Thiết Tử vui mừng chạy vào trong nhà, chạy đến nửa đường lại dừng lại, đi vòng qua Tây Cống hái được không ít hoa dại, nghĩ tới Mai Hương thích nhất hoa màu đỏ, hắn hái thật nhiều hoa đỏ, những thứ hoa kia mặc dù không lớn, nhưng lại từng đóa từng đóa thập phần tươi sáng, hắn nghĩ Mai Hương nhất định sẽ thích!
"Muội, ta hái hoa cho muội!" Thiết Tử lúc mở ra khung cửa sổ thấy Mai Hương và Hoàn Tử cùng nhau cúi đầu thêu thùa may vá, hắn lặng lẽ xem trong chốc lát, rồi mới mở nửa cái cửa dò dầu vào thăm dò, mang theo dáng vẻ cười cười ngây ngốc, mắt không dám nhìn Mai Hương, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàn Tử, đem hoa trong tay giơ về phía trước.
"Ơ, bầu trời này rơi vàng hay rơi bạc? Ca lại hái hoa cho muội? Có điều cabiết ta thích hoa xanh và hoa trắng nhỏ nhỏ mà, sao ca không hái vài đóa, lại toàn hái hoa hồng?" Hoàn Tử là cô nương có tướng mạo rất khoan khoái, không phải là thật đẹp nhưng lại là kiểu con dâu ở nông thôn được ưa thích nhất, cảm giác có phúc khí có thể sinh đẻ. Nàng biết rõ tâm tư ca ca, cho nên cười hắn, nhìn mặt đen của ca ca thấu hồng, trong lòng nàng vui mừng, nhưng không muốn làm khó hắn, bèn giúp hắn một chút."Vừa vặn Mai Hương thích loại hoa màu đỏ này, Mai Hương, lát nữa ngươi mang về nhà đi. Không phải là có câu mượn hoa hiến phật sao? Ta đem hoa tặng cho ngươi, ngươi cũng đừng quên đáp ứng thêu khăn tay kia cho ta a!"
Mai Hương mím môi cười cười, nói: "Khăn tay sẽ không quên, hoa này thì thôi đi."
Hoàn Tử nói: "Ngươi vẫn là cầm đi đi, để ở chỗ này ta cũng không thích, ngươi nếu là không thu, cha mẹ ta lại không chịu nổi hương hoa này, đến lúc đó ta lại vứt vào phòng ca ca, trong phòng một nam nhân lại có hoa, cũng quá buồn cười!"
Mai Hương nhìn Thiết Tử một cái, nói: "Ta vẫn không thể thu, cha ta những ngày qua tính tình không tốt lắm."
Hoàn Tử vừa nghe lời này thì không làm khó dễ nàng ta, nàng biết rõ chuyện lúc trước Trương gia ở riêng phân ra một đống chuyện lộn xộn, hiện tại cha mẹ Mai Hương đang phiền vì chuyện này!
Thiết Tử vội vàng nói hắn đã khuyên qua Trương Thanh Thạch, để cho Mai Hương yên tâm, Trương Thanh Thạch là người tốt, chắc chắn sẽ không nhớ kỹ chuyện này, đến lúc đó bọn họ vẫn có thể thân mật thắm thiết đi đi lại lại, tựa như lúc chưa ở riêng vậy.
Mai Hương cám ơn Thiết Tử, nhưng vẫn biểu hiện ra vẻ mặt lo lắng, nàng ta không muốn nhận phần tình này của Thiết Tử, ngốc tử này sao có tư cách làm cho nàng ta cảm tạ chứ? Nếu để cho hắn cảm giác mình trong lòng cảm kích hắn, vạn nhất hắn đem tâm tư không nên có giấu trong lòng nói ra thì làm sao bây giờ? Nàng ta chưa nghĩ tới phá đi tầng giấy cửa sổ này.
Mai Hương đi về nhà, trên đường gặp được Phượng Đoan, cũng chính là con trai Phượng lang trung.
Phượng Đoan cùng tuổi với Mai Hương, là thiếu niên tướng mạo anh tuấn nhã nhặn, hiện thời đang ở thôn Ngũ Liễu cách thôn Tiểu Pha không xa đọc sách với Liễu tú tài, nghe nói hắn đọc sách hết sức có thiên phú, Liễu tú tài là lão tú tài, đời này không trúng cử, chỉ ngóng trông có thể dạy ra được cử nhân hay tiến sĩ đến rửa nỗi nhục không đậu cử nhân của ông ta, mà Phượng Đoan chính là học sinh được ký thác kỳ vọng nhất!
Thiếu nữ phần lớn yêu thích thiếu niên tuấn tú, huống chi là người đọc sách tốt? Mai Hương toàn tâm toàn ý muốn gả cho như ý lang quân, Phượng Đoan là mục tiêu của nàng.
Mai Hương khẽ mỉm cười với Phượng Đoan, muốn nói với hắn vài lời, lại sợ hắn cảm giác mình không thận trọng, trong lúc đang do dự làm sao mới có thể tỏ ra tự nhiên, Phượng Đoan đã vượt qua nàng.
Mai Hương cắn cắn đôi môi, nghĩ người này thật sự là đọc sách đến ngu người đi?!
Phượng Đoan mới không có đọc sách đến ngu người, hắn chỉ là không thích Mai Hương, người khác đều cho rằng Mai Hương là cô nương tốt, hắn biết nàng chỉ là giả bộ. Hắn mới sẽ không chọc phiền toái cho mình.
Phượng Đoan về đến nhà thì nhìn đến cha hắn đang đánh cờ với Trương Thanh Thạch, hắn vừa nhìn đây không phải là cờ vây sao? Thật không nghĩ tới Thanh Thạch thúc thế nhưng biết đánh cờ vây a! Hắn vội vã đi tới xem cuộc chiến, này vừa nhìn liền xem mê mẩn, thật không nghĩ tới Thanh Thạch thúc thế nhưng có thể cùng cha hắn hạ nhiều tay như vậy!
"Ta lại thua rồi."
Qua ước chừng một khắc thời gian, Trương Thanh Thạch cười nhận thua.
Phượng lang trung cười nói: "Thanh Thạch huynh đệ ngươi lại có tiến bộ a, nếu là sớm biết rằng ngươi còn có bản lĩnh này, ta đã sớm ngày ngày tìm ngươi đánh vài ván!"
Viên Ngọc nương đổi qua trà cho bọn họ, cười nói: "Ai có thời gian rỗi lúc nào cũng cùng chàng đánh cờ? Nhìn chàng xem, Thanh Thạch huynh đệ vừa đến chàng liền kéo người ta đánh cờ, tiếp tục như vậy nữa sẽ dọa người ta không dám tới."
"Vậy đến lúc đó ta sẽ tới nhà hắn." Phượng lang trung cười nói, để Phượng Đoan đem bàn cờ thu lại, hắn gọi Trương Thanh Thạch uống trà, hỏi tới hắn ta sau khi thương thế lành có tính toán gì hay không, "Nhà ngươi chỉ có hai mẫu đất, qua mùa màng, thu lương thực nộp thuế thì không dư thừa được bao nhiêu, đến lúc đó chỉ sợ ấm no có chút khó, vẫn nên làm tiếp một chút làm ăn duy trì sinh sống. Ta biết Triệu gia thôn Triệu Đại Đầu, hắn nói thị trấn bên cạnh có một điền trang có chút việc, tiền công không ít, có cần không ta đề cử ngươi đi? Ngươi cũng không cần lo lắng trong nhà, ta để chị dâu ngươi thường đi xem một chút là được."
Trương Thanh Thạch trong nội tâm cảm kích, đem việc mình chuẩn bị làm chút ít món ăn nước sốt cầm đi bán nói ra.
Viên Ngọc nương nói: "Không nghĩ tới Thanh Thạch huynh đệ còn có thể làm sốt thịt? Ta thích nhất ăn cái kia, chờ ngươi làm xong nhớ mang mấy thứ đến cho ta nếm thử, ta nói tốt vậy thì là tốt. Đến lúc đó ta mở hàng cho ngươi!"
"Sao có thể để tẩu tử ra tiền a, chỉ cần tẩu tử đến lúc đó giúp ta nói giá của sốt thịt là được."
"Cái này ta lành nghề, chỉ cần ta nói giá bao nhiêu, vậy khẳng định là bấy nhiêu!"
Viên Ngọc nương cười nói, cảm thấy Trương Thanh Thạch người này thật khéo, nói chuyện đáng tin, làm chuyện đáng tin, nàng cũng bắt đầu ngóng trông sốt thịt của Trương Thanh Thạch.
Phượng Đoan nhìn cha mẹ cười cười nói nói với Trương Thanh Thạch, nghĩ cha mẹ đối xử với Thanh Thạch thúc không giống với người khác, Thanh Thạch thúc cũng quả thật làm cho hắn cảm thấy không giống với người trong thôn, ngay cả lý chính cũng không bằng. Vì sao lại không sớm nhìn ra? Có thể là bởi vì lúc hắn chưa ở riêng, liên tục bị cái nhà kia trói buộc! Phượng Đoan lại nghĩ tới đại nữ nhi Trương Thanh Thạch, nữ hài tử vốn yếu ớt, sợ hãi kia, hiện tại giống như gan lớn chút ít, eo cũng thẳng hơn, cũng là bởi vì phân ra gia đi? Nghĩ như vậy, hắn không còn cảm tình gì đối với mấy người Trương Bà Tử, đều là người một nhà, thế nhưng áp bách người ác như vậy, thật sự là quá đáng.
Mai Hương về đến nhà còn đang suy nghĩ Phượng Đoan đối với mình làm như không thấy, càng nghĩ càng tức giận, mà ngay vào lúc này nương nàng vội vã đi tới, vẻ mặt cao hứng nói với nàng có người xin cưới nàng!