• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Tâm chạy đi tìm Trương Thanh Thạch, nói nàng ta nguyện ý chứng minh Mai Hương bị thương và Phượng Đoan căn bản không có bất cứ quan hệ nào với mọi người, nàng ta là do lòng bàn chân trượt mới ngã xuống dưới làm mình bị thương, nàng ta đưa ra điều kiện.

Điều kiện của Lan Tâm cũng không nhiều, chỉ có ba thứ, nhưng ba điều kiện này cũng hết sức nặng, nàng ta muốn Trương Thanh Thạch không tức giận với nàng ta và cha mẹ của nàng ta, cùng nhà bọn họ quay về thật tốt, về sau thường xuyên qua lại, muốn cho tất cả mọi người biết rõ hai nhà bọn họ đã tiêu tan hiềm khích lúc trước. Như vậy nhà bọn họ về sau ở trong thôn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, Lan Tâm thật sự là phiền chết trước ánh mắt người khác nhìn nhà bọn họ. Nàng ta còn muốn Trương Thanh Thạch tìm cho nàng ta một việc hôn nhân tốt, mặt khác còn muốn cầu xin Trương Thanh Thạch mang theo cha nàng ta cùng nhau làm việc buôn bán.

"Nhị bá phụ, yêu cầu của ta kỳ thật không cao, bá có thể làm được một cách dễ dàng. Chỉ cần bá nguyện ý, nhị Đường tỷ cũng sẽ không bị Đại Đường tỷ cướp đi tướng công, nàng ấy cũng sẽ không thương tâm. Nhị bá phụ không phải là hiểu rõ nữ nhi nhất sao? Cũng không hy vọng nhị Đường tỷ khổ sở phải không?"

Lan Tâm nói, trên mặt nàng ta bình tĩnh, tay sít sao nắm chặt, trong lòng nàng ta mặc dù cảm thấy rất chắc chắn, nhưng vẫn là căng thẳng.

Trương Thanh Thạch nhìn Lan Tâm, trong lòng cười cười, nghĩ tiểu nha đầu này ngược lại thật sự là cũng thông minh được một hồi, đáng tiếc a, vẫn không thông minh bằng Nhị Hoa của hắn.

Trương Thanh Thạch hỏi: "Nói như vậy Phượng Đoan là oan uổng? Mai Hương té bị thương cùng hắn một chút quan hệ cũng không có?"

Lan Tâm tròng mắt xoay tròn nói: "Ta đây cũng không biết, ta lúc ấy cũng không thấy rõ ràng, lúc ấy ta là lặng lẽ đi theo đằng sau Đại Đường tỷ lên Dã Tây dốc."

Trương Thanh Thạch trầm tư, một hồi lâu không để ý Lan Tâm, cúi thấp đầu mày nhíu lại xuất thần, ngón tay còn từng chút từng chút gõ mặt bàn, gõ đến tim của Lan Tâm tâm phiền ý loạn. Nàng ta nghĩ Nhị bá phụ này cúi đầu nghĩ gì thế? Ông ta không phải là nên thật cao hứng mình nguyện ý ra mặt làm chứng sao? Không phải là cần phải lập tức an bài mình đi nói ra tình hình thực tế sao? Làm sao cứ ở đó ngẩn người đây?! Chỉ cần không được Trương Thanh Thạch hứa hẹn, tim của Lan Tâm còn treo lơ lửng.

"Nhị bá phụ! Đại Đường tỷ và Đại bá phụ nếu là huyên náo sẽ hết sức hung."

"Mai Hương cũng thật đáng thương, đại bá phụ ngươi lại đau Mai Hương, hiện tại nháo lên cũng là chuyện bình thường." Trương Thanh Thạch thở dài một tiếng, dùng một loại vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng chính trực nhìn Lan Tâm, "Mai Hương oan uổng Phượng Đoan là nàng ta không đúng, nhưng nếu không có chứng cớ, ta vẫn không muốn để cho ngươi đi oan uổng nàng ta."

Lan Tâm trợn tròn mắt, nàng ta nghĩ Nhị bá phụ biết rõ ông ấy đang nói cái gì sao? Đều lúc này, ông ấy vẫn còn với đồng tình Mai Hương?! Ông ấy cự tuyệt mình?! Ông ấy không phải là cần phải vì hôn sự nữ nhi của ông ấy mà dùng mọi thủ đoạn sao? Chẳng lẽ Nhị bá phụ làm ăn nhiều năm như vậy, biến thành người có tiền mà vẫn ngu ngốc như trước kia sao?!

Trương Thanh Thạch lại tiếp tục nói: "Lại nói biểu hiện của Phượng Đoan vì tiền đồ mà thỏa hiệp, con rể như vậy ta cũng không muốn, nếu Mai Hương đã coi trọng, vậy hãy để cho hắn đi cưới Mai Hương đi! Mặc dù chúng ta mấy nhà huyên náo không phải là đặc biệt thoải mái, nhưng nói cho cùng cũng là người một nhà, không cưới Đại Hoa nhà ta đổi thành cưới Mai Hương, điều này cũng tính nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài. Về sau hắn có thể tên đề bảng vàng, để cho Mai Hương hài tử đáng thương kia lên làm cáo mệnh phu nhân, cũng là vinh quang của Trương gia chúng ta, coi như là hắn và Mai Hương có duyên phận! Lan Tâm, ngươi trở về đi!"

Lan Tâm lúc này rốt cuộc duy trì không nổi, nét mặt của nàng ta giống như bị sét đánh, nàng ta nghĩ Nhị bá phụ này đang nói chuyện gì vậy a? Ông ta không phải là nhìn trúng Phượng Đoan sao? Cứ như vậy nhường cho người khác?!

"Nhị bá phụ! Nhị Đường tỷ rất thích Phượng Đoan Ca! Bá không sợ nàng ta thương tâm sao?"

"Đại Đường tỷ ngươi cũng không muốn để cho Phượng Đoan vì nàng ta hy sinh tiền đồ, nàng ta cũng không muốn vu hãm thân Đường tỷ, cho nên nàng ta nghĩ kỹ, nàng ta lựa chọn nhượng bộ. Đứa nhỏ này thật là thiện lương a!"

"Thiện lương có thể làm cơm ăn sao? Thiện lương có thể làm quan phu nhân sao?! Thiện lương giống như kẻ ngu!" Lan Tâm trong lòng mắng chửi, nghĩ sự tình vì sao không đi đúng hướng nàng ta muốn? Thật sự là đã gặp quỷ! Còn cho rằng nhà một nhà Nhị bá phụ mấy năm này không để ý tới bọn họ, lại phát đại tài, có thêm chút tâm nhãn, thì ra vẫn là ngu như vậy! Bọn họ lúc nào ngốc không được a, vì sao lúc nàng ta cùng bọn họ nói điều kiện lại ngốc đây?! Tức chết nàng ta!

Trương Thanh Thạch muốn cho người đưa Lan Tâm đi.

Lan Tâm lập tức nóng nảy, nàng ta không thể chịu đựng kế hoạch của mình thất bại, nghĩ đến Mai Hương có thể gả cho Phượng Đoan, về sau có thể lên làm Quan phu nhân, mà chính mình dù liều mạng cũng sẽ không gả tốt được như nàng ta, đến lúc đó còn sẽ bị Mai Hương áp chế, trong lòng Lan Tâm liền không phục, nàng ta nhất định muốn Mai Hương trôi qua kém hơn mình mới được!

"Nhị bá phụ! Đại Đường tỷ là tự mình ngã xuống dốc! Phượng Đoan Ca một chút sai cũng không có!"

"Ngươi không phải nói ngươi không thấy được sao?" Trương Thanh Thạch nghi ngờ nhìn Lan Tâm, sau đó nhíu mi, "Ngươi không phải là vì để cho ta đáp ứng điều kiện của ngươi nên oan uổng Mai Hương đi? Vậy cũng không được, ngươi còn nhỏ tuổi cũng không thể học hư. Mai Hương đã đủ đáng thương, chúng ta lại là thân nhân của nàng ta, không thể lại đâm dao trên người nàng ta. Được rồi, ngươi đi đi, về sau đừng làm chuyện như vậy nữa."

Lan Tâm nóng nảy, lớn tiếng nói: "Ta không có oan uổng nàng ta! Nàng ta thực tự mình trượt chân té xuống!"

"Ngươi dám thề với trời sao? Chuyện như vậy là không thể tùy tiện nói lung tung!" Trương Thanh Thạch nghiêm túc nhìn Lan Tâm.

"Ta dám! Ta Trương Lan Tâm thề với trời, nếu như lời của ta nói là nói dối, thì để cho ta ruột xuyên bụng nát, bị thiên lôi đánh!" Lan Tâm thật sự là sợ hãi Trương Thanh Thạch bởi vì không tin mình nói là lời nói thật mà buông tha cho cơ hội làm chứng, vậy nàng ta không phải đi một chuyến uổng công sao? Dù sao nàng ta nói là lời nói thật, nàng ta mới không sợ thề.

Lúc này cửa mở ra, tiếng mở cửa làm Lan Tâm sợ hết hồn, nàng ta kinh hoảng quay đầu đi xem, sau đó bị hù dọa chân đều mềm nhũn. Người tiến vào đều là người nàng ta hiện tại không muốn nhìn thấy, có Lý chính và Lý chính nương tử, có Trương Hữu Điền, còn có nhiều lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn, mặt khác còn có mấy phụ nhân thích tám chuyện. Những người này vẫn không đủ để cho nàng ta sợ hãi, để cho nàng ta sợ hãi chính là Trương Bà Tử và Trương Thanh Mộc, Tôn Xảo Cô thế nhưng cũng ở đây! Còn có cha mẹ nàng ta cũng tới!

Lan Tâm nghĩ đây rốt cuộc là thế nào? Làm sao đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy? Nàng ta bản năng cảm giác mình có thể bị Trương Thanh Thạch lừa gạt rồi!

Trương Bà Tử xông về phía Lan Tâm, tát một cái trên mặt của nàng ta, mắng: "Ngươi tiểu nha đầu chết tiệt kia! Có người oan uổng tỷ tỷ mình như vậy sao?! Hắc tâm can bỉ ổi! Ngươi không sợ trời đánh ngũ lôi! Lúc trước vì sao để cho mẹ ngươi sinh ngươi ra? Sớm biết ngươi là loại “hàng” lòng dạ hiểm độc, năm đó ngươi vừa sinh hạ nên bóp chết ngươi!"

Trương Bà Tử thật sự là bị chọc tức, lần này Mai Hương gây ra chuyện này, trong lòng bà ta cũng là hết sức phiền, bởi vì Mai Hương giống như Trương Thanh Thúy, Trương Bà Tử vẫn còn có chút thương yêu Mai Hương, nhìn khuôn mặt kia của nàng ta bị phá hủy, trong lòng bà ta không dễ chịu, hơn nữa bà ta những ngày qua hay mơ tới tiểu nữ nhi bị bán, nhìn dáng vẻ của Mai Hương bà ta liền nghĩ đến dáng vẻ tiểu nữ nhi trong mộng, bà ta có thể không phiền sao? Cũng bởi vì phần bực bội này, bà ta vốn là nghĩ tới lợi dụng cơ hội lần này, cho dù không để cho Mai Hương gả cho Phượng Đoan, cũng muốn cho Trương Thanh Thạch và bọn họ quay về thật tốt, đến lúc đó người một nhà trải qua ngày tốt lành, nhưng là vì dáng vẻ Mai Hương, bà ta do dự. Cùng con thứ hai quay về thật tốt, người một nhà cùng nhau giàu có, hay là Mai Hương được gả cho Phượng Đoan, đến lúc đó có cháu rể khảo thủ công danh, hai sự lựa chọn này làm cho Trương Bà Tử hết sức mâu thuẫn. Kết quả bà ta còn chưa nghĩ ra lựa chọn nào đối với bà ta có lợi nhất, bà ta đã bị Trương Thanh Thạch thỉnh đến nhà hắn.

Trương Bà Tử còn tưởng rằng Trương Thanh Thạch đây là thỉnh bà ta đến nói lời hay, kết quả lại là để cho bọn họ tới nghe những lời này của Lan Tâm!

Những lời này của Lan Tâm vừa nói ra, Trương Bà Tử đã không còn lựa chọn, cái gì con trai có tiền, cái gì cháu rể làm quan, toàn bộ đừng suy nghĩ! Con trai có tiền như xưa sẽ không hiếu thuận bà ta, cháu rể làm quan kia vẫn là con rể Trương Thanh Thạch, hôn phu của Đại Hoa, chắc chắn sẽ không hiếu thuận bà ta!

Trương Bà Tử nghĩ đến những thứ này còn có thể hòa nhã với Lan Tâm sao? Bà ta không phải là vì Mai Hương, bà ta là vì chính bà ta, tát Lan Tâm một bạt tai cũng không đủ, lại tát Lan Tâm hai bạt tai, thanh âm thật giòn a, đánh cho mặt Lan Tâm sưng lên, khóe miệng cũng chảy máu. Trương Bà Tử tự mình cũng cảm thấy cánh tay đau, có thể thấy được thật sự là xuống khí lực.

Lan Tâm oa oa khóc lớn lên.

Tôn Xảo Cô mắng: "Khóc! Ngươi còn có mặt mũi khóc! Oan uổng chính Đường tỷ ngươi còn có mặt mũi khóc a?! Tam đệ muội, nhìn ngươi dạy hảo nữ nhi!"

Đỗ Quyên Hồng đối với nữ nhi cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a, nghĩ nàng ta làm sao lại làm chuyện thiếu thông minh như vậy? Thị ta đã ra chủ ý cho bà bà, để cho bà bà lợi dụng cơ hội lần này dụ dỗ Trương Thanh Thạch trở lại, mắt thấy những ngày an nhàn của bọn họ sắp đến, kết quả lại bị con gái của mình phá hư, thật sự là tức giận đến muốn phun máu! Có điều lúc này tức giận không cũng không được gì, phải mau nghĩ biện pháp tìm cục diện có lợi nhất đối với mình!

Đỗ Quyên Hồng rất nhanh đã nghĩ kỹ chính mình nên làm như thế nào, thị ta nghĩ nếu đã như vậy, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, theo lời Lan Tâm nói rồi tính tiếp! Ít nhất có thể nịnh nọt Trương Thanh Thạch một chút.

"Đại tẩu! Lời này của ngươi nói cũng không đúng rồi! Ta dạy nữ nhi làm sao vậy? Ta dạy nữ nhi phải nói thật! Nàng ta đã phát ra lời thề độc như vậy, ngươi còn nói nàng ta đang nói láo? Khuê nữ ta được ta dạy dù không tốt cũng tốt hơn so với khuê nữ ngươi dạy dỗ, hừ, muốn gả người muốn điên rồi, thế nhưng trời mới hết mưa liền lên núi, thì ra là biết rõ Phượng Đoan trên chân núi, muốn đi quyến rũ hắn đi? Quyến rũ không thành lại làm hư mặt mình, còn muốn vu vạ vào người ta, thật sự là không biết xấu hổ! A, mặt bị hủy, lúc này mới thật sự là báo ứng đây!"

Đỗ Quyên Hồng miệng nếu đã nói ra lời độc địa thì lợi hại hơn nhiều so với Tôn Xảo Cô, mấy năm này bởi vì nhà mẹ đẻ thị không để ý tới thị ta, thị ta chỉ có thể khuất phục nịnh hót, nghẹn mà chết, hiện tại thị là đem cơn tức mấy năm trước nhận được đều phát tiết ra.

Tôn Xảo Cô bị Đỗ Quyên Hồng mắng trợn mắt há hốc mồm, chỉ Đỗ Quyên Hồng tức giận, hung hăng nói: "Ngươi ngươi ngươi".

"Ta làm sao vậy? Ta nói đều là lời thật! Ta và khuê nữ giống nhau, chúng ta cũng sẽ nói lời thật, không giống các ngươi, da mặt dày a, cái gì gọi là lời nói thật cũng không biết!"

Đỗ Quyên Hồng cong cổ một cái, vẻ mặt kia làm người tức a!

Trương Thanh Mộc tức giận nhìn Trương Thanh Ngọc, nói: "Tam đệ, ngươi còn không quản vợ của ngươi?!"

Trương Thanh Ngọc nói: "Đại ca, ta làm sao quản a? Nàng ta cũng không nói sai."

Trương Thanh Ngọc cũng không ngốc bao nhiêu so với Đỗ Quyên Hồng, hắn cũng biết hiện tại theo lời lão bà hài tử có lợi với hắn, cho nên không chút do dự phản bội đại ca của hắn.

Trương Thanh Thạch xem hết thảy trước mắt, trong lòng nghĩ: Được rồi, hết thảy đều ấn theo kế hoạch mà làm, danh tiếng Phượng Đoan được bảo vệ, hôn sự Đại Hoa cũng được bảo vệ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK