• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay hắn chắc chắn đã nhuốm đầy máu, tội ác chất chồng.

Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trong lòng đã sớm đoán trước, khóe môi hắn khẽ nhếch, nhưng không có chút ý cười nào.

"Đa tạ Giang Lang Trung nhắc nhở."

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiết Dư do dự một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi một câu: "Phu quân, chàng nghĩ như thế nào?"

Chủ ý của nàng là muốn giao người này cho quan phủ xử lý, đỡ phải liên lụy đến nàng và phu quân.

Nếu hắn thật sự vô tội, sao lại bị quan phủ truy nã.

Nhưng Giang Hứa Trạch lại chậm chạp không phát biểu ý kiến, dường như cũng không vạch trần suy nghĩ của Vệ Cảnh Trầm.

Lúc này nàng mới nhịn không được mà hỏi hắn ta.

Giang Hứa Trạch nghĩ rằng hắn ta vẫn còn cần Vệ Cảnh Trầm hỗ trợ, cho nên dừng bước: "Theo ta thấy, Vệ công tử cũng không giống người có tội ác tày trời, nương tử, chuyện này nàng không cần suy nghĩ nữa, không có việc gì đâu."

Tiết Dư đang muốn nói gì đó nhưng Giang Hứa Trạch đã bước nhanh rời đi.

Trời tối đen như mực.



Tiết Dư chìm vào trong bóng tối, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Không biết như thế nào nàng bỗng nhiên lại mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên nàng gặp Vệ Cảnh Trầm, chung quanh rất tối, cái gì cũng không thấy rõ.

Duy chỉ có đôi mắt đen như vực sâu kia là rõ ràng, bên trong tràn đầy sát khí mãnh liệt.

Bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt cái cổ mảnh khảnh của nàng, không khí bị ép ra ngoài từng chút từng chút một...

Tiết Dư giật mình tỉnh giấc, thế mới biết vừa rồi là nàng rơi vào ác mộng, cũng không biết tại sao nàng đột nhiên lại mơ thấy hắn?

Lại còn là một cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Nghĩ đến sát ý của nam nhân trong mộng, Tiết Dư không khỏi rùng mình.



Ngày hôm sau.

Khi Tiết Dư thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Thân thể của nàng có chút bủn rủn vô lực, trong lòng nhịn không được mà trách cứ một câu.

Nàng vừa mới thay xong quần áo, ngoài cửa cách đó không xa truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo tiếng khóc la của phụ nữ và trẻ con.



"Quan gia, van cầu các ngươi, đừng đập…"

"Nương... Tiểu Bảo sợ..."

Lông mày Tiết Dư nhất thời nhíu chặt lại, nhà bị đánh đập chính là nhà Liễu quả phụ ở gần đó, phu quân của nàng ấy đã qua đời từ vài năm trước, bởi vì là cô nhi quả mẫu cho nên rất dễ bị người trong thôn khi dễ, lúc này nhà bọn họ mới dọn tới chân núi.

Mà nàng và Giang Hứa Trạch ở lại đây là để tiện lên núi hái thảo dược.

Sắc mặt của Tiết Dư có chút kích động, sao lại tới nhanh như vậy, nếu không nhân lúc này giao người này ra...

Vệ Cảnh Trầm sớm biết suy nghĩ của Tiết Dư, hời hợt nói: "Cho dù giao ta ra, quan binh cũng sẽ cho rằng các ngươi là đồng phạm."

Mặc dù giọng điệu của hắn vô cùng bình thản, nhưng vẫn lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Tiết Dư nhắm mắt, chậm rãi mở ra: "Phu quân, trong nhà còn có Ngải Lan Thảo không? Ta nhớ rõ chất lỏng của Ngải Lan Thảo có thể khiến da người ta đỏ ửng, hủy hoại dung mạo, rất giống bệnh phong."

Giang Hứa Trạch trong nháy mắt đã hiểu được Tiết Dư muốn làm gì, tuy có thể sẽ bị quan binh phát hiện, nhưng chuyện này cho tới bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Trong phòng khách.

Vệ Cảnh Trầm đã bôi chất lỏng kia lên da, những vết ban đỏ nổi lên trên làn da, lộ ra ngoài, thấy mà giật mình, nhìn qua có chút đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK