân, cũng không khỏi kinh hãi, nghĩ đến việc Tiết Dư từng chăm sóc bệnh nhân, hắn ta vội vàng rời xa Tiết Dư.
Bọn quan binh cũng không dám ở lâu, rất nhanh đã rời đi.
Tiết Dư và Giang Hứa Trạch đều thở phào nhẹ nhõm.
Qua một thời gian ngắn, thấy quan binh không đến điều tra, chung quanh cũng được yên tĩnh một lát, Vệ Cảnh Trầm lúc này mới dùng nước rửa sạch đốm đỏ trên mặt.
Giang Hứa Trạch vẫn luôn sợ hãi, sợ quan binh lại lùng bắt lần nữa, nghĩ rằng cần mau chóng để Tiết Dư mang thai.
Nhưng bản thân người đàn ông này lại bị hắn ta ép buộc, Giang Hứa Trạch cũng không dám nói gì thêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong sân bày đầy thảo dược phơi nắng, trong không khí quanh quẩn mùi vị đắng chát của thảo dược.
Tiết Dư có chút không nghĩ ra, rõ ràng vết thương của Vệ Cảnh Trầm đã lành hẳn, vả lại quan binh cũng đã ngừng lục soát, sao hắn vẫn không rời đi?
Vẻ mặt Tiết Dư quá mức dễ hiểu, khiến người ta liếc mắt một cái đã hiểu được.
Vệ Cảnh Trầm thu hết cảnh tượng này vào mắt, đáy mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lùng: "Giang phu nhân, cẩn thận dưới chân."
Giọng nói của người đàn ông quá đột ngột, lạnh thấu tận xương tủy, bản thân Tiết Dư cũng có chút e ngại hắn, đột nhiên rùng mình một cái.
Vệ Cảnh Trầm cảm thấy dáng vẻ này của Tiết Dư cực kỳ thú vị.
Rõ ràng mỗi khi đến ban đêm, thân thể nàng gắn kết thân mật với hắn, khi lạnh còn quấn lấy cánh tay hắn như hoa tơ hồng, hút lấy sự ấm áp.
Nhưng đến ban ngày, khi đối mặt với hắn, nàng lại hận không thể rời xa hắn nhất có thể.
Giống như hắn là ác quỷ vậy.
Tiết Dư nghe hắn nói xong, nhịn không được thầm nghĩ, người đang đứng trước mắt là một tên tội phạm cực kỳ hung ác, vô luận là ai cũng sẽ sợ hãi, đúng chứ?
Huống chi hắn còn thiếu chút nữa bóp chết nàng.
Tiết Dư không muốn nói chuyện với Vệ Cảnh Trầm nữa, nàng bước nhanh vào trong phòng, nhưng cũng không chú ý tới dưới chân, thân thể không tự chủ được mà ngã về phía trước.
Tiết Dư theo bản năng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy cổ áo sau gáy bị cái gì đó kéo lên, giúp nàng đứng vững.
Giọng nói của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu nàng, giống như một cơn gió thổi qua: "Sợ ta như vậy sao?"
Hơi thở trên người Vệ Cảnh Trầm cực kỳ có tính xâm lược, đột ngột vây quanh Tiết Dư, như hình với bóng, làm cho nàng có chút không thở nổi.
Nàng lùi lại vài bước.
Ngón tay Tiết Dư siết chặt gậy gỗ, môi mím chặt: "... Vừa rồi đa tạ Vệ công tử."
Vệ Cảnh Trầm hơi muốn cười, rõ ràng nàng rất sợ hắn, nhưng vẫn nhớ cảm ơn hắn: "Tại sao?"
Hắn đột nhiên có chút tò mò về nguyên nhân.
Tiết Dư cắn môi, nàng không biết nên nói thế nào, hơi trầm ngâm một lát mới nhẹ giọng nói: "Có lẽ là vì lần đó ngài đã bóp cổ ta..."
Vệ Cảnh Trầm sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia tối tăm, đột nhiên nói: "Nhà ta tuy là thương nhân, nhưng lại rất giàu có, huynh đệ như ta có đến năm sáu người…"
Đáy mắt Tiết Dư toát ra một tia mê mang, không hiểu vì sao Vệ Cảnh Trầm đột nhiên nói với nàng những lời này.
"Ta sở dĩ bị đuổi giết lần này, chính là bởi vì các ca ca đệ đệ của ta phái người..." Sắc mặt Vệ Cảnh Trầm không hề có chút gợn sóng, giọng điệu lại mang theo vài phần cười khổ: "Lúc trước ta cho rằng Giang phu nhân là bọn họ phái tới, mới có thể hành động như thế..."